Chương 10
ÔNG nghĩ thế nào? Giờ mà về thì hẳn phải chết!
Đang buồn rầu nhìn con sóc nhảy trên cành cơi, Woòng-Tsi nghe Ả-Dúc hỏi, thở dài, đáp:
- Còn mặt mũi nào mà về!
- Trừ phi lập được công gì to đủ chuộc tội…
Woòng-Tsi cười nhạt:
- Công to à?… Chỉ còn tâm tầu xuống suối là xoong!
Ả-Dúc xuýt bật cười vì câu phẫn-chí của bạn. Hắn mím môi, lừ lừ cặp mắt lòng thau, nghĩ ngợi…:
- Bọn dân-quân chắc chỉ lẩn lút vùng này. Ta cố dò xem, may có dịp trả thù cũng nên.
Woòng-Tsi rụt cổ nói:
- Phấy! nị muốn páo thù? Páo thù mà có hai đứa thì làm gì há?…
- Người ta khỏe ở mưu trí, cần gì nhiều ít. Dân-quân như mình con rắn, thằng Trực là cái đầu. Rắn giập đầu thì rắn chết. Trực có một, ta những hai, thừa đủ.
Woòng-Tsi nín lặng.
Ả-Dúc cau lông mày ; hai mắt sáng quắc. Một vẻ thù hẳn ghê gớm hiện rõ trên khuôn mặt hiểm sâu. Tên của Trực đã do sự liên tưởng nhắc hắn nhớ đến Lê, đến thái-độ lạnh nhạt và những câu hắt hủi của nàng khi trước. Hắn cười nhạt, nghĩ thầm:
- Thế nào tao cũng làm cho chúng bay khổ sở, nhìn chẳng được nhau, tao mới nghe!
Woòng-Tsi bỗng gật gù nói:
- Nị pàn phải. Nhưng cái này piết nó ổ tâu mà tìm?
- Để nhẩn-nha xem. Bây giờ nếu có cơm mà ăn thì hay quá!
Đáp lại câu ước muốn của Ả-Dúc, một tiếng hát xa-xăm thoảng lại, như có như không…
Hai tướng giặc nhìn nhau.
Làn gió rung cây. Tiếng hát như sợi tơ mành, đứt đoạn.
Woòng-Tsi hỏi:
- Người hay ma?
- Người… hẳn người.
Vẻ mặt dữ như cọp của Woòng-Tsi loe sáng một nụ cười:
- Hầu lớ! có cơm ăn tốt!
Ả-Dúc vẫn lắng nghe, hình như đã có một định-kiến.
Gió qua. Rừng cây thôi động. Tiếng hát lại âm-thầm, đứt nối, chắt qua bao lớp lá dầy…
Ả-Dúc vùng đứng đậy, bảo Woòng-Tsi: « Theo tôi ».
Chớp mắt, hai bóng người lẩn vào búi rậm. Cảnh rừng thâm u tịch-mịch lại điềm nhiên trong ánh xanh mờ…