← Quay lại trang sách

Chương 65 HOANG MẠC EMPTY QUARTER, Ả RẬP SAUDI

Rashid bắt đầu bằng một bài thuyết trình. Một phần hắn là thi sĩ, một phần là nhà truyền giáo, một phần là giáo sư của thánh chiến. Hắn khuyến cáo là Israel sẽ sớm theo chế độ của những vua Pharaoh ở Ai Cập. Hắn tiên đoán là Thiên chúa của pháp luật sharia đang đến châu Âu dù cho châu Âu có muốn hay không. Hắn tuyên bố là thế kỷ của người Mỹ cuối cùng đã kết thúc, al-hamdu lillah . Đây là một trong số ít từ ngữ Ả Rập mà hắn sử dụng. Phần còn lại của bài thuyết trình được diễn đạt bằng tiếng Anh thông dụng hoàn chỉnh. Giống như đang được dạy dỗ theo nguyên tắc của Salaf bởi một đứa con nít trong hệ thống bán hàng Best Buy.

Hắn không nói với Gabriel, mà với một máy quay kỹ thuật số dựng trên một chân máy. Thỉnh thoảng hắn vung ngón tay dài để nhấn mạnh hoặc chỉ về phía tù nhân nổi tiếng của hắn, ngồi cách đó chừng một mét, hơi nheo mắt vì hai đèn đứng làm chóa mắt. Gabriel chỉ có thể tưởng tượng sự sôi nổi nóng bỏng sẽ xuất hiện như thế nào đối với máy bay không người lái Predator, ông có cảm tưởng đang ngồi trong phiên bản thánh chiến của một phòng thu truyền hình và Rashid đóng vai người dẫn chương trình đối chất. Malik, thủ lĩnh của khủng bố đi qua đi lại sau máy quay. Gabriel nghĩ, đó là tính chất của mối quan hệ giữa họ. Rashid là diễn viên được quay. Malik là nhà sản xuất ương ngạnh trông thấy những chi tiết lủng củng. Rashid là người gây cảm hứng. Malik là người gây thương tật và là kẻ sát nhân tất cả dưới danh nghĩa Allah.

Cuối cùng khi Rashid kết luận cuộc độc thoại mở màn, hắn quay qua phần chính của chương trình buổi sáng: cuộc phỏng vấn. Hắn bắt đầu bảo Gabriel cho biết tên và nơi ở. Khi Gabriel trả lời, “Roland Devereaux, thành phố Quebec, Canada,” Rashid lộ vẻ tức giận. Có một biểu hiện nóng nảy trong bộ dạng của Rashid mà Gabriel thấy buồn cười nếu ông không bị vây quanh bởi những người cầm dao găm. Ý tưởng của Rashid quái dị, nhưng cá nhân hắn không đe dọa. Malik thì khác.

“Tên thật của ông,” Rashid ngắt lời. “Cho tôi biết tên khai sinh của ông.”

“Anh biết tên thật của tôi mà.”

“Sao bây giờ ông không nói ra?” Rashid hỏi. “Ông xấu hổ vì tên mình à?”

“Không,” Gabriel nói, “Chỉ là vì tôi không sử dụng tên tôi thường xuyên.”

“Nói tên ông ra đi.”

Gabriel nói tên thật của ông.

“Ông sinh ra ở đâu?”

“Ở thung lũng Jezreel, Israel.”

“Bố mẹ ông sinh ra ở đâu?”

“Đức.”

Rõ ràng Rashid thấy đây là một bằng chứng của một tội ác lịch sử. “Bố mẹ ông có phải là những người sống sót của cái mà người ta gọi là cuộc Đại Thảm sát không?” hắn hỏi.

“Không, họ là những người sống sót của nạn tàn sát chủng tộc hiện nay .”

“Cơ quan tình báo Israel có tuyển dụng ông không?”

“Thỉnh thoảng.”

“Ông có phải là kẻ sát nhân không?”

“Tôi đã giết người khi làm nhiệm vụ.”

“Ông có tự xem mình là chiến sĩ không?”

“Có.”

“Ông đã giết rất nhiều người Palestine?”

“Phải, nhiều.”

