← Quay lại trang sách

mười tám

Chiếc hải thuyền lượn quanh chiếc thuyền đánh cá của Hai Cũ. Hải thuyền - loại tuần tiễu ven biển - phóng hết tốc độ, khẩu đại liên rà theo chiếc thuyền đánh cá và trong tiểu đội hải quân đứng đằng sau tấm kiếng chắn gió, thỉnh thoảng, một sĩ quan thu toàn bộ động tĩnh bọn anh qua chiếc ống dòm.

Hai Cũ phát hiện chiếc hải thuyền khi thuyền anh tách đoàn thuyền đánh cá, quay mũi hướng Tây Nam. Từ một cửa nào đó không rõ, chiếc hải thuyền lướt sóng băng băng, và vừa nhìn qua, Hai Cũ đoán chắc nó đang rình rập thuyền anh. Hôm nay, mồng bốn Tết, tất cả thuyền đánh cá vùng Tuy Hòa ra khơi “lầy hên” đầu năm. Người ta quăng mẻ lưới khai trương và sau đó, về bến. Có mẻ lưới thành công, báo hiệu một năm khấm khá. Có mẻ lưới vỏn vẹn vài con cá - chủ thuyền sẽ cúng Long Vương, thường là cái thủ lợn hoặc ít hơn nữa, cũng một cặp gà thiến.

Hai Cũ ra lịnh chạy máy nhỏ và thuyền xoay một vùng hình thoi. Trừ tài công - vẫn là Tâm - tất cả lên trên, chăm chú nhìn dưới nước.

- Đừng ngó tụi nó! - Hai Cũ căn dặn.

- Rẽ tay mặt, gấp! - Hai Cũ dõng dạc ra lệnh.

- Sẵn sàng buông lưới! - Giọng anh át máy nổ, tay chỉ rối rít. Nước biển một màu xanh trong suốt và thực ra, không có bóng dáng con cá nào cả, chứ đừng nói đàn cá.

- Chạy thẳng - Chạy thẳng tức là đến gần chiếc hải thuyền.

- Rẽ tay trái!

Chiếc hải thuyền bao vòng rộng, thuyền Hai Cũ khi khoan thai khi khẩn cấp, lộn quanh một mặt biển mỗi lúc mỗi thu hẹp.

Hai Cũ đột ngột chui vào mui.

Anh đốt nhang cắm lên bàn thờ Long Vương, chắp tay. Anh không khấn - dù điệu bộ anh hết sức thành khẩn - mà ra lịnh:

- Nhớ đừng ngó tụi nó!

- Buông lưới! - Hai Cũ đã ra ngoài.

Lưới tung xuống biển. Thuyền chạy thật chậm. Hai Cũ nghe tiếng cười bên hải thuyền. Hẳn là bọn chúng chế nhạo anh. Chế nhạo cái gì đó - anh chọn nơi buông lưới “khai trương” không đúng, anh còn quá mê tín... và cái mà anh cần là chúng chế nhạo anh. Mới vào nghề mà! Lạ biển mà!

Tiếng cười chế nhạo của bọn hải quân tuần tra cất khỏi ngực Hai Cũ - và mọi người - hòa đá tảng đè nặng từ khi hải thuyền giặc chờn vờn giống mèo chờn vờn chuột.

Màn kịch có lẽ suôn sẻ đây...

Mẻ lưới được chăm sóc cực kỳ nghiêm trang đã thất bại. Nó trống trơn, ngoài một ít cá vụn và rêu biển.

- Chớ có cười, nghe! - Hai Cũ lại dặn. Mọi người tiu nghỉu...

Khi Hai Cũ lại vào mui, hải thuyền lượn gần sát thuyền anh.

- Đừng vái thủy thần... Vái chúng tớ, chúng tớ xua cá cho, mà chúng tớ không thích vái bằng nhang đâu!

Hải thuyền, sau làn cười cợt đó, lảng xa...

