Chương 56 KHÁCH SẠN BURJ AL ARAB, DUBAI
Căn phòng thượng hạng được đăng ký dưới tên của Thomas Fowler cho nên đầy rừng hoa chúc mừng, đĩa kẹo Ả Rập, chai Dom Pérignon chưa khui để trong xô đá đã tan. Người nhận được sự hào phóng này đang đi từng bước trong phòng khách lòe loẹt, xem xét tỉ mỉ những chi tiết cuối cùng của mảnh đất và diễn tiến của giao dịch mà thực sự ông không có ý định thực hiện. Cứ mỗi giây là một nhân viên của Fowler lại đặt một câu hỏi hoặc lại nói liến láu một vài con số khuyến khích – tất cả nhằm đánh lạc hướng những micro của Người Thống trị cất giấu trong phòng. Không một nhân viên nào quan tâm đến sự hiện diện của Nadia, cũng như họ không nghĩ việc Sarah bỗng nhiên kéo Nadia vào phòng tắm. Trong khu vực dùng để trang điểm, một căn lều được dựng trên một cấu trúc làm bằng vật liệu phủ bạc. Sarah lấy chiếc điện thoại BlackBerry trước khi mở nắp ra. Gabriel đã ngồi bên trong căn lều, ông ra hiệu cho Nadia ngồi xuống cái ghế trống.
“Một căn lều trong phòng tắm,” Nadia vừa mỉm cười vừa nói. “Ông thật giống dân Ả Rập du cư.”
“Không chỉ mình cô là đến từ sa mạc.”
Lộ vẻ ngạc nhiên, Nadia nhìn xung quanh bên trong.
“Cái gì đây?”
“Chúng tôi gọi nó là chuppah . Nó cho chúng ta nói chuyện tự do trong những căn phòng bị đặt máy nghe lén.”
“Tôi có thể có một cái khi chúng ta đã xong việc không?”
Gabriel mỉm cười. “Tôi e rằng không.”
Nadia sờ vào miếng vải. Nó giống như bằng kim loại.
“Có phải chuppah được dùng trong những đám cưới Do Thái không?”
“Chúng tôi thề nguyện dưới cái chuppah . Điều này rất quan trọng đối với chúng tôi.”
“Vậy thì đây là tiệc cưới của chúng ta à?” vừa sờ miếng vải, Nadia vừa hỏi.
“Tôi đã nói cho chúng ta rồi. Ngoài ra, tôi đã trịnh trọng thề nguyện với cô trong ngôi nhà bên ngoài Paris.”
Nadia để tay lên vạt áo. “Kịch bản hôm nay là một tác phẩm nghệ thuật,” cô nói. “Tôi chỉ mong tôi đã dốc hết tài năng của mình.”
“Cô rất giỏi, Nadia. Nhưng màn trình diễn ở Sonapur khá đắt.”
“Hai mươi triệu đô la cho một trại mới? Đó là điều ít nhất tôi có thể làm cho họ.”
“Tôi sẽ bảo CIA trả lại tiền nhé?”
“Để tôi trả,” cô nói.
Gabriel nhìn bộ đồ Chanel của cô. “Bộ quần áo này rất hợp với cô.”
“Đẹp hơn là những bộ tôi may đo.”
“Chúng tôi là những thợ may có trình độ cao. Bộ quần áo này có thể làm mọi thứ trừ việc mặc trong buổi họp với một con quái vật tay vấy máu. Vì vậy chúng tôi cần cô.” Gabriel ngừng lại rồi nói. “Cơ hội cuối cùng, Nadia.”
“Để rút lui?”
“Chúng tôi không nghĩ như vậy. Và không ai trong chúng tôi lại coi thường cô.”
“Tôi không vi phạm cam kết, ông Allon – không vi phạm nữa. Vả lại, cả hai ta đều biết bây giờ sẽ không còn thời gian để suy nghĩ khác đi.” Nadia nhìn chiếc đồng hồ đeo tay Harry Winston. “Thật ra, tôi đang chờ cú điện thoại của ông chủ ngân hàng bất cứ lúc nào. Cho nên nếu ông còn lời khuyên nào khác…”
“Hãy nhớ cô là ai Nadia. Cô là con gái của Zizi al-Bakari, hậu duệ của Wahhab. Không ai bảo cô phải đi đâu, hoặc phải làm gì. Và không một ai có thể thay đổi kế hoạch. Nếu họ cố gắng thay đổi kế hoạch thì cô bảo họ là cuộc họp đã kết thúc. Sau đó cô gọi cho Mansur và bảo anh ta chuyển thời gian bay lên sớm hơn. Cô đã rõ chưa?”
Nadia gật đầu.
