Chương 9
TINH sương. Góc trời đông vừa rạng ánh vàng, từ búi tre rậm khuất nẻo giữa rừng Kho-đo, một làn khói đã bốc lên nghi-ngút, mảnh như cuộn tơ xanh…
Họa-mi, khướu, yểng bắt đầu rời tổ, bay, hót tưng-bừng, làm cho những giọt sương đọng trên cành rơi rụng. Tuy vậy, bốn bể vẫn im-lặng, cái im-lặng không bờ bến, không thay đổi, tàn-khốc, nặng-nề của chốn ngàn năm cổ-lỗ, hoang-vu.
Bỗng, tiếng ai hát trong búi tre già…
Làn khói xanh, dấu hiệu của người, đã khiến cảnh vật nơi này bỡ-ngỡ ; tiếng hát kia, lẻ loi giữa thế-giới chim muông hoa cỏ, càng gở lạ khác thường.
Tiếng hát nhặt thưa, trầm bồng. Rừng cây bỡ-ngỡ đang lắng nghe thì một thiếu-nữ giẽ búi rậm, bíu lấy đoạn thang dây tụt xuống đất.
Kìa Lê! Phải, chính nàng, có điều cặp mắt hơi thâm quầng, mái tóc xô lệnh, nụ cười phai thắm và nước da đã nhạt mầu tươi. Ngót ba hôm, từ khi cùng Trực chia tay trên gò Chám, Lê đã chịu bao nỗi lo sợ, đau thương. Giọng hát của Lê cũng vậy, vẫn dịu-dàng trong-trẻo nhưng buồn-bã khác xưa nhiều!
Lê, xuống khỏi thang dây, xách đôi « bắng » tre lần ra bờ suối. Nàng đi êm-đềm, chậm chạp, như đếm từng ý-nghĩ não nùng. Tới nơi, Lê uể oải dựa « bằng » vào gốc một cây khế rừng, ngồi lên tảng đá xanh rêu. Khí-lực trẻ-trung hoạt-bát trong người Lê đâu mất cả, ví như lam mờ buổi sớm tan-tác dưới triêu-dương. Lê chán-nản, ngã lòng nhưng vẫn cố víu lấy cuộc đời, cuộc đời còn có Trực, tuy nó chẳng hẹn với Lê một điều gì khác hơn là trăm nghìn nỗi kinh-hoàng.
Ánh sáng trong rừng tỏ rõ. Mặt trời hẳn đã lên cao. Trên giòng suối biếc, loang-loáng ánh vàng.
Mỗi trận gió thoảng đưa, quanh chỗ Lê ngồi, từng cặp gà lôi trắng như tuyết lại bay rào rạt, chim-chóc lại hót vang, ve kêu ánh-ỏi, cả một cuộc sinh-hoạt rực rỡ lại cắt đứt sự hiu-quạnh giữa rừng. Những khi, ngoài cảnh-vật, bài ca vui rộn-rịp tưng-bừng như thế thì trong tâm hồn Lê, tấn bi-kịch càng não-nùng. Lần thứ nhất Lê cảm thấy sự cách-biệt giữa người và cảnh ; lần thứ nhất Lê nhận rõ sự vô-tình lãnh-đạm của thiên-nhiên. Còn trơ một mình với bao điều lo sợ, Lê yếu đuối biết chừng nào! Lê hãi hùng trước cái tương-lai bấp bênh vô định. Chút hi-vọng còn sót trong lòng nàng mất dần đi mà hình-ảnh Trực cũng mỗi lúc một xa mờ.
Đêm qua, thâu canh Lê chẳng ngủ. Những tiếng súng xa vọng vào tim Lê một cách đau đớn. Cặp mắt nàng ráo hoảnh, giương to, nhìn chằm-chặp cái cảnh-tượng cuộc chém giết hung-tàn, trong đó, tuyệt mù không thấy Trực… Lê dằn rọc nằm không yên chỗ. Lê khấn trời cho mau sáng. Sáng lâu rồi. Cớ sao chưa thấy Trực về, như lời chàng đã hẹn? Ừ, cớ sao Trực chưa về?…
Lê nóng lòng sốt ruột múc vội hai bắng nước rồi lật-đật về chòi. Lê định bụng sẽ liều sang tận Trung-môn, chỗ hai quân xung-sát đêm qua để xem cho rõ tình-hình.
Lê mải miết đi nhanh, trái tim đập thình-thịch. Cũng như Trực, lần thứ nhất, trong đời nàng, Lê yêu, yêu say đắm, yêu não-nùng. Mà cũng là lần đầu tiên, Lê trải nỗi chua cay của lòng người chinh-phụ.