Hai Cũ quyết định tiếp tục buông lưới, tiếp tục công việc rất chuyên cần. Rồi, với thái độ buồn phiền, anh cho thuyền chạy thẳng vào bờ. Ai biết được cái ống dòm đã chịu tha anh chưa?

Bản tin cuối cùng của đài Hà Nội cho hay sắp có gió to, biển động mạnh. Thời tiết xấu quả không phải lúc. Thuyền Hai Cũ đêm nay nghỉ ở Hòn Hèo. Hết gạo, nước uống cũng cạn. Anh định ghé Nha Trang - ở nơi thị tứ đông đúc, việc mua bán dễ dàng hơn vùng núi này. Hai Cũ biết Hòn Hèo khi xưa là căn cứ kháng chiến chống Pháp, nay là vùng trắng. Sự tuần tra của địch rất nghiêm ngặt. Trong vịnh Lương Sơn một hải đoàn đặc nhiệm của ngụy đang hoạt động bởi Hòn Hèo là một trong những điểm bị ghi là “mất an ninh”. Nếu biển động kéo dài, bọn anh buộc phải mò lên bán đảo tìm gạo nước và bao thứ rắc rối chắc chắn sẽ đến. Ngày mai, trời sáng, thuyền anh nhất định bị bọn hải quân đặc nhiệm gây khó dễ.

Hai Cũ nhiều lúc muốn chạy liền giữa đêm. Song anh thừa hiểu màn ra đa lập tức chỉ điểm hoạt động bất thường của thuyền anh và dù chắp cánh anh cũng không thoát.

Sóng ngoài khơi bắt đầu gầm thét. Chiếc thuyền con của anh lắc lư, chồm lên thụp xuống. Gió tăng cấp - Từng ngọn sóng quật vào vách núi và quanh thuyền thỉnh thoảng nghe những hòn đá lao xuống biển đánh “uỳnh”.

Hai Cũ biết rằng anh mà chậm thì, hoặc bão vùi thuyền dưới đáy biển hoặc thuyền phải tự phá hủy là điều gần như định mệnh.

... Trong ánh sáng mờ mờ, thuyền Hai Cũ chuyển vũ khí lên núi. Họ tìm được một vùng rậm rạp - có vẻ hẻo lánh. Vách núi dựng đứng. Họ phải thòng dây kéo từng bó súng, hòm đạn... Càng về khuya, gió càng dữ dội. Chiếc thuyền chồng chềnh đôi lúc như sắp lật. Đôi lúc, thuyền nằm gọn dưới những đợt sóng cao vọt. Tất cả ướt sũng.

Theo lệnh Hai Cũ, bốn người ở với thuyền. Đã gần sáng, gió vẫn chưa ngớt. Thuyền cứ vượt sóng, tiến sâu vào đất liền và loanh quanh đấy cho đến khi trời lên. Một thuyền đánh cá trốn bão. Tha hồ mà lục soát. Hai Cũ và Tâm ở với vũ khí... cả hai đều nhừ tử. Song, họ không dám ngả lưng.

... Trời sáng dần. Và cả hai hốt hoảng thực sự. Cái vùng mà họ ngỡ là rậm rạp chỉ rậm rạp trong bóng đen. Nó rộng bất quá vài công đất, nằm cạnh một đường mòn và bên kia đường mòn một triền dốc toàn cỏ dại.

Hai Cũ và Tâm, nhân sương chua tan, tức tốc ngụy trang nơi cất dấu. Họ cũng chỉ có thể dùng một ít cành cây khô phủ lên các gói ni-lông.

Sau khi cài dưới đống vũ khí quả mìn chen giữa các gói thuốc nổ và nối nó đến chỗ hai người núp bằng sợi dây điện - khi bất cập, Hai Cũ sẽ châm điện - hai người dán sát người trên mặt đất đẫm ướt thủ tiểu liên và lựu đạn. Họ rải lên mình một lớp lá cây.

