← Quay lại trang sách

Chương 15

TỪ lúc vào trại giam, Lê bồn-chồn nghĩ đến mẹ. Lê tưởng-tượng những nỗi lo-sợ của mẹ ; khi bà chẳng thấy Lê về. Lê xót-xa cho mẹ già đau yếu bao nhiêu, thì nàng lại e Trực không thủy-chung với việc phận-sự.

Lê bối-rối quá. Nàng tựa mình vào vách ủ-rũ như bông cúc tàn. Càng không muốn nghĩ-ngợi, Lê càng thấy trăm nghìn ý-nghĩ nung-nấu dồn-dập đến tâm hồn. Lê chốc-chốc thở dài ; coi cái chết, lúc ấy, là một sự giải-thoát.

Bỗng, tiếng động ngoài cửa, bước vào một tướng giặc khách to-béo, dữ-tợn. Hắn cười-cợt, bảo Lê:

- Ả-Dúc gửi lời chào cô đấy.

Lê, rất tự-nhiên đáp:

- Thế à? Tôi cũng gửi lời cảm-ân chú ấy.

Vờ thương-xót để chế-nhạo, tướng giặc nỏi:

- Cô chắc khó chịu lắm, vì chỗ này vừa chật-hẹp vừa luộm-thuộm quá. Tôi ước gì có một nơi xứng-đáng hơn. Nhưng thôi, cô ạ, cô chẳng ăn đời ở đời gì chỗ này mà lo phiền. Trực về hàng, cô sẽ được tha ngay. Trực không hàng, ông Lưu sẽ giúp cô chết một cách mau-chóng. Ông Lưu không hay gìn-giữ những vật thừa!

- Tôi đã mắc lừa tới đây, lòng thực không muốn lại được về với Trực. Tôi mong được ông Lưu giết đi thì hơn.

- Người còn trẻ và đẹp như cô cũng mong chết à?

- Ở đời, lắm khi chết là một điều nên ao-ước.

Thái-độ của Lê khiến tướng giặc đâm cáu. Hắn chờ đợi cái lo sướt-mướt của người đàn-bà. Hắn cố tìm trong mắt Lê có một vẻ khốn-quẫn, cố nhận trong giọng nàng nói một tiếng thổn-thức. Mắt Lê, trái lại, vẫn trong sáng như một ngày xuân êm đẹp, giọng nàng vẫn bình-tĩnh lại ngụ ý kiêu-kỳ.

Giữa lúc ấy, một hồi chiêng rền-rĩ tiếp theo tiếng kêu oai-oái của đàn-bà tự ngoài sân đưa vào.

Tướng giặc nghiến răng:

- Có nghe không? Con mẹ ấy nó đang bị xẻo thịt đấy! Cô thử nghĩ cái ngày cô cũng phải đem ra xẻo…

Lê nhếch mép cười:

- Có gì lạ. Chẳng qua một lúc khó chịu, thế thôi! Ả-Dúc nó hại tôi thì, một ngày kia, nó sẽ bị hại. Thế nào cũng đến lượt nó. Cái chết của tôi có cứu thoát nó đâu.

Tên khách tái mặt. Hắn định bỡn-cợt với sự kinh-hoảng của kẻ khác thì, lúc ấy, chính hắn bị sự kinh-khủng làm cho lạnh gáy. Hắn nghĩ đến Trực, nghĩ đến trận đánh ở Trung-môn.

Tướng giặc cố bông-lơn một vài câu nữa, nhưng giọng nói đổi hẳn mà tiếng hắn cười cũng chẳng được chân-thành. Hắn vội đóng sập cửa, chạy ra ngoài, vẫn còn vẳng nghe Lê nói:

- Thế nào rồi cũng đến lượt Ả-Dúc, đến lượt các anh!

Giữa khi, trong đồn Bắc-mục, xảy ra câu truyện ấy thì, dọc theo con đường gập-ghềnh, ngoắt-ngoéo giữa hai mảng rừng đêm, một toán kỵ-binh cúi rạp xuống yên, đang ra roi cho ngựa phóng…

Chẳng người nào để ý đến gió mưa ồ-ạt quanh mình.

Những câu nói đứt quãng chốc-chốc lại văng-vẳng cất lên.

- Trận mưa bão tốt quá!

- Trời hình như muốn giúp ta được thành công.

- Sấm sét át hẳn tiếng ngựa phi. Bóng tối dầy có thể lấy gươm rạch được, khiến bên địch không nhìn rõ ta với, thỉnh-thoảng, một tia chớp soi đường. Chà! quí-hóa!…

Một chớp điện kéo nhằng, đoàn kỵ-binh thấp-thoáng như những hình ma trong ánh lân-tinh biêng-biếc…

- Kìm ngựa lại! Đến nơi rồi thì phải! Tối quá, anh em coi chừng…

Tiếp hiệu-lệnh ấy, trên không lòe một tia sáng nữa. Dân-quân nhận thấy đồn Bắc-mục sừng-sững trên gò.

