← Quay lại trang sách

Chương 57 LANGLEY, VIRGINIA

Trong sự nghiệp lâu dài của Ari Shamron, điều gây ngạc nhiên là ông hầu như không làm việc ở Langley, chiến công mà ông xem là một trong những thành tựu lớn nhất của ông. Do đó, dự đoán là ông sẽ hoảng sợ khi biết rằng Uzi Navot đã đồng ý thiết lập bộ chỉ huy của ông ở trung tâm chiến dịch Rashidistan của Langley. Đối với Shamron, việc chấp nhận lời mời của người Mỹ, một tội lỗi chủ yếu trong thế giới tình báo là thừa nhận sự yếu kém, nhưng Navot lại nhìn vấn đề trong những điều kiện thực dụng hơn. Người Mỹ không phải là kẻ thù – ít nhất là tối nay – và những khả năng kỹ thuật của họ có quá nhiều giá trị để không nên từ chối chỉ vì tự ái nghề nghiệp.

Qua một nhượng bộ nhỏ với Shamron, Rashidistan được gỡ bỏ khỏi những gì không cần thiết và không chuyên, chỉ để lại một số lượng người nòng cốt dạn dày và ngoan cố. Vào lúc 9 giờ tối giờ Dubai, hầu hết mọi người đang ngồi xung quanh hộp máy truyền tin ở giữa phòng, nơi mà Shamron, Navot và Adrian Carter đang chăm chú vào bản truyền tin mật mới nhất từ đội Burj Al Arab. Bản truyền tin cho biết Nadia đang đi về phía hành lang, cùng với viên an ninh thân cận Rafiq al-Kamal đi cạnh cô. Ba vị phụ trách tổ chức gián điệp biết rằng thông điệp đã bị những sự kiện dưới đất che khuất khi họ đang lắng nghe Nadia và al-Kamal đang đi qua sân trong cao 180 mét của Burj. Nguồn của âm thanh là chiếc điện thoại ngụy trang BlackBerry của Nadia giấu bên trong túi xách Prada cũng ngụy trang.

Lúc 9:04 giờ địa phương, thiết bị thu được một cuộc đối thoại ngắn giữa Nadia và ông chủ ngân hàng của cô, Samir Abbas. Vì cuộc đối thoại bằng tiếng Ả Rập thông dụng nên Carter không hiểu. Tuy nhiên đó không phải là trường hợp của Navot và Shamron.

“Sao rồi?” Carter hỏi.

“Cô ta sẽ lên lầu để gặp một người nào đó,” Navot nói. “Dù cho đó là Malik al-Zubair hay Nobody al-Nobody thì cũng cần được nhìn thấy.”

“Các ông có thể nghe được số phòng không?”

Navot gật đầu.

“Chúng ta có cho Gabriel biết không?”

“Không cần thiết.”

“Anh ta cũng nghe thấy à?”

“Nghe rõ mồn một.”

❀ ❀ ❀

Cửa thang máy mở ra không một tiếng động. Nadia cho phép Abbas và al-Kamal ra hành lang trước, trước khi cô bước sát theo họ. Thật kỳ lạ, Nadia không cảm thấy một điều gì đó như sự sợ hãi, mà chỉ là sự quyết tâm. Nó giống một cách lạ kỳ với sự kiên quyết mà cô đã cảm nhận vào buổi họp kinh doanh quan trọng đầu tiên sau khi củng cố lại sự kiểm soát của cô đối với AAB Holdings. Đã có nhiều thành viên trong nhóm của bố Nadia âm thầm hy vọng cô sẽ thất bại – và một số ít thật ra đang âm mưu chống lại Nadia – nhưng Nadia đã xoay xở để gây ngạc nhiên cho tất cả bọn họ. Khi liên quan đến việc kinh doanh, Nadia đã chứng tỏ rằng cô không thua gì bố cô. Giờ thì cô sẽ phải ngang tầm với bố cô trong một phần của cuộc đời mà ông ta chưa bao giờ được đề cập đến trong tạp chí Forbes và Wall Street Journal . Nadia tự nhủ với chính mình, chỉ vài phút thôi. Tất cả sẽ chỉ trong vài phút. Một vài phút ở một trong những khách sạn an toàn nhất thế giới và tên quái vật với bàn tay nhuốm máu của hàng ngàn sinh mạng sẽ được thực thi công lý mà hắn phải gánh chịu.

Abbas ngừng trước phòng 1437 và gõ cửa giống như tiếng gõ nhẹ nhàng mà Esmeralda đã làm mỗi sáng trước phòng Nadia. Hoàn toàn vô tình, bỗng dưng Nadia lại nghĩ đến chiếc đồng hồ Thomas Tompion đặt ở bàn đầu giường của cô và đến những tấm hình của bố cô để trong khung bạc. Không một bức hình nào bố cô nở nụ cười. Khi đứng chờ cửa mở, Nadia quyết định cuối cùng cô sẽ đem đồng hồ đi sửa. Cô cũng thề sẽ vứt bỏ những tấm hình đi. Cô nghĩ, sau đêm nay, sự giả vờ sẽ đến hồi kết thúc. Thời gian của cô trên trái đất có giới hạn và cô không mong kết thúc những ngày cuối cùng của cô bên dưới ngọn lửa thánh chiến juhayman của một tên sát nhân.

