Chương 55 SÂN BAY QUỐC TẾ DUBAI
Hoàng tử, bộ trưởng bộ Tài chính chói lọi trong áo dát vàng và pha lê, đứng ở cuối đường băng dưới ánh nắng mặt trời. Mười vị thứ trưởng ăn mặc giống nhau đứng phía bên phải ông ta và bên phải họ đám phóng viên vẻ chán nản đang đi lang thang. Những bộ trưởng và nhóm phóng viên sắp tiến hành một tập tục được giữ gìn lâu đời ở vương quốc Ả Rập Sunni của vùng Vịnh: đến sân bay. Trong một thế giới không có truyền thống về tự do báo cáo, đến sân bay và rời sân bay được xem như là cực điểm của báo chí. Nhìn các quan chức cao cấp đáp xuống và nhìn các quan chức cao cấp bay đi sau những cuộc nói chuyện có tính chất xây dựng được mô tả là ôn hòa. Trong những trường hợp này, sự thật ít khi được nói ra và giới báo chí bất lực không bao giờ dám báo cáo lại. Buổi lễ hôm nay sẽ như là một dấu mốc, trong vài phút nữa, ngay cả những hoàng tử cũng sẽ bị lừa dối.
Chiếc máy bay đầu tiên xuất hiện ngay sau mười hai giờ trưa như một vệt bạc trắng lóe sáng bên trên đám mây bụi màu hồng của vùng hoang mạc Empty Quarter ở Ả Rập Saudi. Trên máy bay có một trùm tư bản người Anh, Thomas Fowler. Ông ta hoàn toàn không phải người Anh, thật ra ông không có một đồng xu dính túi. Ông ta bước xuống thang máy bay cùng với vợ ông, nhưng thật ra không phải là vợ và với ba nữ phụ tá biết nhiều về khủng bố Hồi giáo hơn là về kinh doanh và tài chính. Một người làm việc cho CIA trong khi hai người phụ nữ kia làm việc cho Cơ quan Tình báo Israel. Đội cận vệ cũng là nhân viên của Cơ quan Tình báo Israel, mặc dù họ mang hộ chiếu công dân Úc và New Zealand.
Ông trùm tư bản tiến về phía ngài bộ trưởng, tay đưa ra như đang cầm lưỡi lê. Tay ngài bộ trưởng đưa ra một cách lười biếng từ dưới lớp quần áo, mười vị thứ trưởng cũng làm như vậy. Sau khi hoàn thành những thủ tục cần thiết, ông trùm tư bản người Anh được hộ tống đến chỗ nhà báo để đọc một lời tuyên bố ngắn. Ông ta không cần dùng đến những ghi chép, nhưng lời tuyên bố của ông ta nhiều uy quyền và nhiệt huyết. Ông tuyên bố rằng sự suy thoái kinh tế của Dubai đã chấm dứt. Bây giờ là lúc tiếp tục tiến bước về tương lai. Thế giới Ả Rập đang thay đổi từng phút. Và chỉ có Dubai – một Dubai cấp tiến, khoan dung và ổn định mới có thể dẫn đường cho họ.
Phần tuyên bố cuối cùng không được hưởng ứng xứng đáng bởi báo chí vì bị át đi bởi tiếng hạ cánh của một máy bay thứ hai – một chiếc Boeing Business Jet dán logo của AAB Holdings từ Riyadh và Paris. Đoàn tùy tùng nhanh chóng tràn ra từ khoang phía trước máy bay tương phản với đoàn của ông trùm tư bản người Anh. Công ty luật Abdul & Abdul ra đầu tiên. Sau đó là Herr Wehrli, người Thụy Sĩ phụ trách chi phí. Rồi Daoud Hamza và Rahimah, con gái ông theo sau. Sau Rahimah là hai cận vệ, rồi đến Mansur, trưởng phòng Du lịch luôn bận rộn của AAB và Hassan, trưởng phòng IT và thông tin liên lạc.
