← Quay lại trang sách

Chương 53 KHU TRUNG TÂM THÀNH PHỐ, LONDON

Tờ Financial Journal của London đã mất đi nhiều sự vẻ vang từ khi thuộc về Viktor Orlow, một người Nga, thành viên của một tập đoàn đầu sỏ chính trị, nhưng đồng thời cũng gây ra một chấn động trong Khu Trung tâm thành phố vào sáng hôm sau khi đăng tin tòa cao ốc hám lợi của Roger & Cressey đang tập hợp những hồ sơ để thực hiện một dự án quan trọng ở Dubai. Câu chuyện đạt thêm một cái đà khi Zoe Reed của CNBC báo cáo rằng dự án được AAB Holdings, công ty đầu tư Ả Rập dưới quyền kiểm soát của người thừa kế ẩn dật, Nadia al-Bakari, cấp vốn một phần. Khi được phỏng vấn tại Paris, Yvette Dubois, nữ phát ngôn viên ít kinh nghiệm đưa ra một cuốn sách phổ thông về “phủ nhận với tính cách không phủ nhận” nhưng ở London vào tối đó, đèn sáng rất trễ tại văn phòng R&C ở đường Cannon. Những quan sát viên kỳ cựu của công ty không ngạc nhiên. Họ nói rằng R&C luôn luôn làm những việc tốt nhất của họ trong bóng tối.

Nếu họ được biết riêng những gì xảy ra trong những phòng họp, những đường dây điện thoại mật, thì họ đã nghe được một thứ ngôn ngữ hoàn toàn không giống bất cứ thứ ngôn ngữ nào khác được nói trong thế giới kinh doanh. Nguồn gốc của ngôn ngữ này có thể bắt nguồn từ vụ thảm sát ở thế vận hội Munich tháng Chín 1972 và từ những vụ trả thù bí mật xảy ra sau đó. Thế giới đã thay đổi nhiều từ đó, nhưng những nguyên tắc cất giữ trong những loạt ám sát là bất khả xâm phạm. Aleph, Bet, Ayin, Qoph: bốn từ trong chữ cái tiếng Do Thái. Bốn quy luật hành động vô tận và bền lâu như người đã viết ra bốn từ đó.

Đối với một vài phòng ban của văn phòng R&C, ông là Herr Heller. Nhưng một khi ông vào trong phòng dành cho Gabriel và đội của ông, Herr Heller là Ari, hoặc là Ông Già, hoặc Memuneh , tiếng Do Thái có nghĩa là “người phụ trách”. Nhờ vào một mớ giấy tờ có chữ ký của Uzi Navot, trên danh nghĩa Shamron là chỉ huy của chiến dịch, nhưng vì những lý do thực tế, ông nhường lại trách nhiệm lập kế hoạch và điều hành cho Gabriel và người có khả năng làm phó của ông, Eli Lavon, sự nhượng bộ này không khó đối với Shamron. Gabriel và Lavon chia sẻ phương pháp của Shamron cùng với bản năng cơ bản và nỗi lo lắng sâu sắc của ông. Nghe họ nói nghĩa là nghe giọng của Memuneh . Và quan sát họ tỉ mỉ lập kế hoạch cho cái chết của một con quái vật như Malik nghĩa là nhìn thấy Shamron ở thời gian xuất sắc nhất của cuộc đời ông ta.

Vì nhiều lý do, chiến dịch là một trong những chiến dịch khó nhất mà Gabriel và đội của ông đã từng đảm nhận. Tính cách thù nghịch của môi trường chỉ là một chướng ngại vật. Họ không biết chắc chắn là mục tiêu có ở đó hoặc nếu hắn xuất hiện họ có cơ hội giết hắn mà không bị lộ hay không. Cũng như Adrian Carter, Gabriel không chấp nhận trò chơi may rủi. Do đó, ngày đầu tiên khi lên kế hoạch, Gabriel đã vạch ra một ranh giới không được vượt qua. Họ phải để tình huống cảm tử cho kẻ thù. Nếu con mồi của họ không thể bị bắt mà không gây rủi ro cho bên đi săn, thì họ phải bám sát hắn và đợi một dịp khác. Và trong bất cứ tình huống nào, họ chỉ được bắn nếu họ chắc chắn không một thoáng nghi ngờ nào rằng người đàn ông họ đang ngắm vào là Malik al-Zubair.

