Chương 59 KHÁCH SẠN BURJ AL ARAB, DUBAI
Không phải Gabriel và đội của ông đảm nhận việc hộ tống Nadia al-Bakari rời Burj Al Arab, mà do Mansur, trưởng phòng Du lịch công ty AAB phụ trách. Không có tư trang để thu thập, vì Mansur đích thân đảm nhận. Cũng không có hóa đơn nào phải thanh toán vì tất cả đã được chuyển cho trụ sở AAB tại Paris. Những gì Nadia phải làm là đi ra bãi xe của Burj, nơi đã có xe của cô đợi ở cổng trước. Sau khi vào xe cô yêu cầu tài xế và Rafiq al-Kamal ra khỏi xe để cô cần có không gian riêng tư. Ngồi một mình trong xe, Nadia gọi cho Gabriel. Số điện thoại của ông đã được lưu trong chiếc BlackBerry của cô. Gabriel trả lời ngay bằng tiếng Ả Rập.
“Hãy nói cho tôi biết trông hắn như thế nào?”
“Áo kandoura trắng. Khăn choàng đầu trắng. Mắt kính màu gọng bằng vàng. Bộ râu tỉa gọn gàng lốm đốm xám.”
“Cô đã làm rất tốt Nadia. Hãy ra sân bay và về nhà.”
“Khoan!” cô nói đột ngột. “Có một điều này nữa tôi cần nói với ông.”
❀ ❀ ❀Mặc dù Nadia không biết, Gabriel ngồi ở hành lang, giống như một người đến Dubai để làm ăn hơn là giải trí, dĩ nhiên đó là trường hợp mà ông đang đảm nhận. Trên bàn trước mặt ông là máy tính xách tay. Thiết bị tai nghe của điện thoại máng vào tai, thiết bị này cũng là máy phát bí mật. Ông dùng thiết bị này để báo động cho đội ở xa rằng chiến dịch vừa mới gặp vấn đề đầu tiên ngoài dự tính.
❀ ❀ ❀Nadia gõ chiếc BlackBerry vào kính và báo cho biết cô đã sẵn sàng đi. Một vài giây sau, khi họ đang đi về phía bờ để nối liền Burj với đất liền, Rafiq al-Kamal hỏi, “Có điều gì tôi cần được biết không?”
“Cuộc họp này chưa bao giờ xảy ra.”
“Cuộc họp nào?” gã cận vệ hỏi.
Nadia cố mỉm cười. “Hãy nói với Mansur chúng ta đang trên đường ra sân bay. Hãy nói với ông ta là đưa giờ bay của chúng ta lên sớm hơn nếu được. Tôi muốn quay về Paris sớm hơn.”
Al-Kamal rút điện thoại ra và gọi.
❀ ❀ ❀“Có lẽ cuối cùng Allah thực sự ở bên cạnh hắn,” Adrian Carter nói. Ông có vẻ hoài nghi khi đọc thông tin mà Gabriel truyền về từ Dubai. Bản thông tin nói rằng Malik al-Zubair, bậc thầy khủng bố sắp rời Burj Al Arab cùng với bốn bản sao.
“Tôi sợ rằng Chúa không can dự gì vào chuyện này,”
Navot nói. “Malik đã có những thành viên hợp tác chặt chẽ với nhau chống lại cơ quan tình báo giỏi nhất thế giới từ nhiều năm nay. Hắn biết luật chơi.”
Navot nhìn Shamron đang xoay cái bật lửa Zippo cũ bằng những ngón tay, dáng vẻ bồn chồn lo lắng.
Xoay hai lần bên phải, xoay hai lần bên trái.
“Chúng ta có bốn xe bên ngoài khách sạn đó,” Navot nói. “Theo quy luật hoạt động của chúng ta, số lượng này đủ để theo dõi một xe – bất quá là hai. Nếu năm người đàn ông ăn mặc giống nhau vào năm xe khác nhau…” Ông hạ thấp giọng, “chúng ta phải nghĩ đến việc đưa họ thoát ra khỏi đó đi sếp.”
“Chúng ta đã khổ công đưa một đội vào Dubai tối nay, Uzi. Điều tối thiểu chúng ta cần làm là để họ theo dõi đủ lâu để họ có thể nhìn mặt Malik.” Ông nhìn thoáng qua dãy đồng hồ đỏ rực treo trên tường của Rashidistan và hỏi, “Tình trạng chuyến bay của Nadia như thế nào rồi?”
“Đã đổ đầy nhiên liệu và sẵn sàng cất cánh. Hiện giờ đoàn tùy tùng của cô ta đang làm thủ tục lên máy bay.”
“Và ngôi sao của buổi trình diễn đang ở đâu?”
“Đang đi về hướng đông bắc trên đường Sheikh Zayed với tốc độ bốn mươi sáu dặm một giờ.”
“Tôi có thể nhìn thấy cô ta không?”
Carter cầm lấy điện thoại. Một vài giây sau, tín hiệu đèn đỏ xuất hiện trên màn hình theo dõi, tín hiệu đi về phía đông bắc trên bản đồ thành phố Dubai.
Shamron xoay cái bật lửa, dáng vẻ bồn chồn lo lắng khi theo dõi diễn tiến.
