← Quay lại trang sách

Chương 68 BÁN ĐẢO LIZARD, CORNWALL

Shamron ở phòng ngủ dự phòng. Ông ta cho biết là sẽ ở thường xuyên. Ông nói với Chiara rằng cơn ác mộng ở vùng Empty Quarter đã cho ông một nhiệm vụ cuối cùng.

Ông tự phong cho mình làm cận vệ của Gabriel, làm bác sĩ, và là nhà tâm lý trị liệu cho Gabriel, ông đưa ra những lời khuyên không được yêu cầu và chịu đựng sự phiền muộn cùng những bốc đồng của bệnh nhân bằng một thái độ im lặng vô cảm. Hiếm khi ông cho phép Gabriel rời xa ông. Ông lén theo Gabriel qua những gian phòng của căn nhà, đi bộ với Gabriel trên bãi biển đến những vịnh nhỏ, và ngay cả đi với Gabriel xuống làng để đi chợ. Gabriel bảo với những người chủ tiệm Shamron là cậu mình và ông ta từ Milan đến. Trước mặt mọi người, Gabriel chỉ nói với Shamron bằng tiếng Ý, một thứ tiếng mà Shamron không hiểu gì hết.

Trong những ngày Gabriel quay về Cornwall, thời tiết đã bắt đầu vào mùa mưa, điều này hợp với tâm trạng của cả ba người. Chiara nấu những món công phu và cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Gabriel lấy lại một ít số ký mà ông đã mất khi ở trong tù của Ả Rập Saudi. Tuy nhiên, trạng thái cảm xúc của ông không thay đổi. Gabriel ngủ ít, và dường như không thể kể lại những gì đã xảy ra trên sa mạc. Uzi Navot cho một bác sĩ đến khám cho Gabriel. “Mặc cảm có tội,” bác sĩ nói sau khi đã ở một mình với Gabriel một tiếng. “Mặc cảm có tội rất lớn, khó giải thích và dai dẳng, ông ta đã hứa bảo vệ cho cô ấy, nhưng cuối cùng ông ta đã bỏ rơi cô ấy. Ông ta không thích làm phụ nữ thất vọng.”

“Chúng ta có thể làm gì?” Chiara hỏi.

“Cho ông ta thời gian và không gian đi,” vị bác sĩ nói. “Và không nên đòi hỏi ở ông ta nhiều quá trong một thời gian.”

“Tôi không nghĩ có Ari bên cạnh sẽ giúp được gì.”

“May mắn sẽ giúp ông ta thoát khỏi tình trạng này,” vị bác sĩ nói. “Cuối cùng thì Gabriel cũng sẽ khỏi, nhưng tôi không chắc lắm đối với Ông Già. Hãy để ông ấy ở đây cho đến khi nào ông ấy muốn, ông ta sẽ biết khi đến lúc phải đi.”

Gabriel mất thói quen thường lệ hàng ngày. Không ngủ được ban đêm, ông ngủ ban ngày khi lương tâm ông cho phép. Ông ủ rũ, nhìn chằm chằm mưa và biển, ông tản bộ đến vịnh nhỏ. Đôi khi ông ngồi ngoài hiên và dùng than để vẽ trên giấy. Tất cả những phác họa của ông đều liên quan đến chiến dịch. Phần nhiều là phác họa Nadia. Hốt hoảng, Chiara bí mật chụp lại những phác họa này và e-mail cho bác sĩ để ông phân tích. “Gabriel là người trị liệu tốt nhất cho mình,” bác sĩ nói trấn an. “Hãy để ông ta tự mình giải quyết.”

Nadia luôn luôn hiện diện với họ. Họ không nỗ lực để lánh xa cô ta. Ngay cả khi họ cố gắng, những biến cố ở Trung Đông cũng làm cho điều này không thực hiện được. Từ Maroc đến Các tiểu vương quốc, thế giới Ả Rập bốc cháy dưới làn sóng mới của những bất ổn trong dân chúng.

Lần này, ngay cả những chế độ quân chủ của những người Hồi giáo Sunni cũ cũng có thể bị tấn công. Bị tác động bởi việc ám sát tàn bạo Nadia, hàng ngàn phụ nữ Ả Rập túa xuống đường. Nadia là vị thánh tử vì đạo và là thần hộ mệnh của họ. Họ hô vang tên cô, và cầm những biểu ngữ có hình Nadia. Với sự thôi thúc khủng khiếp từ thông điệp và tín ngưỡng của Nadia, một số người tuyên bố họ muốn bắt chước cô bằng cách cũng tử vì đạo.