Khi Abbas gõ lần thứ hai, cánh cửa mở ra một nửa cho thấy một người đàn ông vai rộng, mặc áo choàng dài kandoura màu trắng và khăn choàng đầu của người Ả Rập. Hắn đeo kính màu gọng vàng và một bộ râu tỉa gọn gàng với những mảng xám xung quanh cằm. Ở giữa trán là một vết thâm zebiba rất rõ nét giống như vừa mới tấy lên. Hắn không giống bất cứ những hình nào mà Nadia được nhìn thấy ở London.

Người mặc áo choàng dài mở cửa rộng hơn một chút và đưa mắt mời Nadia vào. Hắn cho phép Rafiq al-Kamal vào theo, nhưng bảo Abbas quay lại hành lang. Người mặc áo choàng có giọng nói của người ở vùng thượng Ai Cập. Phía sau hắn là hai người đàn ông mặc áo choàng trắng và đội khăn trên đầu sạch sẽ như mới. Họ cũng đeo kính gọng vàng và có râu lốm đốm xám được tỉa gọn gàng. Khi cánh cửa được đóng lại, gã Ai Cập đưa tay lên tai và nói nhẹ nhàng, “Vui lòng cho tôi điện thoại của cô.”

Nadia lấy chiếc BlackBerry từ túi ra và đưa cho hắn. Gã Ai Cập đưa ngay chiếc điện thoại cho một trong hai bản sao của y, gã này vô hiệu hóa thiết bị một cách nhanh nhẹn cho thấy tài khéo léo về kỹ thuật.

“Giờ tới phiên điện thoại của ông,” Nadia nói một cách rõ ràng. Cô hất đầu về phía hai người đàn ông kia và tiếp, “Của họ nữa.”

Rõ ràng là gã đàn ông Ai Cập có vai rộng không quen bị phụ nữ nói kiểu này ngoại trừ bằng cách khép nép. Hắn nhìn về phía hai tên đồng nghiệp và gật đầu bảo họ vô hiệu hóa điện thoại. Không phản đối, họ làm theo.

“Chúng ta xong chưa?” Nadia hỏi.

“Điện thoại của cận vệ của cô,” hắn nói. “Và túi xách của cô.”

“Túi xách của tôi có vấn đề gì?”

“Chúng tôi sẽ thoải mái hơn nếu cô để nó ở cạnh cửa. Tôi bảo đảm là những vật quý giá của cô sẽ an toàn.”

Nadia tuột túi xách ra khỏi vai biểu lộ giống như cô đã kiên nhẫn quá mức. “Chúng ta không có cả đêm đâu người anh em. Nếu ông muốn yêu cầu tôi đóng góp nữa, tôi đề nghị chúng ta nên bắt tay vào việc đi.”

“Xin cô thứ lỗi, cô al-Bakari, nhưng kẻ thù của chúng ta có tài nguyên kỹ thuật rộng lớn. Chắc chắn một phụ nữ như cô biết chuyện gì có thể xảy ra khi chúng ta bất cẩn.”

Nadia nhìn al-Kamal. Al-Kamal trả lời cô bằng cách đưa điện thoại.

“Tôi được biết là cô muốn có sự hiện diện của cận vệ của cô trong buổi họp,” gã Ai Cập nói.

“Không,” Nadia nói, “Tôi yêu cầu điều đó.”

“Cô tin anh ta à?” gã Ai Cập liếc về phía al-Kamal và trả lời.

“Bằng cả mạng sống tôi.”

“Tốt,” hắn nói. “Vui lòng đi hướng này.”

Nadia theo ba người đàn ông mặc áo choàng dài vào phòng khách của dãy phòng, ở đó đã có hai người đàn ông nữa mặc quần áo Ả Rập đang đợi trong ánh sáng chập chờn. Một người ngồi ở ghế dài, đang xem bài tường thuật của vụ đánh bom gần nhất tại Pakistan ở Al Jazeera. Người kia đang chiêm ngưỡng quang cảnh của những tòa nhà chọc trời dọc theo đường Sheikh Zayed. Hắn từ từ quay người lại, giống như bức tượng bên trên một chân cột và đánh giá Nadia một cách chu đáo qua cặp kính gọng vàng. Hắn không nói lời nào. Nadia cũng vậy. Thật ra, vào lúc đó, cô không chắc là mình có thể nói gì.

“Có vấn đề gì không, cô al-Bakari?” hắn hỏi bằng giọng Ả Rập miền Jordan.

