Chương 54 DUBAI
Palm Jumeirah là hòn đảo nhân tạo lớn nhất thế giới, có hình dáng một cây dừa với những lá nằm trải trên dòng nước lờ lững của vùng Vịnh, đang lún xuống từ từ dưới sức nặng của những ngôi biệt thự xa hoa chưa bán được. Trong khách sạn khổng lồ màu hồng ở đỉnh của hòn đảo, một cơn mưa nhẹ rơi xuống sàn bằng đá cẩm thạch của hành lang dài. Gần giống như tất cả mọi thứ ở Dubai, cơn mưa là nhân tạo. Tuy nhiên, trong trường hợp này cơn mưa là ngoài ý muốn; trần nhà có một vết nứt và rò rỉ. Thay vì sửa lại, ban quản lý đã chọn cách dùng một bảng nhỏ màu vàng để lưu ý khách hàng mà rất ít người chú ý đến để đi đứng cẩn thận.
Tiếp tục lên phía bờ biển, ở khu vực tài chính, có nhiều chứng tích của sự không may đã xảy ra cho thành phố tự trị. Những cần cẩu xây dựng trước đây đã từng là biểu tượng của phép lạ kinh tế của Dubai, nay hiện ra lờ mờ và bất động bên những dãy văn phòng và những căn hộ chung cư mới hoàn tất một nửa. Những trung tâm thương mại sang trọng nhưng gần như vắng khách và có những lời đồn về những người châu Âu thất nghiệp nằm ngủ trên những cồn cát của sa mạc. Nhiều người đã chạy trốn khỏi tiểu vương quốc hơn là đối mặt với viễn cảnh ở lại trong nhà tù ô nhục của con nợ. Tại một nơi, khoảng ba ngàn chiếc xe vô chủ nằm chật cứng ở bãi đậu xe của sân bay. Những mảnh giấy viết vội vã nguệch ngoạc xin lỗi chủ nợ được dán vào vài kính xe. Ở Dubai, một chiếc xe cũ gần như không có giá trị. Nạn kẹt xe, trước đây là một vấn đề, nay hầu như chưa từng nghe thấy.
Người Thống trị vẫn còn nhìn xuống lãnh địa của mình từ vô số bảng thông báo nhưng trong những ngày này, nét mặt của ông có vẻ hơi buồn. Kế hoạch biến một cảng đánh cá không hoạt động thành một trung tâm thương mại, tài chính và du lịch toàn cầu đã bị một núi nợ nghiền nát. Giấc mơ Dubai hóa ra là không bền vững. Thêm vào đó, việc thực hiện giấc mơ đó cũng đã nảy sinh một thảm họa sinh thái. Người dân ở Dubai là người có vết carbon* lớn nhất trên thế giới. Họ tiêu thụ nhiều nước hơn bất cứ ai trên hành tinh, tất cả nước từ những nhà máy lọc nước biển chạy bằng điện, số lượng tiêu thụ điện không kể xiết được sử dụng để làm lạnh nhà, văn phòng, hồ bơi và khu vực trượt tuyết nhân tạo. Chỉ những công nhân nước ngoài mới làm việc không có máy điều hòa. Họ làm việc cực nhọc dưới ánh nắng gay gắt – trong một vài trường hợp có thể hơn mười sáu tiếng một ngày – và sống trong những căn nhà dành cho công nhân bẩn thỉu đầy rẫy ruồi, ngay cả đến một cây quạt cũng không có. Vì cuộc sống quá bất hạnh cho nên cả trăm người đã chọn cách tự tử mỗi năm, sự việc này cả Người Thống trị và những đối tác kinh doanh đều từ chối xác nhận.
Vết carbon (carbon footprint): lượng khí thải nói chung (quy về carbon dioxide) mà một cá nhân hay một chủ thể thải ra.
Đối với những công dân bị mê hoặc của Dubai, cuộc sống không thể tốt hơn nữa. Chính phủ thanh toán cho chăm sóc sức khỏe, nhà ở và giáo dục và bảo đảm công ăn việc làm suốt đời – để họ không chỉ trích Người Thống trị. Cha ông của họ đã sống nhờ vào sữa lạc đà và trái chà là; bây giờ thì một đạo quân công nhân ngoại quốc nắm quyền kinh tế và chiều theo mọi ý thích và nhu cầu của họ. Những công nhân ngoại quốc ngạo mạn lang thang trong thành phố trong những bộ đồ truyền thống trắng tinh của Ả Rập kandoura và khăn choàng đầu. Vài người ngoại quốc không bao giờ nói với nhau. Nhưng khi họ nói, thì cuộc trao đổi không mấy thoải mái.
