Chương 12
Ả-DÚC, Woòng Tsi, lách qua những tràn cây rậm, tiến nhanh về chỗ phát-nguyên của tiếng hát bí-mật. Thỉnh-thoảng, hai người lại dừng bước lắng nghe. Nhưng, tiếng hát xa im bẵng từ lâu rồi. Dưới ánh-nắng tan tành trên mặt lá và trong tiếng gió chạy rì-rào qua ngọn cây rung, cảnh rừng vẫn mơ-màng, yên lặng. Woòng-Tsi bực tức nhìn quanh. Trên cành sung mục, con chim gõ-kiến điềm-nhiên thong-thả bỏ rơi xuống cái tịch-mịch vô-cùng những tiếng chan-chát rất đều…
Bỗng, Ả-Dúc kéo Woòng-Tsi ngồi thụp xuống, bên một cụm hoa bướm trắng như tuyết sa. Về phía trước mặt hai người, rõ-ràng có tiếng chân ai đi trên mặt đất, mỗi lúc một gần. Rồi, trên nền lá xanh, trong vùng tối-sáng lờ-mờ, hiện ra một thiếu-nữ yêu-kiều nhưng rắn-rỏi.
Ả-Dúc giương to cặp mắt ngạc-nhiên, chằm-chặp nhìn thiếu-nữ. Hắn khẽ thích cánh Woòng-Tsi, nói qua một hơi thở.
- Lê!…
Tên giặc khách không hiểu.
- Lê, tình-nhân của Trực, thủ-lĩnh đám dân-quân.
Woòng-Tsi mừng rỡ. Sự tình-cờ ấy, hắn thực chẳng bao giờ dám mong. Một vẻ sung-sướng hiện ra trên nét mặt lầm-lầm nanh ác. Ả-Dúc, không mừng. Máu trong người hắn như đọng lại ; hơi nóng bốc lên đầu ; những nỗi giận hờn lũy-khiếm nhất-đán bùng-bùng như lửa. Với hắn ta, Lê là cả một mớ thất-vọng cay-đắng về tình, là cả những ngày buồn-tẻ nhạt suông, những đêm thâu canh dằn-rọc. Hơn nữa, chính vì Lê mà hắn đã phá tán gia-tài, đã nghèo nàn khổ-cực, đã trở nên một kẻ bất-lương. Hắn chết một tấm lòng vì Lê, hẳn thù-ghét cuộc đời cũng vì Lê!
Bởi vậy, cuộc gặp-gỡ không ngờ, trong cõi hoang-vu nọ, bỗng như đổ dầu lên đống lửa căm-hờn của Dúc. Còn dịp trả thù nào hơn nữa? Ả Dúc cảm thấy một rạo-rực một vui-sướng dã-man, một say-sưa khó-tả, một ý-tưởng sát nhân ghê-gớm tràn-ngập lênh-láng trong tâm-hồn tàn-bạo và khốc-hại. Hai thái dương nóng bỏng ; trái tim như con thú bị cạm ; Ả-Dúc nhảy vọt từ chỗ nấp ra giữa lối đi, cách Lê chỉ vài bước chân.
Lê lạnh người. Kẻ thù-địch kia hẳn sắp hại nàng. Giữa hai bên, rồi chớp mắt đây, sẽ có một cuộc xung-sát trí-mệnh. Sự thảng-thốt lúc đầu qua, Lê điềm tĩnh chờ. Nàng đã quyết lòng chết. Vì Trực, nếu không về, biết đâu chàng đã bỏ mình trên trường danh-dự? Điều ấy, Lê tin chắc lắm. Ả-Dúc đến đây, chẳng là một chứng cớ hiển-nhiên. Lê, nhanh như cắt, nhảy lùi lại, rút đao lưng thủ-thế. Ả-Dúc mỉm cười:
- Ái chà! Cô em táo-bạo nhỉ! Nhưng cô Lê ạ, cô nên nhớ rằng chúng tôi đây là đàn-ông, lại những hai người.
- Hai chứ mười đứa ta cũng không sợ. Ta chỉ chết là cùng!
Woòng-Tsi ngắt lời:
- Trực nó pị pắt rồi. Nị cố mún xem mặt nó khôông?
Lê choáng-váng… Ồ! thế ra Trực chưa chết, Trực sa vào tay bọn giặc hung-tàn! Rồi đây, Trực sẽ bị đày ải, cực-nhục biết chừng nào! Những chuyện khảo-đả, hành-hạ của quân Cờ-đen, Lê được nghe rõ lắm và còn nhớ cả. Lê rùng mình, thấy như chính mình đang đau-khổ những nỗi đau khổ của Trực. Sự thương xót như mũi kim khép lấy tim nàng. Lê thiết-tha được thấy rõ mặt người yêu, được nhìn nhau một lần cuối cùng trước khi phải chết.
Chừng hiểu rõ lòng nàng, Woòng-Tsi nới:
- Hãy gặp nhau tã, rồi cố chít cũng khôông mộn mà!
Lê ứa nước mắt. Nàng chẳng suy tính gì nữa ; Cài dao vào vỏ, nàng buồn rầu đáp:
- Được, nếu vậy tôi theo các anh! Có điều các anh nên nhớ, là nếu các anh định phạm vào mình tôi thì không đời nào.
Ả-Dúc, Woòng-Tsi cùng gật đầu. Thua một trận đêm qua, đoàn quân tiên-phong tan hết, nhưng món hàng này biết đâu chẳng giảm bớt tội cho chúng một phần? Lê mắc cạm, Trực sẽ chẳng dám tung-hoành nữa.
Thế là cả ba người cùng đi thẳng về hướng bắc. Cơn gió thốc ào ào ; át cả tiếng con vượn mất chủ kêu ai oán trên cành.
Chừng mươi phút sau ; ngay quãng rừng vừa xảy ra tấn kịch ấy ; Trực, một tay cầm lăm lẳm thanh gươm, cắm cúi bước nhanh, không ngờ vực gì cả…