Chương 69 THÀNH PHỐ NEW YORK
Tổ chức buổi lễ hội khai mạc khu vực nằm bên hông dành cho Nadia al-Bakari vào ngày tưởng niệm biến cố 11/9 là ý kiến của Sarah Bancroft. Vị chỉ huy của Lực lượng Đặc nhiệm chống Khủng bố chung New York đề nghị nên khôn ngoan hơn, chọn một ngày ít tiêu biểu hơn, do tình trạng hỗn loạn hiện nay của Trung Đông, nhưng Sarah kiên quyết với sự lựa chọn của mình. Lễ hội khai mạc này sẽ được tổ chức vào chiều ngày 11 tháng Chín. Nếu lực lượng Đặc nhiệm không có cách để giữ an ninh thì Sarah biết có người có thể làm điều này.
Hàng ngàn người biểu tình đến lễ hội sớm, gây rối loạn trên đường Tây 53. Phần đông là phụ nữ, và những người hoạt động cho nhân quyền hỗ trợ việc đem lại thay đổi cho Trung Đông của Nadia, trừ một số ít cực đoan của thánh chiến ở Brooklyn và New Jersey xuất hiện để tố cáo Nadia như một kẻ dị giáo. Có vẻ như không ai để ý đến Gabriel và Chiara khi họ bước ra khỏi chiếc Escalade và đi nhanh vào bảo tàng. Một bảo vệ hộ tống họ lên lầu đến văn phòng của Viện bảo tàng Mỹ thuật Hiện đại. Sarah đang đứng trong văn phòng và đang cố kéo dây kéo của cái áo dạ hội. Chỗ nào cũng có những tập chuyên khảo chính thức về bộ sưu tập của bảo tàng. Chân dung của Nadia do Gabriel vẽ ở trang bìa.
“Ông đã gây áp lực cho chúng tôi,” vừa hôn lên má Gabriel, Sarah vừa nói. “Chúng tôi gần như phải sử dụng bản bìa dự phòng.”
“Tôi có chút khó khăn để đi đến kết luận cuối cùng.” Gabriel nhìn xung quanh văn phòng rộng lớn và nói. “Không tệ lắm cho một nhà quản lý trước đây của Phillips Collection. Tôi mong rằng những đồng nghiệp của cô không bao giờ phát hiện về thời gian nghỉ phép ngắn ngày mà cô đã sử dụng khi rời Viện Mỹ thuật Isherwood ở London.”
“Họ nghĩ rằng tôi đã dành nhiều năm để tham dự lớp học tư nhân tại châu Âu. Lỗ hổng về nguồn gốc của tôi chỉ thêm phần cho sự quyến rũ của tôi thôi.”
“Có điều gì đó làm tôi nghĩ là cuộc sống tình cảm của cô có phần tốt hơn.” Gabriel liếc nhìn chiếc áo dạ hội của Sarah. “Đặc biệt là tối nay.”
“Là áo hiệu Givenchy đó. Đắt tiền kinh khủng.”
Vừa giúp Sarah kéo dây kéo, Chiara vừa nói “Áo đẹp lắm và cô cũng vậy.”
“Thật buồn cười khi thế giới có vẻ khác đi khi mình không ngồi trong một căn phòng tối ở Langley, để theo dõi từng cử động của khủng bố.”
“Đừng quên là chúng vẫn còn ngoài kia,” Gabriel nói. “Hoặc là một vài đứa biết tên cô.”
“Tôi nghĩ rằng tôi là người quản lý bảo tàng được canh chừng nhất trên thế giới.”
“Ai phụ trách việc này?”
“Cơ quan tình báo,” Sarah nói, “với sự hỗ trợ của Lực lượng đặc nhiệm. Tôi e rằng hiện giờ họ đang bực mình tôi. Adrian cũng vậy. Ông ta đang tìm cách nào đó để tiếp tục trả lương cho tôi.”
“Ông ta sao rồi?”
“Tốt hơn nhiều, từ khi McKenna rời Nhà Trắng.”
“Công việc của ông ta có khá hơn không?”
“Theo tin đồn, ông ta sắp chuyển sang làm việc ở Viện Hòa bình.”
“Tôi chắc là ông ta sẽ rất hạnh phúc ở đó.” Gabriel lấy một bản của cuốn chuyên khảo và nhìn hình bìa.
“Ông có muốn nhìn quang cảnh thật trước khi đám đông đến không?”
Gabriel nhìn Chiara. “Anh đi đi,” nàng nói, “em sẽ đợi ở đây.”
Sarah đưa ông xuống dưới đến cổng của khu vực al-Bakari. Những người cung cấp thức ăn đang đặt bánh mì nướng có bơ lên bàn và đang mở những chai champagne đầu tiên. Gabriel đi đến chỗ để bức chân dung Nadia và đọc tiểu sử của Nadia ghi trên tấm bảng đặt gần đó. Sự mô tả về tình huống vây quanh cái chết của cô rất xa sự thật. Bố cô chỉ được mô tả lướt qua.
“Chưa quá trễ,” Sarah nói.
“Để làm gì?”
“Để ký tên ông vào bức tranh.”