Những người canh giữ lệ luật cũ cố gắng làm mờ danh tiếng của Nadia bằng cách xây dựng hình tượng Nadia như một gián điệp và kẻ khiêu khích. Qua những lời tự thú của Gabriel không ngừng xuất hiện trên Internet và trên kênh tin tức của Ả Rập, những lời buộc tội Nadia bị vô hiệu hóa trên phạm vi rộng lớn. Sự sùng bái Nadia càng lớn mạnh hơn khi Zoe Reed của đài CNBC dành nguyên một phần của chương trình phát vào giờ vàng nói về ảnh hưởng sau cái chết của Nadia đến cuộc Thức tỉnh Ả Rập. Trong suốt buổi phát sóng, Zoe tiết lộ rằng cô đã nhiều lần gặp riêng Nadia, và người phụ nữ thừa kế này xác nhận rằng cô đã bí mật rót hàng chục triệu đô la để cải tổ đường lối tổ chức của thế giới Ả Rập và Hồi giáo. Chương trình phát sóng cũng tố cáo cơ quan tình báo Ả Rập Saudi đã âm mưu gây ra cái chết của Nadia – lời tố cáo này nhận được phản đối kịch liệt từ phía gia tộc Saud, cùng với sự đe dọa thông thường từ chối cung cấp dầu cho phương Tây. Lần này, không ai quan tâm đến nhiều. Giống như những chế độ khác trong khu vực, gia tộc al-Saud đang cố gắng bám trụ để thoát khỏi cái chết.

Sau đó, vào tháng Sáu, người Mỹ làm ầm ĩ về cuộc phỏng vấn sau chiến dịch. Chiara áp đặt việc hạn chế triệt để lượng thời gian những người điều tra được phép sử dụng với đối tượng của họ – hai tiếng vào buổi sáng, hai tiếng vào buổi chiều, tất cả trong ba ngày. Với tư cách là những khách du lịch, họ ở nhà khách nhỏ tồi tàn mà đích thân Gabriel đã chọn ở Helston. Buổi họp được tổ chức ở bàn trong phòng ăn. Shamron ở cạnh Gabriel như một luật sư trong buổi lấy lời khai. Buổi họp không có thu âm.

Chiara sợ rằng cuộc phỏng vấn sẽ khơi lại những tổn thương vừa mới bắt đầu lành của Gabriel. Nhưng thật ra đây lại chính là loại trị liệu mà Gabriel đang rất cần. Phương pháp chuyên nghiệp đòi hỏi một thái độ lạnh lùng và không biểu lộ xúc cảm trong quy trình thẩm vấn. Những nhân viên hỏi cung đặt câu hỏi với giọng điệu khô khan của những cảnh sát điều tra một vụ tai nạn giao thông không quan trọng, và Gabriel cũng trả lời bằng cùng một giọng điệu, chỉ khi những nhân viên hỏi cung yêu cầu ông mô tả lại giây phút lâm chung của Nadia thì giọng Gabriel mới biểu lộ cảm xúc. Khi Shamron yêu cầu đổi đề tài thì những nhân viên hỏi cung để một tấm hình của một thanh niên Ả Rập vừa mới tốt nghiệp từ chương trình phục hồi phong trào khủng bố trên bàn.

“Ông có nhận ra hắn không?”

“Có,” Gabriel nói. “Hắn là người đã giết Malik và những tên khác.”

“Tên hắn là Ali al-Masri,” một trong những người Mỹ nói.

“Hắn đang ở đâu?”

“Sống lặng lẽ ở Jeddah. Hắn đã thoát ra ngoài phạm vi kiểm soát của tù trưởng Bin Tayyib và dường như đã thực sự rời bỏ phong trào thánh chiến, vợ hắn vừa sinh một bé gái.”

“Hanan,” Gabriel nói. “Tên đứa bé là Hanan.”

