Chương 14
GIỮA gian chính một ngôi nhà gỗ lớn, Trực, lúc ấy, ngồi dựa khuỷu tay vào cạnh chiếc bàn vuông, yên lặng. Tâm hồn chàng xa vắng, đuổi theo những lo nghĩ bồn-chồn. Các tướng bộ-hạ đứng hai bên giáp vách cũng nín thinh như tượng đất.
Dưới ánh lửa nến lung-lay, mờ yếu, cảnh gian phòng rộng thênh-thang, vách tường trơ-trụi ; càng lạnh-lẽo uy-nghiêm mà vẻ buồn của chàng tuổi trẻ càng âm-thầm.
Một tên quân đẩy cửa bước vào:
- Lính tuần vừa bắt gặp một bọn năm tên Cờ-đen. Chúng ngỏ ý muốn ra-mắt chủ-tướng.
Trực ngẩng đầu, nghĩ-ngợi, rồi truyền:
- Dẫn chúng vào đây.
Chàng lại ngảnh bảo tả-hữu:
- Anh em hãy lui ra, ai giữ việc nấy, cốt nhất đừng xôn-xao để mất trật-tự.
Mọi người đồng thanh:
- Chủ-tướng nên thận trọng. Giặc đến hẳn có mưu gian.
- Điều ấy không ngại. Tôi nghĩ rồi.
Trực vừa nói xong, đã nghe bên ngoài có tiếng ngựa phi đến rất nhanh rồi đứng lại ở cổng.
Trực mở phanh cửa gọi to:
- Ai là chủ-tướng xin mời vào đây nói chuyện.
Hoàng-lang nhìn lên nhà, thấy bóng Trực in trong khung cửa lờ-mờ. Bốn bể vắng ngắt. Ngạc-nhiên, Hoàng-lang quay lại bảo quân hầu đứng đợi rồi chàng nhanh-nhảu tiến lên. Giáp mặt, hai người cùng bỡ-ngỡ nhìn nhau. Trực, sinh trưởng giữa đám bình-dân, chợt thấy một viên tướng trẻ, mặt tươi, mắt sáng, y-phục xa-hoa, không khỏi đem lòng kính nể. Còn Hoàng-lang đã nghe danh và mến phục vị thảo-dã anh-hùng này, trong một khung cảnh đơn-giản trang-nghiêm, được nhìn gần cái uy-phong lẫm-liệt, chàng sướng-khoái vô cùng.
Trực cất tiếng nói trước:
- Lê-trung-Trực, thủ-lĩnh Ái-quốc-đoàn.
Hoàng-lang nghiêng mình, đáp lễ:
- Hoàng-thiếu-Hoa, bộ-tướng của Lưu đại-soái.
Trực kéo ghế:
- Tướng-quân ngồi.
Chàng tiếp luôn:
- Đi đường xa, tướng-quân hẳn đói?
Hoàng-lang cười:
- Quả có thế!
Trực vỗ tay. Một tên quân, nhanh như chớp, nhẩy vào:
- Anh sắp cơm rượu đem lên đây.
Một phút im lặng.
Trực bỗng hỏi:
- Lưu đại-soái ủy ngài về đây ; hẳn vì việc cô Lê bị bắt?
- Bẩm phải.
Trực cười:
- Và, nhân việc ấy, Lưu đại-soái muốn dụ tôi ra hàng?
Ngạc-nhiên, Hoàng-lang hỏi Trực:
- Vâng, nhưng sao túc-hạ biết rõ cả thế?
- Dụng ý của Lưu đại-soái đã rõ ràng lắm, có gì mà không hiểu! Lê bị bắt, tôi chẳng nhẽ còn đánh nhau? Muốn cho Lê thoát chết ; tôi trừ-phi hàng-phục.
Hoàng-lang nhìn Trực ; chịu là người minh-mẫn:
- Túc-hạ ở xa mà rõ được cả ý-định của đại-soái tôi, điều ấy tôi rất khen.
Trực nhũn-nhặn:
- Ngài quá khen. Đó chỉ là bổn-phận kẻ làm tướng không được sót một việc gì xảy ra ở bên địch, dù là việc rất tầm thường.
Hoàng-lang tỏ ý ngờ câu Trực nói ; nhưng Trực vẫn điềm nhiên tiếp theo:
- Ví dụ ngài về đây, ngoài việc khuyên hàng, tôi có thể nói còn định dò xét tình-hình quân tôi ra sao nữa.
Hoàng-lang giật nẩy mình, toát mồ hôi trán. Trực vờ không để ý:
- Lưu đại-soái hẳn nghĩ rằng tơ đào nếu không trói nổi hùm thiêng, thì ngài sẽ dùng đến võ-lực. Khi ấy, nhờ sự mẫn-cán của ngài ; Lưu đại-soái sẽ biết rõ tình-thế dân-quân ra sao.