Họ làm việc suốt ngày đêm để loại trừ càng nhiều biến số khác càng tốt. Bộ phận Quản lý nhà của Văn phòng chịu trách nhiệm về sự ăn ở an toàn, đã bảo đảm sắp xếp ba căn hộ ở Dubai trong khi bộ phận Vận tải đã bố trí sáu chiếc xe hơi và xe mô tô ở nhiều điểm xung quanh thành phố. Đại lộ King Saul cũng đã tạo ra nơi ẩn náu hợp lý có tên gọi là Neptune , một tàu chở hàng đăng ký của Liberia, thật ra là một trạm ra-đa thả nổi và nghe trộm do AMAN, cơ quan tình báo quân đội của Israel, điều hành. Đội của Sayeret Matkal ở trên tàu. Đây là một đội biệt động quân có thể thực hiện dàn quân bằng đường biển nhanh chóng. Navot đã tốn rất nhiều tiền để đảm bảo cho con tàu hoạt động và ông đã nói rõ ràng là chỉ sử dụng con tàu như một phương cách cuối cùng. Cả người Mỹ và người Anh đều không biết sự tồn tại của con tàu, vì thế Neptune tha hồ thu lượm những tín hiệu lưu thông của Anh-Mỹ trên sóng radio của vịnh Ba Tư.

Nhưng nguồn gốc mối lo ngại hàng đầu trong những ngày gấp rút chuẩn bị xoay quanh sự an toàn cho tài sản của họ, Nadia al-Bakari. Một lần nữa, Gabriel lại đặt ra những giới hạn không thay đổi. Thời gian Nadia ở Dubai sẽ nhanh chóng và được biên kịch cao độ. Nadia sẽ luôn luôn được bao quanh bởi hai vòng cận vệ – vòng thứ nhất là đám cận vệ của cô, vòng thứ hai là những cận vệ do cơ quan tình báo cung cấp. Sau cuộc họp ở Burj Al Arab, Nadia sẽ quay lại sân bay và lên máy bay ngay. Lúc đó, nhóm an ninh ngầm của cơ quan sẽ biến đi và Nadia lại được giao phó cho sự chăm sóc của chính người của cô.

Họ đều biết là thời gian chuẩn bị cho Nadia có giới hạn. Sau khi đồng ý hủy chuyến đi đến Maroc, Nadia đã quay lại London vào thứ Bảy để dự một buổi tiệc tối thân mật ở ngôi nhà hiện đại Mayfair của Fowler, nơi mà thức ăn không được dùng đến. Vào Chủ nhật, Nadia đến Milan để dự một buổi biểu diễn thời trang quan trọng, nhưng cô cố trở về đường Cannon vào thứ Hai cho buổi chỉ dẫn cuối cùng. Phần cuối cùng, họ đưa cho cô một túi xách Prada, một bộ quần áo Chanel và đồng hồ đeo tay Harry Winston. Túi xách đựng một máy phát sóng giấu rất kỹ. Máy phát sóng này có thể phát sóng an toàn trong vòng năm kilomet. Một máy phát dự phòng được khâu vào bộ quần áo Chanel, cùng với hai máy theo dõi GPS thu nhỏ. Một máy theo dõi thứ ba được giấu trong đồng hồ Harry Winston. Đây cũng là cái đồng hồ mà bố của Nadia đã cho Sarah năm năm trước đây như một khích lệ đã đến làm việc cho ông. Một thợ kim hoàn, do bộ phận Định danh thuê, đã đánh bóng những chữ gốc khắc trên đồng hồ và thay thế bằng dòng chữ To the future, ThomasCho tương lai, Thomas . Mắt Nadia long lanh khi cô đọc. Khi rời đi, cách cô ôm Gabriel rõ ràng làm Shamron khó chịu.

“Anh có điều gì muốn nói với tôi về cô gái của chúng ta không?” Shamron hỏi Gabriel khi họ đứng trên cửa sổ nhìn Nadia lên xe.

“Cô ta là một trong những người phụ nữ khác thường nhất mà tôi từng gặp. Và nếu như có điều gì làm tổn hại cho cô ta, tôi sẽ không bao giờ tự tha thứ cho mình.”

“Bây giờ hãy nói cho tôi điều mà tôi chưa biết,” Shamron nói.

“Cô ta biết ai giết bố mình. Và cô ta tha lỗi cho kẻ đó.”

