← Quay lại trang sách

Chương 8

RỪNG cấm làng Mon, những lúc đêm trường canh vắng, thường khiến cho dân-sự quanh vùng phải hồi-hộp băn-khoăn vì những tiếng chim « báng » hú hồn, beo hùm động đực, tối nay, bỗng dưng vắng ngắt. Cả một cõi hoang-vu bí-mật nín hơi im tiếng, ngầm-ngấm dự-bị một sự gì phi-thường.

Mãi vào khoảng cuối canh ba, trong thẳm rừng đen tối mới thoảng nghe chim từ-quy ráo rác buồn. Rồi, một tiếng rì-rầm từ mặt đất nổi lên như oan-hồn xuất-hiện… Cành khô lá héo gãy răng rắc, kêu sột-sạt. Giun dế nín thinh.

- Anh em sẵn sàng cả đấy chứ?…

Đột-ngột giữa nơi hoang vắng, tiếng người như vẳng lại từ cõi chết.

Một câu đáp chạy rì-rầm khắp các búi cây:

- Sẵn sàng cả.

- Được lắm! Tôi nhắc lại một lần nữa để anh em nghe nhé.

Im lặng…

- Mỗi người phải có một vuông vải trắng bịt đầu làm hiệu.

- Có rồi.

Ngoài dao và súng hỏa-mai, người nào cũng phải sẵn một bó cỏ khô và đồ dẫn hỏa…

- Có rồi.

- Ông cụ Xuân, tình nguyện vào trại giặc vờ làm thám-tử cho nó, chắc đang chờ bọn ta vì, lúc này, giặc ăn hút no say hẳn đã ngủ yên. Ta mau mau khởi sự.

- Xin vâng lệnh.

- Anh em nên nhớ rằng trận đánh đêm nay quan hệ lắm. Được, ta sẽ làm cho Cờ-đen khiếp vía. Thua, hi-vọng của ta sẽ không còn. Ở đời, lắm khi ta nên nhát sợ mà cũng lắm khi ta không có quyền được nhát sợ. Lúc này mà nhát sợ tức là đâm đầu vào cái chết mà chẳng ích lợi gì cho ai. Anh em phải hăng hái, phải mạnh bạo, phải nhớ rằng sau lưng ta, những người thân yêu của ta đang nín hơi chờ cái hi-vọng thoát khỏi tay lũ tham-tàn.

Tiếng người im. Tiếng từ-quy lại bắt đầu kêu ráo-rác. Trên mặt đất phủ lá cây khô, chân người bắt đầu chuyển động rồi mỗi lúc một xa…

Chừng nửa giờ sau, những bóng đen đã vây kín quanh gò, nơi giặc đóng.

Một hiệu-lệnh khẽ:

- Bò rạp xuống.

Quéc! Quéc!… Chim từ-quy lại kêu. Trên đỉnh gò, sau lũy tre, một con khác cũng kêu…

- Anh em tiến mau! Quân canh của giặc bị rồi!

Bóng đen tức thời mọc lên tua tủa, chạy rất nhanh lên gò và biến vào trong cổng lớn!

Trên nhà, giặc vẫn ngủ yên. Tiếng ngáy, tiếng nghiến răng, tiếng nói mê pha trong hơi thở nồng nàn…

Woòng Tsi vụt ngóc đầu, lắng nghe. Hắn đánh hơi luôn mấy cái đoạn khẽ lay Ả-Dúc:

- Dậy mau!

- Cái gì?

- Nị ngửi xem.

- Ờ, khói đâu khét lắm!

- Chúng mìng pị hun rồi!

Bước vội xuống mặt sàn, Woòng-Tsi rón rén lại gần cửa sổ. Hắn lùi trở lại, ghé tai bảo Ả-Dúc:

- Chúng nó vây!

- Ai?

- Dân-quân « lá vè » Tôông lắm! Chúng nó tang chất lở tốt dà!

Choáng người, Ả-Dúc hỏi:

- Ta đánh thức quân sĩ dậy để…

Woòng-Tsi lấy tay bịt miệng Ả-Dúc:

- Khôông lơợc! Mìng tôộng tậy thì chít ngay.

- Làm thế nào bây giờ?

- Pỏ mặc quân. Chúng mìng tháo ngay mới thoát chít.

…Dưới nhà, lửa bắt đầu bốc cháy…

Woòng-Tsi vội xé hai mảnh chăn đơn trắng, đưa cho Ả-Dúc một và bảo hắn mau bịt lên đầu. Rồi, nhẹ-nhàng như đôi mãn, hai tướng giặc trụt xuống chuồng trâu, tìm chỗ ít ánh sáng chạy lẩn ra ngoài.

Lửa vẫn bốc nhanh. Cả năm gian nhà gỗ dần khuất trong đàm khói tàn đỏ rực. Quân Cờ-đen sực tỉnh, choàng dậy. Tiếng gươm súng, tiếng chân giẵm mặt sàn toán loạn, tiếng gào thét ầm-ầm.

Quanh vườn, dân-quân cũng bắt đầu reo như sấm chuyển. Quân giặc, mất chủ-tướng, càng bối-rối hãi-hùng. Một, hai, ba, bảy tám đứa liều chết nhảy xuống sân…

…Hỏa-mai thi nhau nổ. Dân-quân, nấp trong bóng tối, ngắm ra lửa sáng, bắn chẳng sai phát nào.

Trận đánh tàn khốc và rất nhanh. Chỉ giây lát, tiếng giao-phong ngớt hẳn. Năm gian nhà sập xuống. Giòng suối tàn cuồn cuộn đổ lên không mỗi lúc một dịu dần. Cảnh vật chung quanh vừa hiện dưới ánh lửa hồng sắc máu lại bắt dầu chìm mất trong đêm…