Trong cộng đồng những người ngoại quốc cũng có một tôn ti nghiêm ngặt. Những người Anh và những người ngoại quốc sung túc khác sống ẩn dật trong những khu sang trọng của Satwa và Jumeirah trong khi số còn lại của thế giới đang phát triển phần đông sống phía bên kia Lạch Dubai, trong khu vực cũ được biết dưới tên Deira. Đi tản bộ trên những con đường và quảng trường của khu Deira giống như đi qua nhiều đất nước khác nhau – đây là một tỉnh của Ấn Độ, kia là một ngôi làng của Pakistan và đây là một góc của Tehran hoặc Moscow. Mỗi cộng đồng đã mang đến một chút gì đó từ quê nhà họ. Từ Nga là án mạng và đàn bà, cả hai có thể được tìm thấy rất nhiều ở Odessa, một vũ trường và một quầy rượu ở không xa Gold Souk lắm. Gabriel ngồi một mình trên một băng ghế dài trong bóng tối gần phía sau, sát cùi chỏ của ông là một ly vodka. Ở bàn bên cạnh, một người Anh có gương mặt đỏ đang mơn trớn một cô gái lang thang gầy ốm nhà quê nước Nga. Gabriel không quan tâm đến cả hai cô gái. Ông có cái nhìn của một người chỉ đến để xem.
Tuy nhiên không phải là trường hợp của người đàn ông Nga gầy ốm tóc vàng vào quán Odessa một vài phút sau nửa đêm, với những cử chỉ thu hút sự chú ý. Anh ta đi vơ vẩn đến quầy rượu để vỗ vào hai tấm lưng có hình dáng đẹp trước khi tiến đến bàn của Gabriel. Một trong những cô gái ngay tức thì định đến ngồi với họ, nhưng người Nga gầy ốm xua bàn tay dài và xanh đuổi cô đi. Anh ta gọi một ly vodka khi cô phục vụ đến và một ly khác cho bạn anh ta.
“Uống một thứ gì đi,” Mikhail nói. “Nếu không chẳng ai nghĩ ông là người Nga chính gốc.”
“Tôi không muốn làm người Nga.”
“Tôi cũng không muốn. Đó là lý do tôi chuyển qua Israel.”
“Tôi có bị theo dõi từ khách sạn của tôi không?”
Mikhail lắc đầu.
Gabriel đổ ly vodka vào giữa hai cái gối của ghế và nói, “Chúng ta đi thôi.”
❀ ❀ ❀Mikhail chỉ nói tiếng Nga khi họ đi bộ về căn hộ chung cư gần Corniche. Tòa nhà theo phong cách điển hình của vùng Vịnh. Đó là một dãy nhà bốn tầng với vài khu vực đậu xe ở tầng trệt, cầu thang có mùi đậu và thì là, giống như tầng trên cùng. Có một bếp hai lò trong bếp và một ghế sofa giường trong phòng khách. Cát sa mạc bao phủ mọi nơi. “Hàng xóm từ Bangladesh tới,” Mikhail nói. “Có ít nhất mười hai người ở đây. Họ ngủ theo ca. Một ai đó phải nói cho thế giới biết cách mà những người này được đối xử thực sự ở đây.”
“Hãy để cho một người khác nói điều đó thay vì là anh, Mikhail.”
“Tôi à? Tôi chỉ là một thanh niên làm việc cho một công ty ở Moscow cố tìm cách làm giàu ở thành phố của vàng.”
“Dường như anh đến không đúng lúc.”
“Không đùa chứ,” Mikhail nói. “Vài năm trước đây, chỗ này bơi trong tiền. Bọn mafia người Nga đã dùng cách buôn bán bất động sản để rửa tiền. Họ mua căn hộ và biệt thự rồi một tuần sau đó bán đi. Bây giờ, ngay cả những cô gái ở Odessa cũng cố xoay xở cho đủ sống.”
“Tôi chắc chắn là bằng cách nào đó họ sẽ thu xếp được.”
Mikhail lấy một va li từ tủ duy nhất trong phòng ra và tháo mấy cái chốt. Bên trong là tám khẩu súng – bốn khẩu Beretta và bốn khẩu Glocks. Mỗi khẩu đều có ống giảm thanh tương ứng.
“Mấy khẩu Beretta là chín,” Mikhail nói. “Còn mấy khẩu Glocks là bốn mươi lăm. Vật ‘chặn’ bia người. Sức công phá của chúng tạo ra những lỗ lớn, gây nhiều tiếng động ngay cả khi có ống giảm thanh. Tuy nhiên, vũ khí này không gây một tiếng động nào hết.”
Anh ta mở khóa kéo của một túi mỹ phẩm. Bên trong là những kim tiêm và nhiều lọ thuốc dán nhãn INSULIN. Gabriel lấy hai kim tiêm và hai lọ thuốc rồi nhét chúng vào túi áo khoác.
“Còn súng thì sao?” Mikhail hỏi.
“Ở Burj Al Arab phản đối súng.”
Mikhail đưa khẩu Beretta cùng với một băng đạn đầy ắp. Gabriel nhét vào thắt lưng và hỏi, “Bộ phận Vận tải cung cấp cho chúng ta loại xe nào?”