Họ đinh ninh là kẻ thù đang quan sát và những người bạn của họ đang nghe và họ đảm đương công việc cho tương thích. Phần nhiều thời gian, họ cố thủ trong những văn phòng của Rogers & Cressey ở đường Cannon, những nhân viên người Anh phụ trách công việc lặt vặt bên ngoài, những người này không dính líu gì đến chiến dịch. Shamron dành phần nhiều thời gian ở tầng nhà của Văn phòng ở đường Bayswater. MI5 biết cơ sở tình báo này. Mỗi ngày một lần, Gabriel ghé qua để đi dạo với ông trên những lối đi của khu vườn Kensington. Ngày cuối cùng ở London, những người Anh đi theo họ, người Mỹ cũng vậy.

“Tôi đã luôn muốn chỉ mình tôi làm công việc tàn sát,” Shamron rầu rĩ nhìn những người canh giữ đi theo họ dọc theo Long Water và nói. “Tôi ngạc nhiên là bạn ông, ngài tổng thống, không cố đến Liên Hợp Quốc để giải quyết vấn đề.”

“Tôi đã cố ngăn ông làm điều đó.”

“Ông đã nói gì với tổng thống?”

“Adrian Carter,” Gabriel nói. “Tôi đã nói với tổng thống rằng chúng tôi chỉ đảm nhiệm vụ Malik nếu bộ Tư pháp chuyển việc điều tra của họ cho Adrian điều hành cuộc chiến chống khủng bố.”

“Ông ta có đồng ý không?”

“Ông ta có vẻ muốn giấu chuyện này nhưng tôi chắc chắn là ông ta đồng ý. Ông ta cũng đồng ý yêu cầu thứ hai của tôi.”

“Là yêu cầu gì?”

“Yêu cầu ông ta đuổi James McKenna trước khi ông ấy làm cho tất cả chúng ta bị giết.”

“Chúng ta luôn nghĩ rằng không thể tách rời tổng thống và McKenna.”

“Ở Washington, không có hai người nào là không có thể tách rời được.”

Shamron đã bắt đầu tỏ vẻ mệt. Họ đi đến khu vườn Ý và ngồi trên ghế dài nhìn đài phun nước. Shamron không che giấu sự bực mình. Ông không quan tâm đến những công trình nước cũng như những trò giải trí khác.

“Anh nên biết là những nỗ lực của anh đã cho chúng tôi những vốn chính trị với người Mỹ rất giá trị,” ông nói. “Tối qua, bộ trưởng bộ Ngoại giao đã lặng lẽ đồng ý với tất cả những điều kiện của chúng tôi để tiếp tục tiến trình đàm phán hòa bình với Palestine. Bà ta cũng gợi ý là tổng thống có thể muốn thăm Jerusalem trong một tương lai gần. Chúng tôi nghĩ rằng chuyện này sẽ xảy ra trước lần bầu cử tiếp.”

“Đừng đánh giá ông ta thấp.”

“Chưa bao giờ,” Shamron nói. “Nhưng tôi không chắc là tôi muốn ở địa vị ông ta. Sự kiện lớn của cuộc Thức tỉnh Ả Rập đã xảy ra và được kiểm soát và những hoạt động của ông ấy giúp xác định Trung Đông có ngả về phía những người như Nadia al-Bakari hay những thánh chiến như Rashid al-Husseini.” Shamron ngừng lại rồi tiếp. “Tôi sẽ thừa nhận mặc dù tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ biết rằng giết một người như Malik sẽ làm cho những tác động về phát triển và gương mẫu đạo đức dễ xảy ra hơn.”

“Ông đang định nói là tương lai của Trung Đông hoàn toàn phụ thuộc vào kết quả chiến dịch của tôi à?”

“Có lẽ là tôi hơi quá phóng đại,” Shamron nói. “Và tôi luôn luôn cố gắng tránh những gì thổi phồng quá mức.”

“Trừ phi khi nào thích hợp với mục đích của ông.”

Shamron hơi mỉm cười và mồi một điếu thuốc Thổ Nhĩ Kỳ. “Anh có nghĩ đến ai sẽ là người tuyên án Malik không?”

“Xét về tất cả những khả năng thì chính Malik sẽ đưa ra quyết định.”

