Chương 7
TỐI hôm ấy, xã Trung-môn, cách tỉnh-lị Tuyên-quang năm cây số, đã lọt vào tay giặc. Trừ những kẻ chắc yên thân vì nghèo-khổ, nhân-dân đã chạy trốn xa rồi. Nhà cửa trống không, lợn gà vắng bóng, giặc chẳng còn vơ vét được tí gì. Tuy vậy, chúng vẫn tin chắc thể nào cũng có tiền bạc chôn đâu đấy, nên cố xục-xạo kiếm tìm. Mất công không, giặc đốt phá tan tành cho hả giận. Mãi sau, khi trở về làng, những dân xiêu tán, nhìn đến nơi ăn chốn nằm lúc trước, chỉ thấy còn trơ những đống tro than. Thành thử, đã trải qua bao nỗi cực khổ lưu-li, người ta còn phải giương mắt nhìn những cảnh tàn phá đau lòng.
Đêm, lúc ấy, đã khuya rồi. Trong lớp nhà sàn gỗ lớn, trên hai tấm ván canh phủ chiếu hoa, Ả-Dúc, Woòng-Tsi nằm đối diện nhau bên cạnh khay đèn.
Sáu chục quân Cờ-đen ngáy vang như sấm.
Woòng-Tsi bỗng quắc mắt nhìn Ả-Dúc, cảu-nhảu:
- Tỉu nà má! Mìng chơ về tến nơi, chúng nó đã ti trốn cả!
Ả-Dúc giật mình:
- Được, tướng quân cứ yên lòng. Bọn cóc vàng trước sau thì rồi cũng mắc tay ta.
- Lơợc, lơợc!… cái gì nị cũng lơợc, mà rồi, chẳng lơợc gì hết!
Cố nén sự lo sợ hiện trên khuôn mặt xương-xương hiểm-độc, Ả-Dúc dịu-dàng:
- Tướng-quân hãy chờ lát nữa thám-thử của tôi về xem thế nào.
Woòng-Tsi cau lông-mày, đặt diện tẩu lên chụp đèn kéo một hơi thẳng thét… Mấy gian nhà rộng im-lặng như tờ.
Bên ngoài, khác hẳn, tiếng gió ào-ào, ếch nhái ộp-oạp, vạn-vật điềm-nhiên vô tình với những mưu-tính và sự thù oán căm-hờn của nhân-loại. Mây đen, từ ngọn rừng xa kéo đến, mỗi lúc một dày một thấp. Rừng cây chung-quanh biến vào trong cõi không-không mù-mịt.
Bỗng, Ả-Dúc, Woòng-Tsi cùng góc đầu, lắng nghe. Cánh cổng kẹt mở, tiếng quân hô khẩu hiệu, rồi tiếng chân người lên thang…
Một vẻ đắc chỉ hiện trên gương mặt lo-âu, Ả-Dúc vừa ngồi nhỏm dậy thì tên thám-tử cũng vừa khúm-núm bước vào.
Ả-Dúc hất hàm:
- Thế nào?
- Bẩm, được tin…
- Ừ, có thế chứ!
- …Các quan về đánh tỉnh, dân Linh-sơn, cũng như dân Trung-môn, Hoàng-pháp đã cùng nhau lẩn tránh xa rồi…
Ả-Dúc gắt:
- Tránh xa rồi là ở đâu?
Ra dáng khiếp sợ, tên thám-tử ấp úng:
- Bẩm… chúng con chưa biết đích.
- Thế còn… à thôi… mày có biết thêm điều gì nữa không?
- Bẩm, một toán dân-quân, do tên Trực thống-suất, đang sửa soạn đánh nhau với ta.
Ả-Dúc ngạc-nhiên:
- Ái chà! chúng nó to gan nhỉ! Tên Trực nào?
Cố giấu một nụ cười mai-mỉa, thám-tử nói:
- Bẩm, tên Trực con lão chánh-bá Linh-sơn, chồng chưa cưới của Lê.
Hơn bị điện giật, Ả-Dúc giương mắt nhìn thám-tử, nói như người chiêm-bao:
- Con lão chánh bá… chồng chưa cưới của…
Woòng-Tsi cũng nhỏm dậy, hỏi:
- Dân-quân toóng ổ tâu, pao nhiêu người?
- Bẩm quan lớn, chúng nó bí-mật lắm!
Ả-Dúc hỏi chen:
- Làm gì lũ chuột ấy mà tướng-quân phải bận lòng!
Woòng-Tsi đập tay xuống chiếu, gắt:
- Lũ chuột à? Nị « tài và » quá!
Ả-Dúc cúi đầu nín thinh. Woòng-Tsi hầm-hầm tức giận. Không-khí trong mấy gian nhà lặng-lẽ nặng những kinh-hoàng…
Bên ngoài, gió vẫn thổi mạnh, lá cây vẫn rào-rạt, ếch nhái vẫn xôn-xao…