Trời sáng hẳn.

Chỗ giấu vũ khí cách chỗ họ núp chừng mươi thước. Nói cho đúng, họ cũng chẳng thể lùi xa được nữa. Sau họ là vực thẳm và bên dưới, biển Đông đang vỗ sóng có vẻ còn hung hăng hơn đêm qua.

Đàn mối càng kéo hàng dài khua rào rạo, vẽ lên mặt đất đầy lá khô một đường đen uốn lượn.

- Lũ tiểu yêu này mà gặp các bọc ni-lông, coi như ni-lông thành khuôn bánh lọt ráo!

Hai Cũ than thầm. Anh tự trách là chưa tính kỹ: phải chi bọc vũ khí vào ni-lông thật kín, gặp trường hợp nầy là thả xuống nước cột dây vào gốc cây, hễ yên thì kéo lên, hay biết mấy! Sáng kiến nầy bây giờ đã trễ rồi.

Anh và Tâm chỉ dám khẽ trở mình. Mặt trời lên cao, mỏm núi mà họ núp giống cái màn thưa giăng trước ngọn đèn, mọi động đậy nhỏ đều đễ bị phát hiện - ngay với mắt thường.

Hai Cũ không ngờ rơi vào đám rừng chồi “chó ngồi ló đuôi” nầy.

- Hễ có biến, ta phóng xuống nước, bám theo vách núi...

Tâm khào khào với anh. Hai Cũ cau mày. Tâm không hiểu một khi anh cắm sợi dây điện vào hộp pin mà anh đang kè kè, thì cả Hai Cũ lẫn Tâm dù không muốn phóng xuống nước, vẫn phải phóng - chỉ có điều họ không tự ý làm việc đó và họ cũng chẳng còn tri giác chọn lựa đâu là vách núi...

Lời khuyên ân cần của Tâm kéo Hai Cũ về thực tại: Tâm còn trẻ. Thằng nhỏ thừa biết bám vào vách núi khỏi chết chìm, song giữa bốn bề trơ trụi, một tên xạ thủ hạng tồi nhất, với mươi phát đạn súng trường không thể không hạ một mục tiêu vừa to vừa cựa quậy trong tuyệt vọng như vậy. Giọng của Tâm không hề tỏ ra khiếp sợ. Trong khoảng trống và giữa sóng biển - có đợt cao đến trên ba thước - Tâm hình như vẫn tìm được chỗ dựa để vững lòng tin. Một người như Tâm không thể và không nên hy sinh! Hai Cũ suy tính. Anh phải suy tính gấp trước khi mạng sống của Tâm hết phương cứu gỡ.

- Như vầy nè... - Hai Cũ lấy giọng bàn bạc công việc nghiêm túc - Hai đứa nằm một chỗ, không ổn đâu... Tâm quan sát kỹ phía triền núi, nếu không có bóng người, thì trườn nhanh sang mỏm bên kia, chọn nơi kín đáo núp... Chừng nào lính tới, hễ nó thấy chỗ nầy tôi nổ mìn, chú bắn rồi rút... Hẹn gặp sau đó, ở cuối vịnh. Ban đêm thì cú, cộng tròn năm...

Hai Cũ nói ngọt như mía lùi. Nhưng, Tâm trả lời, ngọt không kém:

- Chú Hai nè... Bây giờ sổng lưng lên thì lộ... Mà phòng xa thôi, chưa chắc đã có lính.

Hai Cũ biết rõ Tâm đã đoán ra ý định của anh.

- Cái thằng! - Hai Cũ chắc lưỡi - Chú đừng cãi... tôi ra lịnh cho chú đó!

Hai Cũ làm vẻ nghiêm - và vì anh ít khi làm vẻ nghiêm nên Tâm chỉ nghích đầu lên, cười ranh mãnh:

- Thôi mà tía vợ của con!