“Đây chỉ là một trong những điều của chiến dịch này mà tôi không quan tâm.” Shamron hút thuốc trong im lặng một lúc. “Tôi biết là anh luôn luôn thích chung cuộc sẽ là súng, nhưng trong trường hợp này, kim chích là một lựa chọn tốt hơn nhiều. Ám sát mà gây tiếng động sẽ chỉ làm cho anh và đội của anh khó khăn thoát ra thôi, cho hắn một liều suxamethonium chloride vừa đủ, hắn chỉ cảm thấy như đinh ghim chích thôi và hắn sẽ thấy khó thở khi bắt đầu bị tê liệt, chỉ trong vài phút hắn sẽ chết. Và các anh sẽ lên một máy bay tư nhân ở sân bay.”

“Suxamethonium có một điểm chung với một viên đạn,” Gabriel nói. “Nó sẽ nằm trong thân thể nạn nhân lâu sau khi anh ta chết. Cuối cùng, pháp y ở Dubai sẽ tìm ra và cảnh sát sẽ có thể sắp xếp những sự kiện lại với nhau và tìm ra chính xác chuyện gì đã xảy ra.”

“Đó là cái giá mà chúng ta phải trả khi chúng ta hành động trong những khách sạn tân tiến, cố làm hết sức để tránh cho camera thấy mặt. Nếu gương mặt anh mà lại xuất hiện trên báo một lần nữa thì quay về cuộc sống thường nhật sẽ rắc rối.” Shamron không nói gì và quan sát Gabriel một lúc. “Đây là điều mà anh mong muốn phải không ?”

Gabriel không trả lời. Shamron thả điếu thuốc xuống đất và gí gót giày xuống để dụi.

“Anh không thể bắt lỗi tôi vì hành động trong những khách sạn tân tiến,” Shamron nói.

“Tôi sẽ thất vọng nếu ông không làm.”

“Thật ra lần này tôi lại mong là câu trả lời của anh sẽ khác.”

“Tại sao?”

“Bởi vì anh đã cho phép vợ anh đến Dubai.”

“Tôi không có sự lựa chọn. Cô ấy đã nài nỉ.”

“Anh bảo tổng thống Hoa Kỳ đuổi một trong những người thân cận nhất của ông ta, nhưng anh lại bằng lòng chiều theo tối hậu thư của vợ anh sao?” Shamron gật đầu và nói, “Có lẽ tôi phải chọn vợ anh là giám đốc kế tiếp của Văn phòng.”

“Vậy hãy chọn Bella Navot làm cấp phó của cô ấy đi.”

“Bella à?” Shamron mỉm cười. “Thế giới Ả Rập sẽ rung chuyển.”

❀ ❀ ❀

Mười phút sau, họ rời cổng Lancaster, Shamron quay về tầng an toàn của Văn phòng trong khi Gabriel đi về phía sân bay Heathrow. Khi đến sân bay, ông là Roland Devereaux, trước kia ở Grenoble, Pháp, sau này sang Quebec, Canada. Gabriel có hộ chiếu của một người đi du lịch quá nhiều với điệu bộ phù hợp. Sau khi làm thủ tục check-in và kiểm tra hộ chiếu, Gabriel được nhân viên MI5 hộ tống đến khu vực dành cho hành khách hạng nhất của hãng hàng không British Airways. Gabriel tìm một chỗ yên tĩnh xa khu vực có rượu trên máy bay và xem tin tức trên ti vi. Chán nản vì chương trình tranh luận thiếu thông tin về mối đe dọa hiện nay của khủng bố, Gabriel mở máy tính xách tay và bằng trí nhớ, phác thảo ra hình ảnh một phụ nữ trẻ đẹp với mái tóc đen. Đó là chân dung một phụ nữ không che mạng, Gabriel nghĩ. Chân dung một gián điệp.

Ông xé bức phác thảo thành những mảnh nhỏ khi sắp lên máy bay và vứt những mảnh giấy vào ba thùng rác khác nhau khi ông bước vào cổng. Sau khi ngồi vào ghế, ông kiểm tra e-mail lần cuối. Gabriel nhận được nhiều e-mail; tất cả đều giả trừ một cái. E-mail từ một phụ nữ không tên nói rằng cô luôn yêu ông. Tắt chiếc điện thoại BlackBerry, Gabriel cảm thấy hoảng loạn khác thường. Rồi ông nhắm mắt và lược lại kế hoạch của chiến dịch một lần nữa.