← Quay lại trang sách

Chương 66 HOANG MẠC EMPTY QUARTER, Ả RẬP SAUDI

Gã talib đi dọc theo chân một cồn cát lớn có hình ngôi sao. Một tay, hắn cầm khẩu súng tự động và tay kia kéo Nadia bằng sợi dây trói tay cô. Khi họ đi quanh cồn cát, Nadia trông thấy cái hố to được đào trên sa mạc. Bên cạnh là một đống đá trông giống như xương dưới mặt trời nóng như cắt da. Nadia cố gắng kiên cường như cô tưởng tượng Rena đã tỏ ra can đảm trong những giây phút cuối cùng trước khi chết. Và rồi cô có cảm giác sa mạc bắt đầu xoay và cô quỵ xuống.

“Sẽ không kinh khủng như cô nghĩ đâu,” vừa nói, gã talib vừa nhẹ nhàng kéo cô lên. “Những giây phút đầu tiên sẽ gây đau đớn nhiều. Rồi inshallah , cô sẽ bất tỉnh và sẽ không còn cảm thấy gì hết.”

“Làm ơn,” Nadia nói, “anh phải tìm một cách nào đó tha cho tôi phải chịu điều này.”

“Đây là ý Thượng Đế,” gã talib nói. “Không thể thay đổi được.”

“Đây không phải là ý Thượng Đế, đây là ý của những người xấu.”

Tất cả những gì hắn nói là “Đi, cô phải đi.”

“Anh có làm điều này với Safia không?”

“Đi.”

“Có không Ali?”

“Nếu cô ta vi phạm luật của Thượng Đế. Tôi không có sự lựa chọn.”

“Vậy với Hanan? Anh có ném đá vào chính con ruột của anh không?”

Lần này, gã talib không nói gì hết. Đi thêm vài bước hắn bắt đầu đọc nho nhỏ kinh Koran cho chính hắn, nhưng với Nadia thì hắn không nói thêm lời nào.

❀ ❀ ❀

Ở phía bên kia cồn cát cao sừng sững như núi, Gabriel đi chân đất trên cát bên cạnh Malik. Xung quanh ông là bốn gã đàn ông. Ba người trong bọn đã đến Dubai cùng với Malik; người thứ tư là Rafiq al-Kamal. Gã cận vệ được phân công cầm con dao sẽ kết liễu Gabriel và máy camera sẽ quay lại cảnh hành hình Gabriel. Malik và những gã khác cầm súng tự động, loại AK-47S cũ của Liên Xô, loại có thể mua được ở những vùng xa xôi nhất của Yemen, chỉ với vài riyal. Gabriel cẩn thận làm lỏng băng keo bạc trói cổ tay ông và thử tính khả năng ông có thể lấy được khẩu súng. Khả năng này không tốt lắm, ông nghĩ, nhưng chết dưới họng súng chắc chắn tốt hơn là bị chém đầu. Nếu sáng nay, ông phải chết trong hoang mạc Empty Quarter, thì ông sẽ chọn cái chết theo cách của ông. Và, nếu được thì ông sẽ bắt Malik al-Zubair cùng chết với ông.

Bước ra từ bóng mát của cồn cát, Gabriel nhìn thấy Nadia lần đầu tiên từ khi hai người đi ngang qua nhau ở hành lang của Burj Al Arab. Mặc chiếc áo choàng như khăn liệm, Nadia trông đờ người ra vì sợ, và gã jihadi trẻ có bộ râu thưa thớt đang canh giữ cô cũng vậy. Malik bước qua và đẩy gã jihadi trẻ ra. Rồi hắn túm mái tóc đen của Nadia và kéo cô về phía Gabriel. “Nhìn xem ông đã làm gì,” hắn la to át tiếng hét của Nadia. “Đây là điều sẽ xảy ra khi ông quyến rũ người của chúng tôi từ bỏ tín ngưỡng của họ.”

“Cô ta chưa bao giờ từ bỏ tín ngưỡng của cô ấy, Malik. Để cô ta đi đi.”

“Cô ta đã làm việc cho ông để chống lại chúng tôi. Cô ta phải bị trừng phạt. Và vì tội lỗi của ông, ông sẽ là người ném viên đá đầu tiên.”

“Tôi sẽ không làm điều đó.” Gabriel nhìn lên trời. Một sự lừa dối cuối cùng. Một lời nói dối cuối cùng. “Và anh cũng sẽ không làm điều đó, Malik.”

Malik mỉm cười. Nụ cười thành thật.

“Đây không phải là Pakistan hay Yemen, Allon. Đây là Ả Rập Saudi. Và người Mỹ sẽ không bao giờ bắn tên lửa xuống lãnh thổ của đồng minh lớn nhất của họ, Ngôi nhà của gia tộc Saud. Và cũng không ai biết ông ở đâu. Ông hoàn toàn một mình.”