“Ông có hãnh diện về những việc ông làm không?”

“Không,” Gabriel nói.

“Vậy thì tại sao ông lại làm?”

“Vì những người như anh.”

“Chính nghĩa của chúng tôi đúng.”

“Chính nghĩa của các anh lố bịch.”

Bỗng nhiên Rashid dường như trở nên huyên thuyên, lạc đề. Cuộc phỏng vấn độc quyền của hắn không theo đúng kế hoạch. Hắn hướng lại về lĩnh vực vững chắc hơn.

“Ông đã ở đâu vào tối ngày 24 tháng Tám, 2006?”

“Tôi đã ở Cannes,” Gabriel nói không do dự.

“Bên Pháp?”

“Phải, bên Pháp.”

“Và ông làm gì ở đó?”

“Tôi đang giám sát một chiến dịch.”

“Tính chất của chiến dịch là gì?”

“Đó là một vụ ám sát mục tiêu.”

“Vậy ai là mục tiêu?”

“Abdul Aziz al-Bakari.”

“Ai ra lệnh ám sát?”

“Tôi không biết.”

Rõ ràng là Rashid không tin, nhưng hắn tỏ vẻ không muốn mất thời gian quý báu về một chuyện cũ. “Ông có tham gia vào vụ ám sát không?” hắn hỏi.

“Có.”

“Tối đó ông có thấy Nadia al-Bakari không?”

“Có, tôi đã thấy cô ta.”

“Sau đó ông gặp cô ta lúc nào?”

“Vào tháng Mười hai.”

“Ở đâu?”

“Ở một lâu đài phía bắc Paris.”

“Tiếp sau đó đã âm mưu gì?”

❀ ❀ ❀

Chuyện gì xảy ra, Gabriel nói, là một chiến dịch dựng lên để tống tiền một trong những phụ nữ giàu nhất thế giới để tuân theo lệnh của cơ quan tình báo Israel và Mỹ. Qua một người đưa tin, CIA biết là mạng lưới mới thành lập của Rashid đang rất cần sự trợ giúp tài chính, cơ quan tình báo muốn cung cấp tiền cho mạng lưới và theo dõi khi tiền chuyển cho nhiều nhóm và mặt trận, chỉ có duy nhất một vấn đề. Tiền phải được cung cấp từ một người mà khủng bố tin cậy. CIA đã hỏi cơ quan tình báo Israel xem họ có ý kiến gì không. Israel đã đưa ra tên của Nadia al-Bakari. Một phái viên của tình báo Israel đã gặp cô al-Bakari tại Paris dưới những lý do ngụy tạo và đã nói rõ với cô ta rằng công ty AAB Holdings sẽ bị tiêu diệt nếu cô ta không đồng ý hợp tác.

“Làm cách nào công ty có thể bị tổn thất?” Rashid hỏi.

“Qua những dàn xếp cẩn thận rò rỉ cho những người bạn trong giới truyền thông.”

“Dĩ nhiên là những người bạn Do Thái.”

“Phải, dĩ nhiên.”

“Tính chất của những tin rò rỉ là gì?”

“Rằng AAB Holdings là một công ty của thánh chiến, theo cách của bố cô ta.”

“Ông tiếp đi.”

Gabriel tuân theo. Trước máy quay, ông chọn một thái độ kín đáo. Biểu hiện này là một sự lừa dối, giống như những lời nói dối thoát ra từ cặp môi bị sưng của Gabriel. Ông bịa chuyện ra từ từ với nhiều chi tiết. Rashid có vẻ như nuốt từng lời.

“Câu chuyện của ông rất thú vị,” Rashid nói, “nhưng tôi e rằng nó đối nghịch với những gì cô al-Bakari nói với chúng tôi. Cô ta nói cô ta muốn giúp ông.”

“Cô ta được bảo phải nói vậy.”

“Ông đe dọa cô ta?”

“Thường xuyên.”

“Tiền cho chiến dịch từ đâu?”

“Tiền của Nadia.”

“Ông ép cô ta sử dụng tiền của chính cô ta.”

“Chính xác.”

“Tại sao ông không sử dụng tiền của chính phủ?”

“Ngân sách rất chặt.”

