Chương 70 LANGLEY, VIRGINIA
Rashid đã là một sự dại dột của Carter, ý kiến sáng ngời của Carter đã đi sai đường kinh khủng. Gabriel đã dọn phần tệ nhất của đống lộn xộn. Khalid, tên chim ưng, cùng với món quà từ biệt, đã cho Carter một cái cớ để dọn sạch phần còn lại.
Món quà là một tên trai trẻ thánh chiến Ả Rập có tên là Yusuf. Langley và NSA đã theo dõi thông tin trên điện thoại của hắn nhiều tháng. Yusuf là một trong những người đưa tin tín cẩn nhất của Rashid. Rashid đưa cho Yusuf những thông điệp có mã số; Yusuf chuyển thông điệp cho những người trung thành. Hắn đang đợi một cú điện thoại của một người ở Đức. Yusuf tin rằng người này là thủ lĩnh của một nhóm mới ở Hamburg. Nhưng thật ra ở Hamburg không có nhóm mới nào, Carter và đội ở Rashidistan đã tạo dựng ra nó.
“Hắn đang ngồi ở ghế trước của chiếc Daihatsu kia,” Carter giải thích khi hất đầu về phía màn hình lớn ở giữa phòng điều hành Rashidistan. “Lúc này, chúng đang đi về một con đường ở xa trong thung lũng Rafadh của Yemen. Cách đây một tiếng, chúng đã đón hai người đàn ông. Chúng tôi tin rằng một trong hai người là Rashid. Trong mười phút nữa, thủ lĩnh ma của chúng ta ở Hamburg sẽ gọi cho Yusuf. Chúng tôi đã bảo anh ta là giữ Yusuf trên điện thoại càng lâu càng tốt. Nếu chúng ta may mắn, thì Rashid sẽ nói khi cuộc đối thoại đạt đến mức cao điểm. Như anh biết, Rashid là người nói hơi nhiều. Hắn thường làm cho những người dưới quyền điên tiết. Hắn không bao giờ im cái mồm chết tiệt của hắn.”
“Ai là người quyết định có bắn hay không?” Gabriel hỏi.
“NSA sẽ cho tôi biết họ có thể nghe được bất cứ giọng nói nào ở hậu cảnh và họ có thể tìm ra một giọng tương thích hay không. Nếu máy tính cho biết là chính hắn, chúng ta sẽ giết hắn. Nếu có một mảy may nghi ngờ nào, chúng ta sẽ không bắn. Hãy nhớ, điều cuối cùng mà chúng ta muốn là giết Yusuf trước khi hắn dẫn chúng ta đến mục tiêu.”
“Tôi muốn nghe,” Gabriel nói.
“Đó là lý do anh ở đây.”
Gabriel đeo tai nghe vào. Mười phút trôi qua, và rồi nhân viên ở Hamburg gọi. Hai người đàn ông bắt đầu nói tiếng Ả Rập. Gabriel gạt họ khỏi tâm trí. Hiện giờ họ không quan trọng. Họ chỉ là cánh cửa dẫn đến người có miệng lưỡi quyến rũ và mê hoặc. Gabriel nghĩ. Nói với tôi đi, nói với tôi điều gì đó quan trọng, cho dù đó chỉ là một lời dối trá.
Yusuf và thủ lĩnh ma ở Hamburg vẫn còn đang nói, nhưng rõ ràng là cuộc đàm thoại đang sắp kết thúc. Ngoài ra, không có âm thanh nào ở hậu cảnh ngoài tiếng động cơ chiếc SUV trên đường đầy ổ gà của Yemen. Cuối cùng Gabriel nghe được tiếng mà ông mong chờ. Chỉ là một nhận xét ứng khẩu, không hơn không kém. Gabriel không màng dịch nó ra trong trí; ông chỉ nghe giọng và thanh sắc của giọng nói. Ông biết rất rõ. Đây là giọng nói đã kết án tử hình ông trong vùng Empty Quarter.
Ông có mong ước theo ý muốn của Đạo Hồi và trở thành một người Hồi giáo không?