“Anh có chắc điều đó không, Malik?”

Rõ ràng là hắn không chắc điều đó. Vẫn nắm tóc Nadia, hắn ngước mặt nhìn bầu trời. Những người khác cũng vậy, cả al-Kamal nữa. Hắn đứng cách Gabriel gần một mét về phía bên trái, tay cầm dao găm và camera.

“Hãy nghe cẩn thận đây,” Gabriel nói. “Các anh có nghe thấy gì không? Nó đang bay vòng trên đầu, và đang quan sát bằng máy camera. Hãy để cô ta đi đi, Malik. Nếu không tất cả chúng ta sẽ chết trong một đám cháy. Các anh sẽ về với Chúa các anh, tôi và Nadia sẽ về với Chúa của chúng tôi.”

“Không có thượng đế nào ngoài Thượng Đế, Allon. chỉ có duy nhất Allah.”

“Tôi mong rằng anh đúng, Malik, bởi vì anh sắp trông thấy mặt Ngài. Anh có muốn là người tử vì đạo không? Hay anh muốn để người khác tử vì đạo?”

Malik quăng Nadia sang một bên và vung mạnh khẩu AK Kalashnikov vào đầu Gabriel. Gabriel dễ dàng tránh sang bên, và thúc đầu gối vào hạ bộ Malik, làm hắn nằm dài trên cát. Rồi Gabriel xoay người lại, cánh tay duỗi thẳng, bàn tay tựa như lưỡi búa, ngang tầm với cổ Rafiq al-Kamal, nghiền nát cuống họng của hắn. Gabriel nhìn Nadia và đống đá trắng như xương. Rồi ông quơ tay như một tên điên lên trời và hét lên, “Bắn đi! Bắn đi! Là Malik đó, chết tiệt! Bắn đi!”

❀ ❀ ❀

Adrian Carter gác điện thoại sau khi nói với Nhà Trắng, và ôm mặt. Uzi Navot nhìn chăm chú thêm vài giây, rồi nhắm mắt. Chỉ có Shamron là không nhìn chỗ khác. Tất cả là lỗi của ông, tất cả. Điều tối thiểu ông có thể làm được là nhìn cho đến phút cuối.

❀ ❀ ❀

Malik đã quỳ gối để đứng dậy và đang mò mẫm tìm khẩu Kalashnikov bị rơi. Gabriel vẫn còn vẫy tay lên bầu trời tàn nhẫn, ông nghe tiếng lách cách kim loại của tiếng lên cò súng và nhìn thấy nòng súng đưa lên. Và rồi, qua kẽ mắt, ông thoáng thấy chiếc áo trắng như khăn liệm của Nadia lóe lên như một linh hồn khi cô chạy về phía ông. Khi cô chạy ngang qua tầm ngắm, hai bông hoa đỏ thắm xòe tung trên lồng ngực của cô, mặc dù gương mặt cô thật thanh thản kỳ lạ khi cô ngã vào Gabriel. Malik rời khỏi Nadia và chĩa khẩu Kalashnikov xuống mặt Gabriel, nhưng trước khi hắn có thể kéo cò lần nữa, đầu hắn nổ tung trong một tia sáng màu hồng. Nhiều phát súng nối tiếp nhau cho đến khi chỉ còn lại gã jihadi trẻ. Gã đứng và nhìn xuống Gabriel, mặt gã che khuất ánh mặt trời, gã buồn rầu nhìn Nadia.

“Ý Thượng Đế muốn cô ta chết hôm nay,” gã nói, “nhưng ít ra cô ta không đau đớn.”

“Không,” Gabriel nói, “cô ta không đau đớn.”

“Ông có bị trúng đạn không?” gã hỏi.

“Một phát thôi,” Gabriel nói.

“Họ có đến cứu ông không?”

“Sau cùng, họ sẽ tới.”

“Ông có thể cầm cự được đến khi họ tới không?”

“Chắc là có.”

“Tôi phải bỏ ông lại một mình. Tôi còn có vợ, và tôi sắp có con.”

“Trai hay gái?” Gabriel hỏi, sức lực của ông bắt đầu sút kém.

“Con gái.”

“Anh đã chọn tên cho nó chưa?”

“Hanan.”

“Hãy tử tế với nó. Hãy tôn trọng nó.”

Gã jihadi trẻ quay đi; mặt trời đổ xuống mặt Gabriel. Ông nghe tiếng máy nổ, và thoáng thấy một đám bụi bay trên cát mênh mông. Và sau đó chỉ còn lại sự thinh lặng của sa mạc. Ông vẫy tay lần cuối lên trời ra dấu cho họ biết là ông còn sống sót. Và rồi ông đưa tay vuốt mắt Nadia, rồi vùi đầu vào ngực cô và khóc trong khi thân thể cô từ từ cứng lại như đá.