“Tôi đang xem xét.”
“Rồi sao?”
“Tôi chưa sẵn sàng để trở lại một người bình thường. Chưa.”
“Tôi cũng không chắc mình sẵn sàng. Nhưng ở một khía cạnh nào đó…” Sarah hạ thấp giọng. “Ông đến đây,” cô vừa nói vừa dẫn ông qua một hành lang. “Ông phải xem phần còn lại thì mới tin được. Người bạn cũ Zizi của chúng ta có khuynh hướng đặc biệt cho một tên khủng bố.”
Họ đi qua những căn phòng treo tranh. Sarah trong bộ áo dạ hội, Gabriel đeo cà vạt đen. Ở một thời điểm khác, họ có thể đang là diễn viên trong một chiến dịch của Gabriel. Nhưng không phải bây giờ. Nhờ vào Nadia, Gabriel đã trả Sarah về thế giới mà ông đã tìm thấy cô, ít ra là bây giờ.
“Còn nhiều tranh hơn,” vừa nói Sarah vừa chỉ về phía tường có treo những bức tranh của Monet, Renoir, Degas và Sisley. “Nhiều hơn. Bọn tôi chỉ có thể trưng bày một phần tư của những gì Nadia cho. Bọn tôi đã thu xếp để cho mượn một phần của bộ sưu tập cho những viện bảo tàng trên thế giới. Tôi nghĩ Nadia sẽ rất thích điều này.”
Họ vào một phòng treo tranh của Egon Schiele. Sarah đến trước bức tranh của một thanh niên trông hơi giống Mikhail. “Tôi đã dặn ông đừng nói gì với anh ta,” cô ngoái lại nhìn Gabriel. “Thật sự ông không nên nói.”
“Tôi không chắc tôi biết cô đang nói gì.”
“Ông là một trong những người có tài làm thất vọng người khác mà tôi biết, nhưng ông không bao giờ có thể nói dối những người ông quan tâm, nhất là phụ nữ.”
“Sao cô không mời anh ta đến dự tối nay?”
“Và tôi sẽ giới thiệu anh ta là gì?” Sarah hỏi. “Tôi xin giới thiệu bạn tôi, Mikhail Abramov. Mikhail là một sát thủ của cơ quan tình báo Israel. Anh ta đã từng giúp ám sát người chủ của những bức tranh này. Chúng tôi đã cùng tham gia một vài chiến dịch. Chúng tôi đã rất vui khi làm việc với nhau.” Cô liếc nhìn về phía Gabriel, “Ông hiểu tôi muốn nói gì chứ?”
“Có nhiều cách để nói về những điều như vậy, Sarah, chỉ cần cô muốn cố gắng làm thôi.”
“Tôi vẫn muốn.”
“Anh ta có biết điều đó không?”
“Anh ta biết.” Cô quay lại, và chạm vào một bên má Gabriel. “Tại sao tôi luôn có cái cảm giác kinh khủng là sẽ không bao giờ gặp lại ông?”
“Thỉnh thoảng, gửi cho tôi một bức tranh để phục chế.”
“Tôi không trả nổi đâu.”
Cô nhìn đồng hồ, chiếc đồng hồ mà Nadia đã đeo lúc bị bắt cóc, nó vẫn còn để nhanh ba phút.
“Tôi cần phải tập bài diễn văn của mình một lần trước khi khách đến,” cô nói. “Tối nay ông không phiền cho một vài nhận xét chứ?”
“Tôi nên quay về văn phòng của tôi ở Riyadh.”
“Tôi vẫn chưa biết chính xác tôi sẽ nói gì về cô ta.”
“Nói sự thật đi,” Gabriel nói. “Nhưng không nói hết tất cả.”
❀ ❀ ❀Đúng bảy giờ, thế giới nghệ thuật, trong tất cả sự cuồng nhiệt và đông đảo, ùa vào khu vực bên cánh dành cho Nadia al-Bakari ở Bảo tàng Mỹ thuật Hiện đại. Gabriel và Chiara đứng ở quầy cocktail một vài phút trước khi lên lan can nhìn xuống sân trong để nghe những bài diễn văn. Sarah là người cuối cùng đọc bài diễn văn. Bằng một cách nào đó Sarah tìm cách đi giữa sự thật và hư cấu. Một phần bài diễn văn của cô là khen ngợi, một phần kêu gọi hành động. Cô nói, Nadia không chỉ cống hiến cho thế giới về nghệ thuật, mà còn cả mạng sống của mình. Thân xác của cô giờ đây được chôn dưới một ngôi mộ vô danh ở Nejd, nhưng tặng vật của cô sẽ là đài ghi nhớ. Khi thế giới nghệ thuật tán dương rầm rộ thì điện thoại BlackBerry của Gabriel rung lên trong túi áo trên của chiếc áo khoác. Ông ra một góc yên tĩnh để nghe, rồi quay về bên Chiara.
“Ai vậy anh?” nàng hỏi.
“Adrian.”
“Ông ta muốn gì?”
“Ông ta muốn chúng ta đến Langley.”
“Bao giờ?”
“Bây giờ.”