Cái thằng quỷ sống! Phải chi con Hạnh trộng trộng, gả cho thằng nầy... - Hai Cũ thấy vui vui - Biểu nó đóng giả vai rể, nó xăng xái: “Được! Con cấy chục công lúa, nuôi con Hạnh của tía... Mươi năm có là bao!”. Cái thằng lì lì mà khéo tay khéo chưn, coi là bàn với bản đồ, giữa vơi vơi trời nước, vậy mà nói đâu trúng chóc đó!... Nó chết, uổng lắm! - Hai Cũ trở lại hoàn cảnh của hai người:

- Tao nói thiệt mà! Mầy bò qua bên kia... Bảo vệ thì chia hai mũi, sao chùm nhum có một chỗ?

- Tía ơi! Rể của tía ngu gì cũng dám cưỡi chiếc ghe bằng lá mít ra Bắc, không lẽ dễ bị tía gạt như vậy sao?... Nói chơi với tía, chớ lính cỡ một trung đội, hai tía con mình đánh mút mùa... Cứ ba cái cục đá này mà xây vòng, - mặt trời lặn chúng chưa lên mỏm nổi. Tối, ta “vù”... Tía không nghe tụi con “chơi” với mười lăm tiểu đoàn ngụy ở Bình Khánh sao? Địa thế Bình Khánh đâu bằng ở đây... Thôi dẹp cái vụ “mưu kế” của tía! Còn nước không, cho con một ngụm...

Hai Cũ chưa kịp trao bình ton nước cho Tâm thì Tâm đã “suỵt”. Hình như dưới sườn núi có tiếng người. Đúng có tiếng người, tiếng lào xào, sau rõ dần, theo con đường mòn.

Hai Cũ và Tâm đổi tư thế. Họ đặt họng tiểu liên lên phiến đá trước mặt, tay tì vào cò...

- Hễ tôi ra lịnh, chú phải nhảy ngay xuống biển!

Hai Cũ cố dặn lần chót. Anh hy vọng Tâm rơi xuống nước lội khuất đâu đó rồi anh mới nổ mìn...

Tâm không gật đầu. Có thể Tâm không chịu mà có thể hết cơ hội để cục cựa: những chiếc bê-rê trắng đính hai dải lụa đen phe phẩy trong gió ló lên, theo con đường mòn... Đám thủy quân lục chiến ngụy ước chừng một trung đội, sau cùng rồi đứng cả trên mỏm, ngó ra biển.

- Hải Dương 1 đâu? Hải Dương 1 đâu?... Yết Kiêu 3 đây! Yết Kiêu 3 đây!

Một tên lính gọi vào bộ đàm.

- Sóng to lắm hả? Có gì lạ không?Không hả? Nói chuyện với trung úy...

Tên lính trao bộ đàm cho viên trung úy:

- Trung úy Thi đây... chào thiếu úy...

Viên trung úy bỗng cười phá:

- Ối giời! Vừa hạ nêu, đã kêu thiếu “nhiên liệu”! Tuần sau, các bạn cặp bến Cam Ranh, tụi này cũng về đó, ta làm một chầu... sao? Tất nhiên, nếu không bị Việt cộng cho theo ông bà ông vải... Hả?

Hai Cũ nhẩm tính: Hai loạt Tôm-xông đủ sức xô hết bọn này xuống biển. Song, chúng nó hẳn không chỉ có chừng ấy... Anh liếc nhanh Tâm. Nó đang dán mắt vào lũ thủy quân lục chiến, rất thanh thản.

- Thế nào cũng phải biểu nó nhảy trước... may ra thì thoát! - Hai Cũ vẫn nhủ thầm.

Viên trung úy tiếp tục nói bộ đàm. Cả tốp quay chung quanh hắn. Chúng đùa với một đơn vị hải quân nào đó đang tuần tra gần vùng biển quốc tế.

Bỗng, một tên, tự nãy giờ đứng hơi xa viên trung úy, đảo mắt nhìn quanh.