Gabriel quay sang Adrian Carter, ông ta đang nói rất căng thẳng vào điện thoại nối liền với NSA. Gabriel rất muốn hỏi họ còn đợi gì nữa, nhưng ông biết câu trả lời. Họ đang đợi máy tính nói cho họ biết điều mà ông đã biết rồi, rằng giọng nói trong hậu cảnh là giọng của Rashid. Gabriel nhìn chiếc SUV chạy nghiêng qua nghiêng lại trên đường của Yemen và nghe hai gã thánh chiến, một gã thật, một gã giả đang kết thúc cuộc gọi. Carter đập mạnh chiếc điện thoại một cách tức tối. “Xin lỗi đã bắt anh đến một cách vô ích,” ông nói. “Có lẽ lần sau vậy.”
“Sẽ không có lần sau đâu, Adrian.”
“Vì sao?”
“Vì nó kết thúc ở đây, ngay bây giờ.”
Carter ngập ngừng. “Nếu tôi ra lệnh cho máy bay không người lái Predator bắn,” ông nói, “bốn người sẽ chết, kể cả Yusuf.”
“Chúng là bốn tên khủng bố,” Gabriel nói. “Và một trong số đó là Rashid al-Husseini.”
“Anh có chắc không?” một lần cuối, Carter hỏi.
“Bắn đi Adrian.”
Carter cầm lấy điện thoại nối liền với phòng kiểm soát máy bay Predator, nhưng Gabriel ngăn ông lại.
“Có chuyện gì?” Carter hỏi.
“Không có chuyện gì hết,” Gabriel nói. “Đợi chút.”
Ông đang nhìn đồng hồ. Ba mươi giây sau, Gabriel gật đầu và nói, “Ngay bây giờ.” Carter ra lệnh, một ánh sáng trắng lóe lên và chiếc Daihatsu biến mất. Một vài thành viên của đội Rashidistan bắt đầu vỗ tay, trừ Carter ngồi đó đưa tay che mặt và không nói gì hết.
Cuối cùng ông nói, “Tôi đã làm điều này hàng trăm lần, và mỗi lần tôi đều cảm thấy giống như tôi sắp bị ốm.”
“Hắn xứng đáng để chết – vì Nadia, nếu không còn gì khác.”
“Vậy thì tại sao tôi lại cảm thấy như vậy?”
“Bởi vì cuối cùng, sẽ không bao giờ sạch, hoặc thông minh hoặc không cấp tiến, ngay cả khi ông bắn từ một căn phòng ở bên kia thế giới.”
“Vậy tại sao anh lại bắt tôi đợi?”
“Ông nhìn thử giờ bên Yemen đi.”
10:03 sáng, thời gian mà chuyến bay 93 của hãng United Airlines đâm đầu xuống cánh đồng ở Shanksville, Pennsylvania, thay vì đâm vào mục tiêu là mái của Điện Capitol. Carter không nói gì thêm. Tay phải của ông bắt đầu run.
❀ ❀ ❀Sau đó, chỉ còn lại một vấn đề cần được giải quyết. Cuối cùng quy tụ vào một giao dịch kinh doanh đơn giản: năm triệu đô la cho một cái tên. Faisal Qahtani, người đưa tin cũ của Shamron trong GID Ả Rập, là người cung cấp. Năm triệu đô la được chuyển vào chi nhánh ở Zurich của Ngân hàng TransArabian một cách khá thích hợp.
Họ giám sát mục tiêu và dành hàng tuần tranh cãi phải làm gì. Từ căn cứ gần bên hồ ở Tiberia, Shamron ra lệnh là chỉ cần công lý theo thánh kinh là đủ. Nhưng Uzi Navot, với ảnh hưởng đang lớn dần, nỗ lực để bác bỏ lệnh của Shamron. Gabriel đã gần như hy sinh mạng sống của mình trong sự tìm kiếm công lý cho người Mỹ, và không vì một lý do nào Navot lại phung phí nó vào một hoạt động ngầm khờ dại ở ngay trung tâm thủ đô Hoa Kỳ. Ngoài ra ông nói, đưa cho người Mỹ tên của kẻ phản bội sẽ thêm giá trị cho phía Đại lộ King Saul.
Navot chờ chuyến công du chính thức của ông đến Washington để rỉ tai cái tên cho Adrian Carter. Ngược lại, ông chỉ yêu cầu một điều. Carter sẵn sàng chấp thuận. Carter nói đây là điều ít nhất họ phải làm.