“Ông rất giống một người đã từng làm việc cho bố tôi,” Nadia trả lời không do dự.

Hắn im lặng một lúc lâu. Cuối cùng hắn nhìn màn hình ti vi và nói. “Cô vừa bỏ lỡ mất bản tin chiều. Cô đã có một ngày bận rộn. Tôi ngợi khen cô, cô al-Bakari. Bố cô cũng sẽ hành động như vậy. Tôi nghe nói là ông ta luôn rất khéo léo khi pha trộn kinh doanh hợp pháp với bố thí thiện nguyện zakat .”

“Ông ấy đã dạy tôi điều đó rất tốt.”

“Cô có thực sự có ý định xây nó không?”

“Khu nghỉ mát à?” Nadia nhún vai có vẻ lưỡng lự. “Điều cuối cùng mà Dubai cần ngay bây giờ là một khách sạn khác.”

“Đặc biệt là một khách sạn phục vụ rượu và cho phép những người ngoại quốc say rượu nửa trần truồng đi trên bãi biển.”

Nadia không trả lời mà chỉ nhìn những người đàn ông còn lại trong phòng.

“Đây chỉ là một biện pháp cẩn thận của tôi thôi, cô al-Bakari. Những bức tường có mắt cũng như có tai.”

“Rất có hiệu quả,” Nadia nhìn thẳng vào mặt người đàn ông và nói. “Ông chưa cho tôi biết tên.”

“Cô có thể gọi tôi là ông Darwish.”

“Thời gian của tôi có hạn, ông Darwish.”

“Một tiếng, theo như những đồng nghiệp của tôi cho biết.”

“Thật ra là năm mươi lăm phút,” vừa nhìn đồng hồ, Nadia vừa nói.

“Công ty của chúng tôi vừa trải qua một sự thất bại.”

“Tôi có đọc được tin này.”

“Chúng tôi cần thêm tài trợ để xây dựng lại.”

“Tôi đã cho các ông bảy triệu bảng rồi.”

“Tôi e rằng, gần như tất cả số tiền đó đã bị đóng băng hoặc bị chiếm lĩnh. Nếu chúng tôi phải xây dựng lại tổ chức, đặc biệt là ở phương Tây, chúng tôi cần được tiếp tế thêm vốn mới.”

“Tại sao tôi phải thưởng cho sự bất tài của các ông?”

“Tôi có thể bảo đảm với cô, cô al-Bakari, rằng chúng tôi đã rút được bài học từ những sai lầm.”

“Ông đang có kế hoạch thay đổi gì?”

“An ninh tốt hơn, cùng với một kế hoạch xông xáo hơn để tấn công trực tiếp những đối thủ của chúng tôi.”

“Kế hoạch bành trướng?” Nadia hỏi.

“Nếu không phát triển thì sẽ chết, cô al-Bakari.”

“Tôi đang lắng nghe đây, ông Darwish.”

❀ ❀ ❀

Khi điện thoại BlackBerry của Nadia được vô hiệu hóa và túi xách của cô để trên sàn của phòng ngoài, sóng truyền từ phòng họp đến phòng 1437 được cung cấp hoàn toàn bởi quần áo của Nadia. Mặc dù máy phát được khâu trong đường may chỉ có tấm phát rất ngắn, nhưng cũng quá đủ để phát tín hiệu rõ ràng đến bốn mươi lăm tầng của cùng tòa nhà. Đằng sau cánh cửa khóa hai lớp và được đồ đạc chặn lại, Gabriel và Eli Lavon đợi máy tính cung cấp tên thật của người đàn ông tự xưng mình là ông Darwish.

Vào những giây phút đầu tiên, phần mềm nhận dạng giọng nói của buổi họp báo không tương xứng để so sánh. Nhưng khi ông Darwish bắt đầu nói về tiền thì phần mềm đã có thể bắt đầu nhanh chóng so sánh một mẫu giọng nói của ông Darwish với những gì đã nghe trộm được trước đây. Gabriel rất tự tin về kết quả mà những máy tính sắp đưa ra. Thật ra, ông gần như không chắc lắm về điều đó. Kẻ sát nhân đã ký tên, không phải bằng giọng nói của hắn, nhưng với bốn con số. Đó là những con số của căn phòng diễn ra buổi họp. Gabriel không cần phải làm toán cộng, trừ, nhân những con số này, hoặc sắp xếp lại thứ tự. Gabriel chỉ cần hoán đổi những con số của đồng hồ hai mươi bốn giờ với đồng hồ mười hai tiếng: 1437 giờ là 2:37 chiều, thời gian mà Farid Khan đã kích nổ quả bom tại Covent Garden.

Năm phút sau khi Nadia vào dãy phòng cao cấp, máy tính đưa ra lời phán quyết. Gabriel đưa radio lên và hướng dẫn cho đội bắt đầu thực hiện bản án. Hắn là Malik, Gabriel nói. Và cầu xin Chúa thương xót tất cả bọn họ.