Chương 6
MẶT trời gần khuất sau đỉnh núi Là.
Trực, y lời Lê hẹn, nhanh nhẩu tiến lên gò Chám. Chàng lũi cũi theo con đường mạch giẽ qua rừng Kho-đo. Trong rừng, bóng tối đã tràn lan tuy, đó đây, nắng chiều, xuyên kẽ lá thưa, vẫn nhảy-nhót trên mặt lá đầu cành.
Trực đi nhanh vì trái tìm chàng đập rất nhanh. Trực vẫn là người nặng tình với đất nước quê hương. Mối tình ấy, chiều nay, càng giạt-dào như sóng biển. Trực cho việc mình làm là phải. Chàng tin rằng Lê cũng nghĩ như mình. Sự tin chắc ấy là sức mạnh của Trực. Vẫn hay tương-lai có thể chỉ dành cho Trực những sự hiểm nghèo đáng sợ. Nhưng, theo ý chàng, hi-sinh cuộc đời mình cho một việc xứng đáng tức là cho nó một ý-nghĩa cao xa.
…Một tiếng gà rừng gáy vang trong bụi rậm. Trực thôi nghĩ. Chàng ngẩng đầu, nhìn xa. Vẻ tư-lự bỗng thoáng hiện trên gương mặt quả-quyết thông minh: Lê ngồi trên thân cây đổ, giữa đỉnh gò cao, trơ-trơ như Tô-thị mong chồng.
Trực tự nhiên thấy bồi-hồi. Quanh mình, chim hót, suối chảy, lá rụng, những tiếng động cuối ngày ấy gieo vào tâm hồn Trực những mối buồn man-mác…
Ngay lúc ấy, Lê cũng nhận thấy chàng. Lê đứng lên lại ngồi xuống, có dáng băn-khoăn.
Hai người giáp mặt nhau, bốn mắt cùng nhìn mà chẳng ai lên tiếng. Trực ngồi xuống cạnh Lê. Nàng quên e-lệ, ngả đầu vào vai Trực. Cả hai như cùng đắm-say vì cuộc gặp gỡ đầu tiên và tê-tái vì nỗi biệt-li sắp đến. Phải, tương-lai không còn chắc bằng nữa. Sự sum-vầy ân-ái, bữa qua, hai người vẫn tin là gần thực-hiện thì, chiều nay, đã chỉ còn là một giấc mộng hão-huyền. Than ôi, ai có ngờ đâu nông nỗi ấy!
Chung quanh Trực và Lê, hoa rừng bốc lên những mùi hương thấm-thía…
- Lê, em không có điều gì nói với tôi hay sao?
Lê cúi đầu, ngập-ngừng khẽ hỏi:
- Anh Trực, anh nhất quyết đánh nhau với giặc à? Anh nghĩ kỹ rồi chứ? Anh không sợ…
Lê nín bặt. Trong giây phút, nàng yếu lòng trước cảnh chia-phôi. Ra đi có khác gì chết. Trực ra đi, lại đi để tìm những tai-nạn tày trời!…
Lê im lặng thì Trực cũng im lặng. Cả hai cùng muốn nhường sự quyết-định cho nhau mà cùng sợ lời quyết-định cuối cùng…
Hoa rừng chung quanh vẫn đưa hương ngào-ngạt. Bóng tối vẫn êm dịu như nhung. Trên cành cây, tiếng ve sanh-sảnh vẫn ca khúc ái-ân. Tận cùng đáy không-gian trong vắt, tinh tú vẫn như muôn vàn ngọn nến cùng soi một cảnh dạ-hội thần-tiên…
Một hồi tù-và bỗng từ xa vẳng lại. Hai người rùng mình…
Lê nhìn Trực, hai mắt ướt đằm:
- Không, anh ạ. Anh tha thứ cho em vì đã yếu-hèn… Anh nên đi, quả-quyết, hăng-hái ra đi, cố mà làm cho xong việc lớn…
Trực cảm-động:
- Lê ngoan lắm! Anh vẫn tin rằng em cùng một ý nghĩ như anh.
- Vâng, em cũng nghĩ như anh, em cũng nghĩ rằng bổn-phận kẻ làm dân là không được nhát sợ, phải liều chết để giữ gìn đất nước quê-hương anh ạ.
…Tiếng chân ai từ phía sau gò đi đến. Lê và Trực vội rời nhau. Nàng dặn Trực:
- Thôi, anh đi nhé. Anh đi và nhớ rằng không bao giờ Lê quên anh.
Sự gần gũi của hai người đến đây tạm dứt. Sau này, chẳng biết có bao giờ Lê và Trực lại thấy nhau hay những điều ước-nguyện trăm năm rút lại chỉ là những ước-nguyện hão-huyền!