Cục Tình báo đảm nhiệm việc theo dõi và bắt đầu xem xét tỉ mỉ những cuộc điện thoại được thu lại, những hóa đơn thanh toán bằng thẻ tín dụng, và những ổ cứng của máy tính, chẳng bao lâu, họ đã có khá đủ thông tin để tiến hành giai đoạn kế tiếp. Họ đưa máy bay đến Cornwall. Và họ để một dấu hiệu bằng phấn dưới bảng chỉ dẫn bằng gỗ ở đại lộ MacArthur, và đợi.
❀ ❀ ❀Vết phấn có hình dáng của một thập giá làm Ellis Coyle rất ngạc nhiên, bởi vì đây là lần đầu mà hình này được sử dụng. Điều này có nghĩa là người hướng dẫn Coyle muốn giáp mặt với ông, một việc mang nhiều rủi ro – bất cứ liên lạc trực tiếp giữa nguồn chính với nhân viên thi hành vốn đã rất nguy hiểm – nhưng đây cũng là một cơ hội hiếm hoi.
Coyle xóa vết phấn bằng gót giày và vào công viên với Lucy, sợi dây vẫn cột vào cổ con chó. Coyle không màng tháo nó ra. Một người đàn bà chững chạc chanh chua ở Thung Lũng Mùa Xuân vừa mới đối chất với Coyle về việc ông đã không thu dọn những đống vương vãi của Lucy. Đã có những lời cảnh cáo được cộng đồng phê chuẩn, và có lẽ có sự can thiệp ngay cả của chính quyền. Điều cuối cùng mà Coyle cần là gặp gỡ cảnh sát, không phải khi ông chỉ còn vài tuần nữa thì về hưu. Ông tự hứa sẽ kết thúc cách nổi loạn của mình và bắt đầu bí mật âm mưu cho cái chết của con chó con đáng ghét của người đàn bà chanh chua.
Bây giờ đã quá chín giờ vài phút, và khoảng đất phát quang ở đầu con đường mòn vẫn còn chìm trong bóng tối. Coyle nhìn về phía những chiếc bàn dành cho những cuộc dã ngoại và thấy bóng một người đàn ông ngồi một mình. Coyle dẫn Lucy đi quanh vùng phát quang, kiểm tra xem có bị theo dõi không, trước khi bước đến chỗ người đàn ông. Chỉ khi Coyle ở cách xa chừng một mét ông mới nhận ra rằng người đàn ông ngồi đó không phải là người hướng dẫn thông thường của ông ở cơ quan tình báo Ả Rập. Người này có tóc xám ở thái dương và cặp mắt xanh lá cây chiếu sáng trong bóng tối. Cách ông ta nhìn con chó làm Coyle cảm thấy ớn lạnh.
“Xin lỗi,” Coyle nói. “Tôi nhầm ông với một người khác.”
Coyle quay lại định bỏ đi. Người đàn ông nói từ sau lưng Coyle.
“Ông nhầm tôi với ai?”
Coyle quay lại. Người đàn ông mắt xanh không hề di chuyển.
“Ông là ai?” Coyle hỏi.
“Tôi là người mà anh đã bán cho cơ quan tình báo Ả Rập chỉ với ba mươi đồng tiền bạc, cùng với Nadia al-Bakari. Nếu tôi là người quyết định thì tôi đã cho ông xuống địa ngục vì những gì ông đã làm. Nhưng hôm nay là đêm may mắn của ông, Ellis.”
“Ông muốn gì?”
“Tôi muốn nhìn mặt ông khi họ đến còng tay ông.”
Sợ hãi, Coyle bước lui và bắt đầu nhìn xung quanh một cách hoảng hốt. Người đàn ông ngồi ở bàn, nhếch miệng cười.
“Tôi tự hỏi ông có thể chấp nhận định mệnh của mình với cùng phẩm cách mà cô ta đã chấp nhận định mệnh của mình không. Tôi nghĩ tôi đã có câu trả lời.”
Coyle thả dây xích Lucy ra và bắt đầu chạy, nhưng nhân viên FBI khống chế ông ngay. Gabriel ngồi lại công viên cho đến khi Coyle bị đưa đi, sau đó xuống lối đi về hướng đại lộ MacArthur. Vào trưa ngày hôm sau, ông đã quay về Cornwall.