Chương 16
HỌA-MI, chào-mào, vàng-anh, gõ-kiến, chính đoàn nhạc-công xinh đẹp cùng đua nhau ca ngợi Bình-minh ấy, đã khiến Hoàng-lang tỉnh giấc say-sưa. Chàng vươn vai, nhỏm dậy, mỉm cười như thẹn: ai đời một nhà quân vâng tướng-lệnh đi xa, lại mải vui quá chén, đến nỗi thâu đêm mê-mệt, chẳng rõ trời đất là gì!
Hoàng-lang, muốn dẹp sự ân-hận, phải viện tấm lòng thành thực yêu tài của mình đối với Trực. Cảm-tình ấy đã xui nên sự lơ đễnh của Hoàng-lang, chàng, một võ-tướng, xưa nay, chỉ giốc lòng thờ Bổn-phận.
Đã tìm ra sự an-ủi, Hoàng-lang vui-vẻ, yên lòng. Chàng ngạc-nhiên thấy quanh mình không một câu nói, một bóng người. Hoàng-lang gọi thử, chẳng ai thưa. Chàng mở cửa ra ngoài. Vắng ngắt. Thiên-nhiên, trái lại, rực-rỡ tưng-bừng. Trời, núi, cỏ, hoa như chiếc khung muôn sắc lồng bài thơ YÊU và SỐNG.
Hoàng-lang ngẩn ngơ nhìn cảnh đẹp. Chàng thấy một sự thảnh thơi, khoan khoái thấm thía khắp linh-hồn. Cả tuổi xuân bồng bột, cả tấm lòng tươi thắm nồng nàn của Hoàng-lang rung-động, nao-nức như con chim muốn cất cánh tung mình trước gió.
Giữa lúc ấy, một tiếng hát xa-xa cất lên giữa cuộc hòa nhạc thiên-nhiên. Tiếng hát rụt-dè, rồi mạnh-bạo, sau cùng vượt hẳn lên cao, tung lên giữa bầu trời một âm-ba êm-ái…
Hoàng-lang ngừng hơi thở, lắng tai nghe…
Bỗng, tự chân gò đi lên, Trực tươi cười, nhanh-nhảu.
Trực lúc ấy, không có mảy may gì của một vị hổ-tướng oai-nghiêm nữa, chỉ là một người tuổi trẻ hiền-lành phác-thực, trong lòng đang có sự vui mừng.
Thấy Hoàng-lang, Trực to tiếng hỏi:
- Thế nào? Tướng-quân hồi hôm ngon giấc lắm thì phải?
Hoàng-lang hơi thẹn:
- Cũng bởi túc-hạ đãi khách quá hậu nên tôi thành ra người say sưa!…
- Thế là tướng-quân thực tình quý đệ lắm! Đêm qua, thành thử tôi bận-rộn suốt đêm. Nếu tướng-quân có điều gì bất như ý, Trực này sẽ ân-hận không biết chừng nào.
Hoàng-lang cảm động:
- Ở đây, cảnh vật đẹp như một bài thơ! Người ta không thể ngờ là một nơi dụng-võ. Nó phải là nơi di-dưỡng của mặc-khách tao-nhân.
Nối lời chàng, tiếng ai hát lại từ xa vẳng đến…
Hoàng-lang nhận:
- Ai hát ở đâu, giọng nghe hay quá! Thanh-âm kéo dài như sợi tơ mềm. Làm tướng như túc-hạ thực sung sướng đủ điều: binh-sĩ yêu kính, đồn trại lập ngay giữa nơi sơn-thủy kỳ-tú với, thỉnh-thoảng, những khi việc quân đã mỏi mệt, tiếng ai xa lại vỗ-về nựng-nịu cho hồn-mộng được du-dương…
Trực mỉm cười:
- Tướng quân thực là một võ-trang thi-sĩ!
Hoàng-lang nói tiếp, bằng một giọng thiết tha:
- Mà người nào có giọng hát quý như thế hẳn phải là một giai-nhân!-
Thì, quả nhiên rất đẹp, cô gái, lúc ấy, vừa tha-thướt ra khỏi rừng cây. Cô mềm-mại bước nhanh, mềm-mại như một rò lan trước ngọn gió xuân rung động.
Đi nhanh, thiếu-nữ tiến thẳng lên gò. Mỗi cử-động là một nét nên thơ mà toàn thân nàng thì như chung-đúc hết thảy các vẻ đẹp thuần-túy của thiên-nhiên.
Đầu ngẩng, cặp môi dày mũm mĩm ; một tia sáng lòe ra trong mắt ; Hoàng-lang nhìn… nhìn, say đắm. Thiếu-nữ, vẫn tiến thẳng lên gò.
Một nụ cười khó giải, trên môi Trực, có thể, nếu Hoàng-lang tinh ý, khiến chàng phải nghi ngờ. Nhưng, Hoàng-lang, trái lại, đã quên Trực tự lúc nào. Cả vũ-trụ đối với Hoàng-lang, chỉ còn duy sự xuất-hiện mỹ-miều.
Thiếu-nữ mỗi lúc một gần hai võ-tướng, cách nhau năm mươi… hai chục… bảy tám bước nữa thôi.