“Chúng tôi nghĩ rằng cuộc họp sẽ diễn ra ở một căn phòng cao cấp hơn là một nơi công cộng trong khách sạn. Cô phải làm cho Samir nói số phòng trước khi cô rời hành lang. Điều này rất quan trọng. Cô phải nài nỉ cho bằng được. Và nếu hắn cố tình lẩm bẩm, cô hãy lặp lại đủ to để chúng tôi nghe thấy. Cô hiểu chứ?”
Nadia lại gật đầu.
“Chúng tôi sẽ cố gắng cho một người vào cùng thang máy với cô, nhưng anh ta phải ra khỏi thang máy ở một tầng khác. Sau đó, cô sẽ hoàn toàn ra khỏi tầm tay chúng tôi và Rafiq sẽ là người bảo vệ duy nhất của cô. Cô không được vào phòng mà không có ông ta dưới bất cứ tình huống nào. Đây là một điều cấm kỵ khác. Nếu họ cố gắng thuyết phục cô vào phòng một mình, cô phải rời phòng ngay. Nếu mọi thứ suôn sẻ, hãy vào phòng và bắt đầu cuộc họp. Đây không phải một buổi tụ tập xã hội hoặc một cuộc tranh luận chính trị. Đây là một cuộc giao dịch kinh doanh. Cô lắng nghe những gì hắn phải nói, cô nói với hắn những gì hắn muốn nghe và rồi cô sẽ ra sân bay. Máy bay của cô là thuyền cứu sinh của cô. Và giờ khởi hành mười một giờ là một cách để giữ cho mọi việc tiến triển. Vào lúc mười giờ, cô…”
“Ra khỏi cửa,” cô nói.
Gabriel gật đầu. “Hãy nhớ quy ước của chiếc điện thoại BlackBerry. Bằng lòng tắt điện thoại của cô là một cách biểu lộ ý chí tốt của cô. Hãy yêu cầu chúng tắt điện thoại và tháo thẻ SIM ra. Nếu chúng từ chối hoặc nói rằng điều đó không cần thiết, thì đừng lập ra một ranh giới. Không quan trọng đâu.”
“Những máy ghi âm lén ở đâu?”
“Máy ghi âm nào?”
“Thôi đi ông Allon, đừng giả vờ nữa.”
Gabriel đập vào một phía túi xách Prada và hất đầu về phía trước của bộ quần áo Chanel. “Có thể chúng sẽ bảo cô để túi xách ở một phòng khác. Nếu vậy, hãy đồng ý không do dự. Chúng sẽ không có cách nào tìm ra cái gì được giấu trong túi xách đâu.”
“Và nếu chúng bảo tôi thay quần áo.”
“Chúng là những chiến binh thần thánh, chúng không dám đâu.”
“Ông sẽ bị ngạc nhiên.” Nadia nhìn xuống eo của cô.
“Đừng bận tâm tìm máy nghe lén. Chúng sẽ không bao giờ tìm ra đâu. Chúng tôi còn có thể giấu một máy quay trong quần áo của cô nữa, nhưng vì sự an toàn của cô, chúng tôi không chọn phương án này.”
“Như vậy ông sẽ không thể nhìn thấy những gì xảy ra trong phòng?”
“Một khi cô tắt chiếc BlackBerry, chúng tôi sẽ không thấy gì nữa. Điều đó có nghĩa là cô là người duy nhất biết hắn trông ra sao. Nếu an toàn – và chỉ nếu an toàn – hãy gọi cho tôi sau cuộc họp và nói cho tôi biết một điều gì đó về hình dáng của hắn. Chỉ một ít chi tiết. Sau đó cúp máy và ra sân bay. Chúng tôi sẽ theo cô lâu đến chừng nào có thể.”
“Rồi sau đó?”
“Cô về nhà ở Paris và hãy quên sự tồn tại của chúng tôi.”
“Một cách nào đó, tôi không nghĩ là sẽ làm được điều đó.”
“Sẽ không khó như cô nghĩ đâu.” Gabriel nắm hai tay Nadia. “Rất vinh dự được làm việc cùng với cô, Nadia. Đừng nghĩ sai, nhưng tôi mong rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa sau đêm nay.”
“Tôi sẽ không mong một điều như vậy.” Nadia nhìn đồng hồ, chiếc đồng hồ mà bố cô đã tặng cho Sarah và nhận thấy là đã chín giờ ba phút. “Hắn ta đến trễ,” cô nói. “Bệnh của người Ả Rập.”
“Chúng tôi đã cho đồng hồ chạy nhanh để cho cô ráng chờ thêm.”
“Thật ra là mấy giờ?” Nadia hỏi, nhưng trước khi Gabriel có thể trả lời, chiếc BlackBerry bắt đầu reo. Đã đúng chín giờ. Đã đến giờ Nadia phải đi.