Xoay hai lần bên phải, xoay hai lần bên trái.
❀ ❀ ❀Hai phút sau khi Nadia rời khách sạn, chiếc Range Rover đầu tiên đi chậm rãi vào lối đi của Burj Al Arab, một chiếc thứ hai xuất hiện chẳng bao lâu sau, tiếp theo là chiếc Mercedes GL và hai chiếc Denali. Gabriel bấm nút trên máy phát bí mật, nhưng Mikhail là người phát sóng đầu tiên.
“Họ đang rời phòng,” Mikhail nói.
Gabriel không cần hỏi bao nhiêu người. Câu trả lời ở bên ngoài, đang chờ trên lối đi. Năm chiếc SUV cho năm người đàn ông. Gabriel phải xác định người nào trong năm gã đàn ông là Malik trước khi năm người đàn ông ra khỏi khách sạn. Và chỉ có một cách để biết. Gabriel ra lệnh.
“Có năm người trong bọn họ và một mình tôi,” Mikhail trả lời.
“Anh càng nói lâu, chúng ta càng mất cơ hội để tóm hắn.” Không nói một lời, Mikhail bấm nút tắt. Gabriel liếc xuống máy tính xách tay để kiểm tra vị trí của Nadia.
Cô đang đi nửa đường đến sân bay.
❀ ❀ ❀Mikhail khóa phòng và bước ra hành lang. Khẩu Glock nhét ở thắt lưng đã được lắp ống hãm thanh. Ống chích chứa thuốc nằm trong túi áo khoác. Mikhail liếc nhanh sang phía bên phải và thấy năm người đàn ông trong áo choàng trắng kandoura và khăn choàng đầu đang loanh quanh ở góc chờ thang máy. Mikhail đi đến thang máy một cách bình thường một vài giây nhưng đi nhanh hơn khi nghe tiếng chuông báo hiệu thang máy đã đến. Khi Mikhail đến thì năm người đàn ông bước vào thang máy và cánh cửa lấp lánh vàng của thang máy sắp đóng. Mikhail lách vai vào thang máy, lẩm bẩm một câu xin lỗi và đứng ngay phía trước khi cửa đóng. Trong gương phản chiếu, anh có thể thấy năm người đàn ông giống nhau. Năm bộ râu giống nhau, lốm đốm xám. Năm cặp kính màu có gọng bằng vàng. Năm vết thâm trông như vừa tấy lên. Chỉ có một khác biệt. Bốn người trong bọn nhìn thẳng Mikhail. Người thứ năm dường như đang nhìn xuống giày của hắn.
Malik…
❀ ❀ ❀Hai mươi hai tầng phía trên, Samir Abbas, người gây quỹ cho phong trào thánh chiến toàn cầu, đang thực hiện một công việc hợp pháp cho ngân hàng TransArabian thì nghe tiếng gõ cửa. Abbas đang chờ người đến; người Ai Cập đã nói là sẽ gửi người đến khi cuộc họp với Nadia kết thúc. Hóa ra là ông ta không gửi một người mà là hai người đàn ông đến. Họ ăn mặc giống người Ả Rập, nhưng giọng nói cho thấy họ là người Jordan. Abbas cho họ vào không do dự.
“Cuộc họp có tốt đẹp không?” Abbas hỏi.
“Rất tốt,” người đàn ông lớn tuổi hơn đáp. “Cô al-Bakari đã đồng ý quyên góp thêm cho lý tưởng của chúng ta. Chúng tôi có một số vấn đề cần thảo luận với ông.”
Abbas mời họ vào phòng khách, chỉ khi cảm thấy sợi dây siết cổ, Abbas mới nhận ra sự nhầm lẫn của mình. Không thể thở hoặc thốt lên một âm thanh nào, Abbas cào cấu một cách tuyệt vọng sợi kim loại mỏng đang cắt sâu vào da. Việc thiếu oxy nhanh chóng làm mất sinh lực của Abbas và ông chỉ chống đỡ qua loa khi hai người đàn ông ấn mặt ông xuống sàn. Lúc đó, Abbas cảm thấy có một cái gì khác đang cắt vào cổ, ông mới nhận ra là họ có ý định lấy đầu ông ta. Đây là hình phạt cho những người ngoại đạo, cho kẻ bội giáo và kẻ thù của thánh chiến. Samir Abbas không phải là những thành phần này. Ông ta là người có tín ngưỡng, một chiến sĩ bí mật của quân đội Allah. Nhưng trong một lúc, vì những lý do ông không hiểu, ông có thể là một shahid .
Vô cùng thương xót, Abbas sắp ngất. Ông nghĩ đến tiền mà ông cất giấu trong tủ để đồ ăn trong căn hộ ở Zurich và ông mong rằng Johara hay những đứa con ông sẽ tìm ra một ngày nào đó. Và rồi ông cố gắng nằm im và chiều theo thánh ý của Thượng Đế.
Con dao cứa thêm vài nhát hiểm độc nữa. Abbas nhìn thấy một ánh sáng trắng chói lòa bùng nổ và nghĩ rằng đó là ánh sáng của thiên đàng. Sau đó ánh sáng bị dập tắt và rồi không còn gì nữa.