- Cầu trời nó không chú ý... - Hai Cũ rên rỉ trong bụng.

Tên đó đảo một vòng, rồi ngó ra biển, Hai Cũ chưa kịp thở phào thì nó đã quay lại. Nó chú ý cái đống lù lù này rồi! Đứng vậy, nó tách đồng bọn, leo lên bậc, vẹt các cành cây.

Bây giờ, trông nó thật rõ qua nút ruồi khẩu Tôm-xông: một thằng thiếu úy, trẻ và bảnh trai, cổ đeo tượng chúa. Thằng thiếu úy bước thêm mấy bước. Nó khom người nhìn chòng chọc đống cành lá mà nó dễ dàng hiểu rằng để ngụy trang cho một cái gì đó. Nó kéo nhẹ một cành và, trước mắt nó, những bao ni-lông đầy mỡ bò. Nó vạch một bao và vội rụt tay, lấp cành cây vào chỗ cũ.

- Tự chúng bây mang đầu vào chỗ chết!

Hai Cũ nghiến răng. Thằng thiếu úy trông dễ ghét quá chừng. Trong phút định đoạt này, tim Hai Cũ đập trở lại bình thường. Anh chờ thằng thiếu úy hô hoán. Cả bọn sẽ ào vô và anh suy tính phát huy ở mức cao nhất băng đạn đầu tiên: anh sẽ đứng sổng lưng, quạt từ trái sang phải. Chắc chắn Tâm cũng sẽ làm như anh, theo chiều ngược lại.

Thằng thiếu úy quay lưng. Cái lưng này sẽ lãnh vài viên cỡ 12 ly, trong cự ly mươi thước, lỗ phá không to, song thằng thiếu úy chẳng có lấy nửa giây để xưng tội.

- Thiếu úy Đường chùn vô đấy làm gì? Có chi lạ không?

Viên trung úy hỏi.

Chỉ vài tiếng đếm nữa thôi... Hai Cũ chống cùi chỏ sửa soạn bật dậy.

- Không có chi lạ!

Thằng thiếu úy trả lời. Hai Cũ tuy sửng sốt, nhưng chưa nằm ẹp xuống.

Thằng thiếu úy từ từ mở nịt. Nó làm trò gì đây?

- Tôi chột bụng!

Nó nói to và trật quần. Cả bọn cười ồ. Viên trung úy bảo.

- Tào Tháo bị rượt!

Rồi bọn chúng thong thả theo lối mòn khuất dần nửa than, khuất dần cái bê-rê và chân chúng khua xa... mất hút.

Hai Cũ liếc về Tâm. Cậu ta cũng liếc về anh.

- Bị bão tạt vô, phải không?

Thằng thiếu úy hỏi. Dĩ nhiên, bây giờ, ở đây, nó còn hỏi ai nữa? Vậy là nó đã thấy hai người.

- “Tụi nó” đóng dưới chân núi đến xế... không lên núi đâu... Mà phải nằm thật êm... Chúc bình yên!

Thiếu úy đứng dậy, thắt nịt.

Hai Cũ giống như trên trời rớt xuống. “Nội tuyến!” Anh khẳng định. Anh cũng biết và chẳng ỉa đái gì. Nhà ai đẻ một thằng con... “hết biết”. Và tên Đường... Được rồi! Đường, thiếu úy, Thủy quân lục chiến thuộc đơn vị mang bí số Yết Kiêu 3. Bấy nhiêu là đủ cho chuyện đền ơn đáp nghĩa sau này.

Thiếu úy Đường đã đi xa. Tâm giọng ranh mãnh thầm thì.

- Dân xứ Quảng! “Bị bẽo, tẹt vô, phải nèm thẹt êm”...

Rồi, Tâm cười ục ục. “Cái thằng chết đến đít mà không bỏ tánh khỉ khọn”! Hai Cũ trao cho Tâm bình ton nước. Anh ngó ra đại dương. Biển hình như dịu đôi chút.