Cuối cùng, sau vài giây, Nadia al-Bakari bước ra cửa cùng với cận vệ của cô, Rafiq al-Kamal đi sau cô một bước. Nadia mặc một chiếc áo choàng đen không đính cườm trải dài trên thân thể như một áo dự tiệc cùng một chiếc khăn quàng đầu bằng lụa để lộ tất cả gương mặt của cô và nhiều phần của mái tóc bóng. Lần này là ngài bộ trưởng tiến lên trước, ông ta đinh ninh rằng lời chào mừng của mình mang tính riêng tư, nhưng ông đã lầm vì chiếc BlackBerry của Nadia và máy phát sóng cất giấu trong túi xách thời trang Prada đã thu nhận và phát về một cách an toàn cho tầng bốn mươi của khách sạn Burj Al Arab, nơi mà Gabriel và Eli Lavon đang căng thẳng ngồi trước máy vi tính của họ.
Nghi lễ đón tiếp hoàn tất, ngài bộ trưởng làm một cử chỉ khinh khi về phía những phóng viên, nhưng người thừa kế nổi tiếng sống ẩn dật khước từ và đi về phía xe limousine. Tới lúc đó, ngài bộ trưởng đề nghị Nadia đi cùng xe với ông. Sau khi hội ý nhanh với Rafiq al-Kamal, Nadia lên phía sau của xe ngài bộ trưởng – sự kiện này được phát cho toàn đất nước, ba mươi phút sau, trên ti vi Dubai. Gabriel gửi một e-mail bí mật cho Adrian Carter ở Rashidistan, thông báo cho ông là Nadia al-Bakari đã an toàn đáp xuống đất. Nhưng lần này cô ta không một mình. Nadia đang ở cạnh bộ trưởng Tài chính. Và Nadia dẫn đầu trên tin tức buổi trưa.
❀ ❀ ❀Mảnh đất không có gì nhiều để xem – một hồ vài mẫu muối và cát ở ngay trên bãi biển cạnh Palm Jumeirah. Một công ty Ý đã khởi công xây dựng một khu nghỉ mát thông thường vài năm trước nhưng đã phải dời đi khi tài chính đổ vào như nước trên sa mạc. Công ty cổ phần AAB Holdings và đối tác Anh Quốc, công ty đầu tư bóc lột Rogers & Cressey, muốn khôi phục lại dự án, mặc dù kế hoạch của họ chỉ là thông thường. Khách sạn cao tầng sẽ sang trọng hơn Burj Al Arab, trung tâm thể dục thể hình và sân tennis sẽ được trang bị tốt nhất trên thế giới và hồ bơi sẽ đáp ứng những mong đợi vừa về kiến trúc vừa về môi trường. Những đầu bếp hàng đầu sẽ điều hành nhà hàng và những nhà tạo mẫu nổi tiếng thế giới sẽ đảm nhận những tiệm làm tóc. Những nhà chung cư sẽ được khởi công với số tiền tương đương ba trăm triệu đô la. Dãy cửa hàng bên ngoài sẽ biến trung tâm mua sắm của tiểu vương quốc thành những khu thương mại phục vụ giới bình dân.
Tác động đối với nền kinh tế lao đao của Dubai hứa hẹn sẽ rất lớn. Theo chính dự đoán của AAB, sự phát triển hàng năm sẽ đổ hơn hàng trăm triệu đô la vào nền kinh tế của Dubai. Trong một thời gian ngắn, sự phát triển này sẽ phát ra một tín hiệu rõ ràng cho phần còn lại của cộng đồng tài chính toàn cầu về việc tiểu vương quốc lại một lần nữa mở cửa để kinh doanh. Đó là lý do mà ngài bộ trưởng tỏ vẻ nuốt từng lời của Nadia khi cô đi vòng quanh khu vực, tay cầm kế hoạch chi tiết, đầu đội nón bảo hộ lao động trong công trường. Nadia đã thận trọng phác họa ra một hình ảnh. Thế giới Hồi giáo sẽ không còn áp bức hơn nửa dân số của mình đơn giản tùy theo giới tính nữa. Chỉ khi nào người Ả Rập đối xử với phụ nữ như ngang hàng thì họ mới lấy lại được sự vinh quang trước đây.