“Ông không thể tìm ra một người Do Thái tài trợ cho chiến dịch à?”

“Điều này rất nhạy cảm.”

Rashid nhìn máy quay một cách khinh khỉnh rồi nhìn sang Gabriel. Một lúc sau hắn nói, “Cô al-Bakari đến Dubai hôm qua, mục đích của cuộc viếng thăm là gì?”

“Tôi nghĩ rằng cô ta đến đó để hoàn tất một giao dịch về đất đai và dự án phát triển.”

“Mục đích thật sự, Allon.”

“Chúng tôi đưa cô ta đến đó để nhận dạng một nhân viên cao cấp trong mạng lưới của anh.”

“Để bắt nhân viên đó?”

“Không,” Gabriel nói, “hắn phải bị ám sát.”

Vị giáo sĩ mỉm cười. Vị khách của hắn vừa mới tiết lộ một xác nhận quan trọng, mà Rashid có thể sử dụng để đăng những tiêu đề cho toàn thế giới biết.

“Điều này làm tôi kinh ngạc khi những gì ông vừa tiết lộ tiêu biểu cho cái gọi là chiến tranh chống khủng bố. Các ông không thể tiêu hủy chúng tôi, Allon. Và mỗi lần mà ông cố gắng thì chỉ làm chúng tôi mạnh hơn thôi.”

“Các anh không mạnh hơn,” Gabriel phản đối. “Sự thật là các anh đang giãy chết. Thế giới Ả Rập đang thay đổi. Thời của các anh đã qua.”

Nụ cười của Rashid tan biến. Hắn nói bằng giọng một thầy giáo nghiêm khắc thất vọng đối với một học trò ngu đần. “Allon, chắc chắn một người như ông không quá ngây thơ nghĩ rằng cuộc Thức tỉnh Ả Rập sẽ nảy sinh một chế độ dân chủ theo kiểu phương Tây ở Trung Đông. Bạo động có thể bắt đầu với sinh viên và với người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng những huynh đệ của tôi sẽ có tiếng nói cuối cùng, chúng tôi là tương lai. Rất tiếc là ông sẽ không nhìn thấy tương lai này. Nhưng trước khi ông rời thế giới này, tôi buộc phải hỏi ông câu cuối cùng, ông có mong ước theo ý muốn của Đạo Hồi và trở thành một người Hồi giáo không?”

“Chỉ khi nào điều này ngăn cản anh giết Nadia thôi.”

“Không may là điều này không thể thực hiện được. Tội ác của cô ta còn tệ hơn của ông.”

“Nếu vậy thì tôi vẫn là người Do Thái.”

“Nếu thế thì cứ như vậy đi.”

Rashid đứng dậy. Malik tắt máy quay.

❀ ❀ ❀

Vùng hoang mạc Empty Quarter tràn ngập ánh sáng khi bóng dáng đầu tiên từ lều bước ra. Có tất cả là mười người – năm người mặc đồ trắng, năm người mặc đồ đen. Họ nhanh chóng leo lên đoàn xe jeep, xe tải và chạy rất nhanh xung quanh trại, đón từng người bảo vệ. Một lúc sau, họ chỉ còn là những vệt băng qua những cồn cát phía tây nam đi về Yemen.

“Ông muốn cược bao nhiêu, rằng một kẻ trong đám chết tiệt kia là Rashid?” Adrian Carter hỏi một cách yếu ớt.

“Thêm lý do để ông bắn,” Navot nói.

“Nhà Trắng sẽ không cho phép điều đó. Không phải ở trên lãnh thổ Ả Rập. Và không biết chính xác ai đang ở đó.”

“Chúng là khủng bố và bạn của khủng bố,” Shamron nói. “Bắn đi.”

“Và nếu như Gabriel là một trong bọn họ thì sao?”

“Tôi e rằng ông ta không ở trong nhóm,” Shamron nói.

“Làm sao ông lại chắc chắn như vậy?”

Không nói gì, Shamron chỉ về phía một người trên màn hình.

“Ông có chắc là ông ta không?” Carter hỏi.

“Tôi có thể nhận ra dáng đi này bất cứ đâu.”