- Xuống yên!

Toán « âm-binh » tức thời nhảy xuống đất, cột ngựa vào gốc cây. Lúc ấy là lúc họ phải leo bộ lên đồn. Nhưng, gió mưa bỗng ngớt và, xuyên kẽ mây đen, ánh sáng lạnh-lùng của vầng trăng khuyết hạ-tuần lại mơ-màng soi cảnh-vật.

- Ồ! ánh trăng bất-tiện quá!

- Bực thật! Gió mưa tạnh giữa lúc mình cần!

- Rủi!

Nghe những tiếng than phiền ấy, Trực vội nói để ai nấy yên lòng:

- Anh em chớ lo. Kìa, phía chân trời xa, mây còn đen, chớp còn nhoáng…

- Chủ-tướng chắc sẽ có cơn khác đến hay sao?…

- Tôi cam-đoan như thế! Trận mưa vừa rồi chỉ là một trận nhỏ, so với cơn phong-ba cuồng nộ thứ hai này. Từ nhỏ, tôi kinh-nghiệm nhiều lần, quyết không sai. Này, chỉ một phần ba trống canh nữa, anh em sẽ được thấy một phen đổ đất nghiêng trời.

- Vậy xin chủ-tướng cắt đặt ngay cho để chờ khởi sự thì vừa.

- Phải, anh em hãy theo tôi, nhớ kỹ những lời dặn trước và chớ làm sai mà hỏng việc.

Đám đông tản ra bốn phía. Hết thảy đều nín hơi, khẽ rón-rén tiến lên, tay quờ-quạng, chân dò-dẫm để tránh những gốc cây, hố đất, tránh những tiếng động vô-lý có thể lọt vào tai quân canh.

Họ lần mò như thế, vượt qua hào nước, vây kín chân gò.

Cảnh-vật, dưới trăng, vẫn mơ-màng hiu-quạnh…

Cả toán « âm-binh » chờ đợi cơn phong-ba sắp tới.

Họ đợi không lâu. Một luồng bão thốc lại. Cây-cối điên-cuồng vật-vã. Lá rụng tơi-bời. Rồi, sau một tiếng sét rung chuyển, những túi đen trên không rách toạc ; mưa, như cả một thác nước, đổ xuống trần-gian.

Thế là, từ đấy, sấm chớp theo liền sấm chớp, không phút nào ngừng.

- Nào, ta tiến nhanh!

Đám người bí-mật bò sát lại chân đồi. Họ dỡ rào nứa ; vụt qua sân ; lách qua cửa ; luồn vào trong các trại.

Giặc vẫn ngủ kỹ, nằm ngổn-ngang quanh các khay đèn lụt bấc.

Những bóng đen vẫn lẳng-lặng bò lại quanh giường, nép trong bóng tối.

Thốt-nhiên, một hiệu-lệnh tung lên như sét đánh:

- Chém! Lay chúng nó dậy mà chém cả đi!

Một cơn bão hò reo át hẳn phong-vũ bên ngoài. Cờ-đen choàng dậy. Bọn dân-quân, một tay vớ lấy đuôi sam, một tay lia gươm sắc, loang-loáng ánh đèn mờ…

Chỉ trong chớp mắt, đồn Bắc-mục thành một ngôi mả lớn của lũ quỷ không đầu!

- Nổi lửa!

Dinh trại đùng-đùng bốc cháy…

Trực, xông-xáo giữa loạn quân ; mặt nhuộm ánh lửa ; mắt sáng long-lanh, vừa truyền hiệu-lệnh cho sĩ-tốt, vừa luôn miệng gọi to:

- Lê!… Lê đâu, em?

Một tiếng reo mừng đè lên trên muôn nghìn tiếng sát phạt:

- Đây rồi!… Cô đây rồi!…

Trực nhìn phía hữu, thấy binh-sĩ đang xúm quanh Lê. Chàng sung-sướng điên-cuồng ; chạy lại, bế phắt Lê lên tay, hỏi dồn:

- Tội-nghiệp quá! Em sợ lắm, phải không?

Nàng thẹn luống-cuống:

- Không, em không sợ. Em chỉ lo anh ra hàng. À, mẹ em.

- Hãy thong-thả…

Quay lại, Trực gọi quân:

- Thôi, ta về! Hoàng-lang, lúc này, chắc đang ngủ kỹ!

Sĩ-tốt vui cười:

- Sớm mai, chủ tướng cho phép anh em chúng tôi được xem cái vẻ ngớ-ngẩn của anh Tầu ấy nhé.