Sau khi rời công trường, phái đoàn tiến về những văn phòng trang trí lộng lẫy của ngài bộ trưởng để thảo luận về gói khích lệ mà Dubai đang đề nghị để kết thúc giao dịch. Vào cuối buổi họp, Nadia được đưa đến cung điện để nói chuyện riêng với Người Thống trị, sau đó cô bắt tay vào cái được gọi là một phần riêng tư của lịch trình làm việc của mình. Cô tham gia bữa trà với những thành viên của Diễn đàn nữ doanh nhân Dubai, sau đó viếng thăm một trường nữ Hồi giáo và đi tham quan trại công nhân di trú ở Sonapur. Xúc động đến rơi lệ vì điều kiện khủng khiếp, cô phá tan sự im lặng trước công chúng bằng sự kêu gọi chính quyền và giới kinh doanh áp dụng tiêu chuẩn tối thiểu về lương bổng và đối xử với công nhân di trú. Cô cũng hứa cho hai mươi triệu đô la từ tiền của mình để giúp xây dựng một trại mới ở Sonapur và những tòa nhà cho công nhân có gắn máy điều hòa, nước máy và những phương tiện giải trí vui chơi cơ bản. Cả truyền hình Dubai lẫn tờ báo Khaleej Times đều không dám công bố lời nhận xét. Ngài bộ trưởng đã cảnh cáo họ không được phát và in tin.
Khi Nadia rời trại và quay về Dubai thì cũng đã gần sáu giờ chiều. Trời đã tối khi đoàn xe hộ tống đến khu Jumeirah Beach và hai cánh của con thuyền dhow* nổi tiếng của Burj Al Arab đã được thắp sáng màu đỏ sậm. Giám đốc và nhân viên cao cấp đang đứng đợi bên ngoài cổng khi Nadia ra khỏi xe, gấu áo choàng bị bụi than của Sonapur làm lấm bẩn. Mệt vì một ngày đi du lịch và hội họp từ bình minh ở Paris, Nadia chào mọi người cho có lệ trước khi đi thẳng lên dãy phòng thường nhật của cô trên tầng bốn mươi hai. Hai nhân viên cận vệ đã đứng bên ngoài cửa. Rafiq al-Kamal nhanh chóng kiểm tra phòng trước khi để Nadia vào.
Burj Al Arab ở trên một hòn đảo nhân tạo, kiến trúc của nó được làm giống như dhow, một loại thuyền của Ả Rập. Hai “cánh” dang ra theo hình chữ V, ở giữa hai cánh là một sân trong.
“Cuộc họp cuối cùng trong ngày của tôi sẽ từ chín đến mười, hoặc hơn,” vừa tung túi xách Prada lên ghế trong phòng khách, cô vừa nói. “Nói với Mansur đăng ký thời gian đi lúc mười một giờ. Và làm ơn bảo Rahimah đến đúng giờ một lần trong đời. Nếu không, cô ta có thể bay về Paris bằng hãng Air France.”
“Có lẽ tôi phải bảo cô ta đến sân bay không trễ hơn mười một giờ ba mươi.”
Nadia mỉm cười và nói. “Nghe cũng được, nhưng tôi không nghĩ bố cô ấy sẽ vui vì điều đó.”
Al-Kamal có vẻ như chưa thích đi.
“Có chuyện gì vậy?” Nadia hỏi.
Kamal do dự rồi nói. “Hôm nay ở trại…”
“Chuyện gì Rafiq?”
“Không ai can thiệp cho những người khốn cùng này. Đã đến lúc có người lên tiếng. Tôi rất vui người đó là cô.” Hắn ngừng lại rồi tiếp, “Và tôi rất hãnh diện đứng bên cạnh cô.”
Nadia mỉm cười và nói. “Chín giờ đó, đừng đến trễ.”
“Luật của Zizi,” Kamal nói.
Nadia gật đầu. “Luật của Zizi.”
Còn lại một mình, Nadia thay bộ áo choàng bằng bộ Chanel và bỏ khăn quàng đầu ra. Cô quấn một chiếc khăn choàng thích hợp lên tóc và tuột chiếc đồng hồ Harry Winston ra khỏi tay. Sau đó cô nhìn bộ dạng mình trong gương. Hãy bám lấy sự thật khi có thể. Nói dối là phương cách cuối cùng. Sự thật đang nhìn lại cô trong gương, sự lừa dối ở trong phòng kế bên. Nadia mở cánh cửa liên thông qua dãy phòng bên và gõ hai lần. Cánh cửa mở ra ngay. Người đàn bà xuất hiện sau cánh cửa có thể hoặc không có thể là Sarah Bancroft, cô để ngón tay lên môi và lặng lẽ kéo Nadia vào trong.