← Quay lại trang sách

Chương 62 DEIRA, DUBAI

“Tôi ngạc nhiên là ông trả lời. Có lẽ những gì họ nói về ông là thật.”

“Nói gì, Malik?”

“Rằng ông can đảm. Rằng ông là người giữ lời. Cá nhân tôi thì nghi ngờ. Tôi chưa bao giờ gặp một người Do Thái mà không hèn nhát và nói láo.”

“Tôi không bao giờ nhận ra rằng Zarqa lại có một cộng đồng Do Thái lớn như vậy.”

“Rất may là không có Do Thái ở Zarqa, mà chỉ có nạn nhân của người Do Thái.”

“Cô ấy đâu, Malik?”

“Ai?”

“Nadia,” Gabriel nói. “Anh đã làm gì cô ta?”

“Tại sao ông lại nghĩ là chúng tôi bắt cô ta?”

“Bởi vì chỉ có một nơi anh có thể có số điện thoại này.”

“Người Do Thái thông minh.”

“Hãy để cô ta đi.”

“Hiện giờ ông không có tư cách để xin.”

“Tôi không xin điều gì hết,” Gabriel bình tĩnh nói. “Tôi yêu cầu anh để cô ta đi.”

“Như là một cử chỉ nhân đạo?”

“Anh có thể gọi nó bằng gì anh muốn. Hãy làm điều đúng đắn.”

“Ông giết bố cô ta trước mặt cô ấy và ông yêu cầu tôi làm một điều đúng đắn?”

“Anh muốn gì Malik?”

“Chúng tôi yêu cầu các ông thả tất cả những người anh em bị người Mỹ và những đồng minh của họ bắt sau trò lừa bịp vừa rồi của các ông. Ngoài ra, chúng tôi cũng yêu cầu các ông thả những người anh em bị giam giữ bất hợp pháp ở vịnh Guantánamo.”

“Không có người Palestine bị cầm tù? Anh làm tôi thất vọng.”

“Tôi không muốn can thiệp vào những thương thuyết đang diễn ra giữa các ông và những người anh em của Hamas.”

“Anh hãy yêu cầu một điều gì có lý, Malik – điều gì mà tôi có thể đáp ứng được.”

“Chúng tôi không bao giờ thương thuyết với khủng bố. Hãy thả những người anh em của chúng tôi và chúng tôi sẽ thả gián điệp của ông mà không gây tổn thương.”

“Anh đã làm gì cô ta?”

“Tôi có thể bảo đảm với ông không là gì so với sự đau đớn mà mỗi người anh em của chúng tôi mỗi ngày phải gánh chịu trong những phòng tra tấn ở Cairo, Amman và Riyadh.”

“Anh có đọc báo không, Malik? Thế giới Ả Rập đang thay đổi. Vua Pharaoh của Ai Cập đã không còn nữa. Gia tộc al-Saud đang rạn nứt. Hashemite, vị vua nhỏ tuổi của Jordan đang lo sợ cho mạng sống mình. Những người vào khuôn phép của thế giới Ả Rập đã đạt được chỉ trong vài tháng, những gì mà al-Qaeda và những người cùng chí hướng không thể thực hiện được bằng những cuộc tàn sát vô nghĩa. Thời của anh đã qua rồi, Malik. Thế giới Ả Rập không còn muốn có anh nữa. Cho cô ta đi đi.”

“Tôi e rằng tôi không làm được điều đó, Allon.” Malik ngừng một lúc như đang tìm cách thoát ra khỏi con đường cùng mà hắn đã tạo ra. “Nhưng vẫn có một khả năng khác.”

Gabriel lắng nghe lời chỉ dẫn của Malik, Shamron, Navot và Adrian Carter cũng vậy.

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi không chấp thuận?” Gabriel hỏi.

“Nếu vậy thì cô ta sẽ chịu hình phạt cổ truyền dành cho kẻ bội giáo. Nhưng ông đừng lo. Các ông sẽ có thể theo dõi cách cô ta chết trên Internet. Người Yemen có kế hoạch sử dụng những hình ảnh này như một thiết bị tuyển mộ để thay thế tất cả những chiến sĩ chúng tôi đã mất vì cô ta.”

“Tôi cần bằng chứng cho thấy cô ta vẫn còn sống sót.”

“Tôi e rằng ông phải tin tôi thôi,” Malik nói. Và sau đó đường dây bị cắt.

❀ ❀ ❀

Chiếc BlackBerry của Gabriel lại reo một vài giây sau. Adrian Carter gọi.

“Dứt khoát là hắn vẫn còn ở Tiểu vương quốc.”

“Ở đâu?”

“NSA chưa lập lưới tam giác được, nhưng họ nghĩ là hắn phải ở phía đông sa mạc, gần ốc đảo Liwa. Chúng ta có một nhân viên nằm vùng và hai nhân viên đang đến đó.”

Gabriel lấy một thiết bị nhỏ từ bên trong bao nhỏ của túi ngủ. Thiết bị có kích thước của một viên kháng sinh. Một bên là một công tắc kim loại cực nhỏ, Gabriel bật lên và hỏi, “Ông có thể thấy tín hiệu không?”

“Thấy,” Carter nói.

Gabriel nuốt thiết bị. “Ông có còn thấy nó không?”

“Thấy.”

“Chợ Cá, mười phút.”

“Hiểu.”

❀ ❀ ❀

Gabriel vẫn còn mặc quần áo nhà doanh nghiệp của vỏ bọc. Ông nghĩ đến việc thay nhanh một bộ khác thích hợp với một đêm ở sa mạc, nhưng nhận thấy không cần thiết. Những người bắt giữ ông chắc chắn sẽ làm điều đó thay ông. Gabriel để đồng hồ đeo tay vào túi cùng với chiếc BlackBerry, ví, hộ chiếu, vũ khí và một vật linh tinh vô nghĩa. Gabriel không còn giữ ống chích hoặc suxamethonium chloride nữa, mà chỉ có thuốc Advil để tạm thời giảm đau những vết thương mà ông có thể phải chịu đựng trong vài giờ tới và đủ thuốc chống tiêu chảy để ruột của ông chắc lại trong một tháng, ông bỏ túi xách vào tủ, khóa lại và xuống cầu thang để ra đường.

Gabriel còn lại sáu phút để đi bộ ra chợ Cá ở gần cửa Lạch Dubai dọc theo Corniche. Mặc dù đã trễ, nhưng vẫn có những nhóm thanh niên đi hóng gió đêm dọc theo bờ sông – người Pakistan, Bangladesh, Philippines và bốn người Ả Rập nhưng không phải là Ả Rập. Gabriel đứng gần ngọn đèn đường sao cho có thể được nhìn thấy rõ ràng và trong vài giây, một chiếc Denali SUV ngừng ngay trước mặt Gabriel. Đằng sau tay lái là một bản sao của Malik. Một bản sao khác ngồi ở phía sau cùng với Rafiq al-Kamal, đội trưởng an ninh trước đây của Nadia al-Kamal.

Al-Kamal ra dấu cho Gabriel lên xe. Và ba mươi giây sau, al-Kamal ra tay đánh cú đầu tiên – thúc mạnh cùi chỏ vào ngực Gabriel làm ông gần nín thở. Sau đó chúng ấn ông xuống sàn và thọi liên tiếp cho đến khi tay chúng không còn sức lực để thọi nữa. Mùa gặt đã kết thúc, Gabriel thầm nghĩ khi ông mê đi. Giờ đến lúc vào tiệc.