Hoàng-lang có vẻ ngượng nói chữa:
- Đại-soái tôi thực tình muốn liên-kết cùng túc-hạ để cùng diệt kẻ thù chung, có lẽ nào còn thóc mách? Vả lại, dù sao mặc lòng, nếu đem so-sánh…
Trực ngắt lời:
- …với Cờ-đen, dân-quân bất quá như trứng với đá. Tuy vậy, con voi to lớn nhiều khi phải sợ con kiến vàng.
Quân hầu bưng cơm rượu lên. Trực ân-cần so đũa, rót rượu mời khách. Chàng lại dặn quân phải khoản-đãi bọn tùy-tùng của Hoàng-lang cho tử-tế.
Hoàng-lang rút phong thư của Lưu-vĩnh-Phúc đưa cho Trực. Chàng tiếp nhận nhưng không xem. Chàng làm như quên hết mọi việc quân-tình trọng-đại, lấy tư-cách chủ nhà lịch-thiệp đãi khách quí đường xa.
Hoàng-lang gặng hỏi:
- Túc-hạ biết rõ ý đại-soái tôi, vậy túc-hạ định sao?
Trực thủng thẳng:
- Điều ấy, xin ngài thư cho để tôi nghĩ kỹ đã. Vả, mặc dầu là thủ-lĩnh, tôi không thể quyết định việc ấy theo ý riêng mình.
Hoàng-lang, trước sự thoái-thác của Trực, đang phân vân không biết nói sao thì, tự ngoài xa, tận đâu trong thẳm đêm trường, một hồi tù-và vụt đưa thoảng lại…
Trực vùng đứng dậy, với chiếc sừng trâu cài trên vách, ghé miệng cũng rúc một thôi dài. Dưới ánh nến mơ-màng, Hoàng-lang nhìn Trực cử-động, bâng-khuâng như thấy một nhân-vật trong cổ-tích.
Chàng gợi chuyện:
- Tôi lạ một điều là suốt từ đường cái vào đây, không có một vọng gác, một chòi canh hay một đội quân nào cả.
Trực nhếch mép:
- Ấy thế mà chỗ nào cũng có người đấy.
Hoàng-lang không tin:
- Chẳng có lẽ tôi nhầm vô-lý đến thế! Trong khi ngồi trên mình ngựa lại đây, tôi đã lắng tai nghe, tôi đã mở mắt nhìn. Có gì đâu? Chỉ những tiếng dế giun kêu trong đêm tối!
- Ngài không tin, đó là quyền của ngài. Tôi thì tôi quả quyết rằng quanh vùng đây, mỗi sợi cỏ mỗi gốc cây là một tên dũng-sĩ của đoàn Ái-quốc Việt-Nam.
Hoàng-lang đặt cốc rượu, cười:
- Túc hạ có thể cho tôi xem thấy tận nơi chăng?
- Việc ấy rất dễ. Tướng quân dùng xong cơm…
- Bẩm, xong rồi!
- Vậy ta cùng đi.
Hai người đứng dậy ra ngoài. Ngựa đã chờ sẵn. Trực mời Hoàng-lang lên yên.
Bấy giờ vào khoảng cuối canh hai. Rừng khuya ngủ say trong màn sương trắng phớt. Trên trời lác đác sao thưa. Con tắc-kè thong thả, đều đặn, bỏ rơi mấy tiếng trong lặng-yên nghe-ngóng của đêm trường.
Hai người sóng ngựa đi đều. Bỗng, Hoàng-lang nghe tiếng cú rúc bên tai rồi, ba bề bốn bên, tự các bụi rậm đưa ra ; hàng trăm tiếng khác xôn-xao đáp lại.
Trực vỗ tay.
Cành khô lá héo rào-rạt… Bóng người, như ma quái, vụt hiện lên tua tủa.
Hoàng-lang rợn người. Bao phen giáp mặt cái chết, chàng, lần ấy, mới biết hãi-hùng.
Trực ngoảnh lại bảo Hoàng-lang:
- Đấy, ngài xem! Bọn dũng-sĩ này chỉ chờ một tiếng hô là quăng mình chết cho đất nước.
Dứt lời, Trực nổi một tiếng hiệu, các bóng đen lại biến đâu mất hết, rừng cây lại vắng-vẻ, hoang-liêu.
Hoàng-lang lặng yên nhìn Trực. Trong giây phút ấy, với chàng, Trực không phải là người nữa, Trực là hiện-thân của một thứ tình yêu nước huyền-bí, Trực là một vị tinh-tướng nhà Trời…