Hoàng-lang choáng người:
- Ô kìa!…
Trực nhanh nhẩu:
- Bẩm, đây là vị-hôn-thê của tôi.
Hoàng-lang, đẫn đờ, ấp úng:
- Nhưng… nhưng…
Trực nhắc:
- Phải, Lê, vị-hôn-thê của tôi.
Giơ tay dụi mắt, Hoàng-lang như người mơ ngủ:
- Lê?… Cô Lê đã bị bắt rồi…
- Chính thị!
Ô hay! thế thì còn ai hiểu ra làm sao? Lê, chính Hoàng-lang được thấy đã bị bắt và hiện đang giam ở đồn Bắc-mục kia mà. Chẳng lẽ trên đời lại có hai người giống nhau đến thế? Nếu không, Lê hẳn đã được ông Lưu tha bổng hay ít ra, nàng cũng phải có phép thần-tiên.
Trực, đoán rõ sự bối rối của Hoàng-lang, tươi cười đáp:
- Đêm qua, trộm phép Lưu đại-soái, trộm phép tướng-quân, tôi đã suất thủ-hạ lên Bắc-mục đón Lê-nương về. Chà! Vất-vả quá! Trời vừa mưa vừa bão, đường thì xa, tối như mực…
Lòe ra trong trí nghĩ của Hoàng-lang một mối ngờ cháy như lửa điện. Chàng toát mồ-hôi trán, giương cặp mắt vô-cùng kinh-ngạc nhìn người tuổi trẻ lạ-lùng:
- Túc-hạ đem quân đánh tháo cho cô Lê về đây?
- Bẩm vâng.
- Chính thực vậy?
- Chính thực.
Hoàng-lang tưởng chừng có thể phát điên lên được. Thì ra, trong lúc chàng tin cậy, trong lúc chàng say-mê, Trực, lợi-dụng cơn mưa bão, đã lén đem quân lên đánh Cờ-đen! Với một người gan-góc, mưu-cơ như Trực, đồng đảng chàng hẳn đã bị một trận tan-tành.
Tuy vậy, Hoàng-lang còn gặng hỏi:
- Hai quân đã có giao-phong?…
- Hay, nói cho đúng, dân-quân đã lén vào đồn rồi nhân lúc bất ngờ, đánh thức địch-quân dậy mà chém!
Một tiếng sét đánh giữa trời không khiến Hoàng-lang hoảng-hốt như câu nói ấy. Chàng đau lòng, tiếp theo ý Trực:
- Nghĩa là quân Cờ-đen đã tan nát, đồn Bắc mục đã ra tro!…
Một tiếng thở dài phồng mạnh ngực Hoàng-lang. Không thù-ghét, không khinh-bỉ Trực đã dùng mưu quỷ-quyệt, Hoàng-lang, bấy giờ, chỉ hối-hận, hối-hận có lẽ suốt đời. Sự thất-bại đau-đớn của Cờ-đen trong tối hôm qua, dù Hoàng-lang muốn chối, chẳng là do tự chàng mà ra đó ư?
Bây giờ, theo chàng nghĩ, chỉ còn một cách giết Trực để trả thù cho đồng bạn. Tình-cảm, đã đến nước này, phải dẹp xuống, nhường chỗ cho sự báo cừu, rửa hận.
Nắm lấy đốc kiếm, mắt quắc lên, Hoàng-lang như nghe thấy trăm nghìn tiếng kêu đòi mạng của oan-hồn.
Chàng tuốt phăng gươm, toan nhảy lại đâm Trực. Một tiếng pháo hiệu nổ. Bộ-hạ của Trực, dao mác sáng ngời không rõ tự đâu mọc ra như hiện.
Rồi, trống trận đổ thì-thùng… Rừng cây chuyển-động… Một đoàn dân-binh tự rừng cấm nhô ra.
Họ đi rất trật-tự, một loạt áo, khăn chàm, « hài xảo », dao thắt ngang lưng, vai vác súng kép. Ánh-nắng buổi mai nhóm lên đầu binh-khí hàng ngàn vạn tia lửa lập lòe. Tới truớc đồi, quân-sĩ đứng cả lại, sừng-sững như một mảnh thành bằng đá.
Trực, nắm tay Hoàng-lang, dịu dàng nói:
- Giờ xin phiền tướng-quân về bẩm với Lưu đại-soái cho rằng Trực tôi, đã đem thân hứa nước, chỉ biết chết mà không biết hàng.
Hoàng-lang khảng khái:
- Vâng, tôi xin vâng lời túc-hạ và xin ước với túc hạ một trận thư-hùng. Chúng ta xứng-đáng là hai kẻ thù-địch của nhau!
Trực cười:
- Nhưng, tình yêu chuộng, Trực tôi mong, sẽ không vì phận-sự mà giảm bớt đi.
Dứt lời, chàng vẫy tay ra hiệu. Trăm nghìn tiếng hô nổ tung lên một dịp: « Việt-Nam vạn tuế! »
Hồn yêu nước, dạ hy-sinh như thấu đến Trời cao, Trực nói thong thả, giọng run-run:
- Trên trường danh-dự, Trực tôi mong sớm được gặp gỡ tướng-quân.