Buổi thẩm vấn kết thúc. Tối đó, Chiara bãi bỏ việc cấm xem ti vi trong lúc ăn tối mà nàng đã áp dụng trước đây, nên họ có thể xem thông tin được tiết lộ về thế giới Ả Rập. Chế độ ở Syria và Jordan đang loạng choạng, và đã có những báo cáo cho biết Ả Rập Saudi đã ra lệnh cho vệ binh quốc gia bắn vào những người chống đối ở Riyadh và Jeddah, giết hàng chục người. Hoàng tử Nabil, ngài bộ trưởng bộ Nội vụ đầy quyền lực của Ả Rập Saudi, khiển trách sự bất ổn của chế độ Hồi giáo thuộc dòng Shiite và những người ủng hộ Nadia al-Bakari. Những lời bình luận của ông vô tình đề cao hình tượng của Nadia giữa những người biểu tình đòi hỏi cải cách.

Sáng hôm sau, Nadia cũng trở thành một anh hùng quá cố trong thế giới nghệ thuật khi Viện bảo tàng Mỹ thuật Hiện đại ở New York tuyên bố đã được ủy thác toàn bộ bộ sưu tập tranh của Nadia, trị giá ít nhất là năm tỷ đô la. Đổi lại Viện bảo tàng đã đồng ý cho công ty bất động sản của Nadia đề cử người quản lý đầu tiên. Khi cô sải bước lên bục để gặp giới báo chí lần đầu tiên, những kiều dân của thế giới nghệ thuật thở phào nhẹ nhõm. Họ không biết nhiều về Sarah Bancroft, nhưng ít ra cô cũng chung một sắc tộc với họ.

❀ ❀ ❀

Sarah Bancroft gọi cho Chiara ngày hôm sau. Từ Adrian Carter, Sarah biết rằng sự hồi phục của Gabriel không tốt, và Sarah nghĩ rằng mình có thể giúp cho Gabriel. Đây là một đề nghị. Một sự ủy nhiệm. Chiara chấp nhận lời đề nghị mà không màng hỏi ý Gabriel. Chiara chỉ hỏi về phạm vi và thời gian hoàn thành. Phạm vi rất rộng, và thời gian rất chặt chẽ. Gabriel có hai tháng để hoàn thành. Chiara không lo ngại; trước đây chồng nàng đã phục chế bức Titian chỉ trong vài ngày. Hai tháng là một thời gian vô tận. Sáng hôm sau, Gabriel bắt tay vào việc bằng cách gắn chặt một miếng vải trắng vào khung căng mà ông tự chế. Sau đó ông để Chiara ở một đầu của cái ghế dài và sắp xếp chân tay nàng như một ma-nơ-canh bằng gỗ họa sĩ hay dùng để phác thảo cho đến khi chúng tương thích với hình ảnh ông có trong trí nhớ. Ông dành một tuần để xử lý những thành phần trên giấy, ông bắt đầu vẽ khi đã hài lòng.

❀ ❀ ❀

Những ngày giữa mùa hè rất dài. Bức tranh chân dung cho chúng lý do để dài như thế. Gabriel làm việc nhiều giờ vào buổi sáng, nghỉ ăn trưa và đi tản bộ đến vịnh, sau đó trở lại làm việc cho đến khi mặt trời lặn trên biển.

Sự canh chừng thường xuyên của Shamron làm ông mất bình tĩnh. Chiara cũng để mắt đến ông nhưng từ xa. Như nàng mong ước, công việc này là sự cứu rỗi của Gabriel. Chiara nghĩ có một số người đối diện với sự đau buồn bằng cách nói chuyện với những nhà trị liệu, và một số khác cảm thấy cần phải viết lách. Nhưng đối với Gabriel, vẽ tranh sơn dầu luôn là lối thoát tốt nhất, cũng như trước đây đối với mẹ của Gabriel. Đứng trước giá vẽ, ông hoàn toàn là người kiểm soát. Những sai sót có thể sửa lại bằng một vài nét vẽ, và che giấu dưới một lớp màu. Không ai đổ máu. Không ai chết. Không ai tìm cách trả thù. Chỉ có vẻ đẹp và sự thật khi ông nhìn vào.

Gabriel vẽ mà không cần có phác thảo trước và với một bảng màu chi phối bởi những màu sắc mà ông đã được nhìn thấy ở vùng Empty Quarter. Phối hợp giữa công việc tỉ mỉ của những bậc thầy xưa với nét vẽ phóng khoáng của trường phái Ấn tượng, Gabriel đã thực hiện một bức tranh mang cảm xúc vừa cổ điển vừa đương thời. Ông vẽ ngọc trai xung quanh cổ của cô, và trang trí kim cương cùng vàng trên tay của cô. Mặt đồng hồ tỏa sáng như ánh trăng phía sau vai cô. Hoa lan trải ra dưới chân trần của cô. Trong nhiều ngày, ông phân vân về hậu cảnh. Cuối cùng ông chọn cho cô xuất hiện từ bóng tối theo kiểu Caravaggio. Hoặc là cô đang chìm vào bóng tối. Điều này sẽ được xác định qua sự phẫn nộ đang dâng tràn trên những đường phố của thế giới Ả Rập.