“BMW và Toyota Land Cruiser, con tàu mới của sa mạc. Nếu chúng ta quyết định kẻ cộng sự của Yemen là Malik, chúng ta phải không có bất cứ vấn đề gì để theo đuôi hắn khi hắn rời khách sạn. Đây không phải là Cairo hay Gaza. Đường sá ở đây thẳng và rộng. Nếu hắn đi về phía một trong những tiểu vương quốc thì chúng ta có thể đi theo. Nhưng nếu hắn chạy về phía Ả Rập, chúng tôi phải hạ hắn trước khi hắn đến biên giới. Điều này có thể rắc rối.”
“Tôi muốn tránh một cuộc đấu súng trên sa mạc, nếu có khả năng xảy ra.”
“Tôi cũng vậy. Ai biết được? Với một chút may mắn, hắn sẽ quyết định dành thời gian ở lại trong căn hộ ở Jumeirah Beach, chúng ta sẽ cho hắn một liều thuốc giúp hắn ngủ và rồi…” Mikhail hạ thấp giọng. “Này, cuộc sống ở khu Burj như thế nào?”
“Thì như anh nghĩ về một thế giới chỉ có khách sạn bảy sao.”
“Tôi mong rằng ông đã tận hưởng,” Mikhail nói một cách tức giận.
“Nếu anh nghe tôi, thì bây giờ anh đã đang sống ở Mỹ với Sarah rồi.”
“Rồi làm gì?”
Gabriel im lặng một lúc, cuối cùng ông nói. “Không quá muộn, Mikhail, vì một vài lý do cô ta vẫn yêu anh. Ngay cả một thằng điên như anh cũng thực sự nhìn thấy điều đó.”
“Đối với chúng tôi sẽ không đi đến đâu cả.”
“Tại sao?” Gabriel nhìn xung quanh căn hộ nhỏ bẩn thỉu. “Bởi vì anh muốn sống như thế này sao?”
“Ông là người có thể nói chuyện được,” Mikhail đóng va li và để lại vào tủ. “Cô ta có yêu cầu ông nói gì không?”
“Cô ta sẽ giết tôi nếu cô ta biết.”
“Cô ta đã nói gì với ông?”
“Rằng anh đã đối xử không phải,” Gabriel ngừng rồi tiếp, “Một điều gì mà anh thề sẽ không làm.”
“Tôi không đối xử tệ với cô ta, Gabriel. Tôi chỉ…”
“Quậy tưng ở Thụy Sĩ.”
Mikhail không trả lời.
“Khi mọi việc kết thúc, hãy nghĩ đến mình một chút đi,” Gabriel nói. “Tìm một cái cớ để đi Mỹ. Dành thời gian với cô ta. Nếu có ai trên thế gian này biết anh đã phải trải qua những gì thì người đó là Sarah Bancroft. Đừng để vuột mất cô ta. Cô ấy là người đặc biệt.”
Mikhail mỉm cười buồn bã, theo cách mà những thanh niên luôn cười vào sự điên rồ của người già và nói. “Ông về khách sạn đi, cố gắng ngủ và chắc chắn là phải giấu những lọ thuốc này ở chỗ mà mấy cô phục vụ phòng không thể tìm ra. Thị trường chợ đen về thuốc ăn cắp rất lớn. Tôi không muốn xảy ra một tai nạn đau thương.”
“Còn lời khuyên nào nữa không?”
“Đón taxi về Burj. Họ lái xe tệ hơn là chúng tôi. Chỉ có người nghèo và người muốn tự tử mới đi bộ ở Dubai.”
❀ ❀ ❀Trái với lời khuyên của Mikhail, Gabriel đi bộ qua những ngõ hẻm đông người của Deira về bờ kè của Lạch Dubai. Không xa souk là một trạm abra . Đây là phiên bản Dubai của traghetto ở Venise, một phà nhỏ, chở khách đi đi về về từ phía này của nhánh sông qua phía bên kia. Trên phà, Gabriel bắt chuyện với một người đàn ông có vẻ mệt mỏi ở những vùng ven của Pakistan. Người đàn ông đến Dubai để trốn tránh Taliban và al-Qaeda và mong kiếm được đủ tiền để gửi về cho vợ và bốn đứa con. Cho đến giờ, ông ta chỉ có thể kiếm được những công việc kỳ quặc để có thể nuôi sống chính bản thân, nói gì đến việc nuôi sống một gia đình sáu người.
Khi họ xuống phà, Gabriel nhét nhanh năm trăm dirham vào túi quần lùng thùng của người đàn ông. Sau đó ông ngừng lại một quán mở suốt đêm để lấy tờ báo Khaleej Times , tờ báo bằng tiếng Anh của Dubai. Ở trang đầu là bài viết về chuyến viếng thăm sắp đến của Nadia al-Bakari, chủ tịch của AAB Holdings. Gabriel kẹp tờ báo dưới cánh tay, đi một quãng trước khi vẫy một chiếc taxi. Mikhail đã đúng, Gabriel nghĩ khi leo lên ghế sau của xe taxi. Chỉ có kẻ nghèo và kẻ muốn tự tử mới đi bộ ở Dubai.