← Quay lại trang sách

Chương 13

TRONG đồn Bắc-mục, sự khủng-bố, như một vác nặng, đè xuống thần-trí các tướng-tá và ba quân.

Lưu Vĩnh-Phúc đang nổi cơn lôi-đình vì được tin đoàn tiên-phong đại-bại.

Mặt đỏ như lửa, Phúc nghiến răng, trợn mắt, nắm chặt hai bàn tay. Cả một cơn bão-táp chỉ đợi dịp nổ tung ra.

Vẫn biết thua được là sự thường của nhà quân. Nhưng, theo ý Phúc, cái tội chểnh mảng của Ả-Dúc, Woòng-Tsi hai tướng thật đáng chém đầu. Vận mệnh quân Cờ-đen, Phúc gửi cả vảo trận đánh thành Tuyên. Sự thất bại kia khỏi sao gieo vào lòng sĩ-tốt một mối ngờ sợ không hay?

Phúc càng giận, đấm tay xuống mặt phản thình-thình. Ngọn đèn dầu lạc giữa lòng khay hãi hùng muốn tắt. Mấy chiếc bỏng rang trộn mật để trong cái bát cổ men xanh cũng nhảy tọt cả ra mặt chiếu.

Bỗng, quân canh vào báo:

- Thưa chủ tướng, hai tiên-phong đã về.

Phúc trợn mắt, thét:

- Điệu cổ chúng nó vào đây!

Các đầu-lĩnh giặc đứng hầu giáp vách đều tái mặt. Ai nấy phàn-nàn thay cho hai người bạn xấu số đã vô tình tự chọn lấy giờ chết của mình.

Lưu-vĩnh-Phúc nhìn ra cửa, im lặng chờ. Tuy vậy, sự hãi-hùng của mọi người mỗi phút càng tăng. Sự im lặng giữa một cơn dông bao giờ cũng dự bị những cảnh tàn-phá gớm-ghê.

Ả-Dúc, Woòng-Tsi dẫn Lê rón-rén bước vào, quỳ mọp xuống trước sập Phúc ngồi.

Phúc nghiến răng:

- Bay đã làm lỡ việc của ta còn vác mặt về đây làm gì?

Quay sang phía tả, Phúc, toan gọi đao-phủ, chợt nhìn thấy Lê:

- Con bé này là ai?

Ả-Dúc trình:

- Thưa-chủ-tướng, đây là tình-nhân của tên Trực.

- Trực nào, có phải người đứng đầu bọn dân-quân chăng?

- Bẩm chính phải.

Phúc dịu nét mặt, nhìn Lê.

Ả-Dúc nhanh miệng:

- Thưa chủ-tướng, chúng tôi thua là vì có nội-phản, chứ không phải vì nhút nhát hoặc cẩu thả việc đề-phòng. Huống hồ dân-quân tổ chức rất khéo, thông tỏ đường lối, thêm được tên Trực hành-binh rất giỏi.

- Tao biết, Trực quả là tướng tài, còn chúng bay chỉ là phường vô dụng. Nhưng, cớ sao chúng bay đã thua còn bắt được con bé này?

- Bẩm cũng là một sự tình-cờ. Chúng tôi lạc trong rừng vừa tối vừa sợ, chưa biết phương nào là phương sống thi gặp Thị Lê. Biết rằng nếu bắt được thị, ta có thể ép Trực phải về hàng hay ít ra cũng phải dẹp khí-giới lại, chúng tôi bèn nói lừa thị rằng Trực đã bị bắt và dử thị về đây.

Phúc gật đầu:

- Được, lần này ta hãy gửi bay hai cái thủ-cấp đấy. Hai tướng hú-vía, khép nép lạy tạ.

Bỗng, một tiếng kêu hoảng-hốt: Lê rút dao lưng tự tử.

Ả-Dúc nhanh tay cướp được dao. Lê chỉ bị thương xoàng. Phúc sai giam Lê vào một chỗ, truyền quân canh giữ cẩn thận,lại cho một người đàn-bà luôn luôn ở bên mình Lê, phòng sự bất trắc.

Khi Lê bị dẫn đi khỏi, Phúc lắc đầu than:

- Một đứa con gái còn như thế, chẳng trách tinh-thần bọn ái-quốc bồng-bột vô cùng.

Phúc ngả mình xuống chiếu. Tên hầu cận tiêm luôn mươi điếu thuốc dâng lên. Phúc càng say, càng tỏ vẻ nghĩ ngợi. Gian phòng lặng-lẽ như một cảnh chùa. Trận bão qua, mọi người đã dám thở nhưng chưa ai dám thở mạnh.

Hồi lâu, Phúc ngồi nhổm dậy, truyền lấy bút mực. Đắn đo từng chữ, cân nhắc từng lời, Phúc viết một bức thư,đoạn xuống lệnh triệu Hoàng-lang, con trai Hoàng Tử-Trung, một thanh-niên võ-tướng mà Phúc rất tin yêu. Phúc ghé tai nói nhỏ với Hoàng-lang nhiều câu bí-mật, lại dặn đi dặn lại rất ân cần:

- Con đi ngay, đem ít quân hầu để tránh sự ngờ-vực. Con phải rất khéo léo và có ý tinh. Ta mong đợi ở con nhiều lắm đấy.

Hoàng-lang, cúi đầu vâng lệnh.

Phúc lại truyền Ả-Dúc, Woòng-Tsi sắm-sửa theo Phúc sang Yên-bình ngay chiều hôm ấy ; đồn Bắc-mục giao cho Hoàng-Nhì coi giữ với một trăm quân.

- Ta phải hỏa-tốc sang Yên-bình mới kịp tiếp chiếu-chỉ của Hoàng đế sai ta giúp Nguyễn-triều cùng đánh Pháp-lan. Hoàng-Nhì, hễ công-tử (trỏ Hoàng-lang) về, ngươi trình công tử phải có tin cho ta biết ngay.