Mặc cho sự căng thẳng của công việc, tình trạng của Gabriel cải tiến một cách đáng kể. Ông lên ký. Ông ngủ nhiều hơn. Sự đau nhức của những vết thương giảm đi dần. Cùng với thời gian, Gabriel cảm thấy đủ mạnh khỏe để leo lên trên vách đá. Mỗi ngày ông lang thang xa hơn một chút, và Shamron không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc canh chừng ông từ xa. Tâm trạng ông buồn rầu hơn khi Gabriel vuột ra từ từ khỏi tầm tay ông. Ông biết đã đến lúc phải đi, ông chỉ không biết làm cách nào để thực hiện điều này. Chiara lặng lẽ thu xếp một vấn đề cần sự có mặt của ông ở Đại lộ King Saul. Không thể thu xếp được một mình, Chiara không còn lựa chọn nào khác là kêu gọi sự giúp đỡ của Gilah. Gilah có vẻ như thích thú tận hưởng sự vắng mặt lâu dài của Shamron. Một cách miễn cưỡng, Gilah bảo rằng chồng bà có thể ở lại Cornwall cho đến khi nào bức tranh được hoàn thành. Rồi sau đó ông có thể về nhà.

Và như vậy, với cảm giác không thoải mái, Shamron nhìn thấy hình ảnh của Nadia al-Bakari sống lại từ từ trên bức tranh. Nỗ lực của Gabriel tăng lên khi bức tranh sắp xong. Mặc dù cùng một lúc ông có vẻ không thích hoàn thành nó. Hiếm khi bị bao vây bởi một tâm trạng phân vân, ông thêm, bớt vô kể vào bức tranh. Cá nhân Shamron nhận ra Gabriel không có khả năng xa rời bức tranh. Khi Gabriel trì hoãn việc hoàn thành bức tranh là thêm một ngày nữa Shamron có thể ở lại với ông.

Cuối cùng, những sửa đổi trên bức tranh cũng ngừng và Gabriel bắt đầu sống bình an với tác phẩm của mình. Không phải chỉ với Nadia – mà là bình an với tất cả. Shamron nhìn thấy hình bóng của sự chết chóc dần dần rời khỏi gương mặt Gabriel, và vào một buổi sáng cuối tháng Tám, khi ông bước vào xưởng vẽ dã chiến của Gabriel, ông nhìn thấy Gabriel như một thanh niên tài năng mà ông đã kéo ra khỏi Viện Nghệ thuật và Thiết kế Bezalel ở Jerusalem vào mùa thu kinh khủng năm 1972. Chỉ có tóc của Gabriel là khác. Lúc trước, tóc ông gần như đen giống tóc Nadia. Nay đã điểm xám ở thái dương – vết tro trên hoàng tử của lửa.

Gabriel đứng trước bức tranh, một tay bóp cằm, đầu hơi nghiêng về một phía. Nadia tỏa sáng dưới ánh sáng trắng của đèn halogen. Bức tranh là chân dung một phụ nữ không che mạng, chân dung một vị thánh tử vì đạo. Chân dung một gián điệp.

Im lặng, Shamron nhìn Gabriel trong nhiều phút. Cuối cùng ông hỏi, “Xong chưa con trai?”

“Xong rồi Abba*,” Gabriel trả lời một lúc sau. “Tôi nghĩ là đã xong.”

Thượng Đế, hay người đáng tôn kính như các tộc trưởng, giáo trưởng…; nguyên gốc theo ngôn ngữ cổ vùng Cận Đông và Hy Lạp nghĩa là “cha”.

Những người vận chuyển đến vào sáng hôm sau. Khi Gabriel đi bộ trên những vách đá trở về thì Shamron đã đi. Trước khi đi, ông nói với Chiara như vậy tốt hơn. Điều cuối cùng mà Gabriel cần bây giờ là một cảnh hỗn loạn khác.