Chương 17
HOÀNG-LANG chưa về thì tin đồn Bắc-mục vỡ, Lưu-vĩnh-Phúc, đang đợi chỉ vua nhà Thanh ở Yên-bình, đã tiếp được.
Phúc giận lắm, giận vì Trực, có lẽ rồi đây, sẽ làm ngăn trở việc đánh Tuyên-quang và Sơn-tây của mình. Muốn đương đầu với một sức mạnh ghê gớm như quân Pháp, Cờ-đen phải đem toàn lực ra mà còn chưa chắc thay!
Phúc nghiến răng, đấm xuống bàn thình-thịch. Từ khi bước chân sang đất Việt-nam, tung hoành như vào cõi không người, Phúc chưa hề thấy bóng một trở-lực nào. Thế mà Trực một anh nhà quê tầm thường, lại dám làm cái việc châu-chấu đá xe vô-lý!
Mắt nảy lửa ; râu dựng lên ; Phúc, mím môi ; hằn học nhìn quanh, chỉ muốn vơ lấy một cái gì mà phá phách tan tành cho hả giận. Hoàng-lang thì, năm lần, bảy lượt, Phúc cho người đi nghe ngóng, vẫn chẳng thấy tăm hơi.
- Tình-thế khó chịu này không thể kéo dài mãi được.
Phúc nhắc đi nhắc lại câu nói mà vẫn chưa biết nên làm thế nào.
Sự bực-tức làm cho Phúc bỏ cả bữa cơm sáng. Mưu kế đánh nhau với quân Pháp cũng chưa giải-quyết xong bề nào!
Giữa lúc ấy, ngoài chòi canh, trống báo hiệu nổi.
Chẳng đợi quân vào báo, Phúc chạy ra cửa hỏi to:
- Có phải Hoàng-lang về đấy không?
- Bẩm phải, tiểu-tướng đã về đây.
Phúc thở dài, tưởng như cất được một gánh nặng, và, thoạt trông thấy chàng tuổi trẻ, Phúc đã hỏi ngay:
- Thế nào, đầu đuôi câu chuyện ra làm sao?
- Bẩm chủ-soái, đồn Bắc-mục đã phải dân-quân phá vỡ. Cánh quân của lão-tướng Hoàng-Nhì đã tan nát. Thị-Lê đã về Trung-môn rồi!
Một tia sáng lòe qua trong mắt, Phúc nén giận:
- Các việc ấy ta biết rồi. Chỉ hỏi riêng phần con từ khi lĩnh mệnh về tìm Trực thế nào?
- Bẩm chủ-soái, hôm ấy tự đồn Bắc-mục ra đi, tiểu-tướng về đến Trung-môn thì vừa chập tối. Đang không biết hỏi thăm ai, tiểu-tướng gặp ngay bọn quân đi tuần của Trực.
Chúng dẫn tiểu-tướng vào trại chính, đóng trên gò cao, ở đấy, chỉ có một mình Trực ngồi chờ. Thiếu-niên ấy là một người điềm-đạm, dễ-dãi, lễ-phép và đáng yêu vô cùng. Chào nhau xong, không chờ tiểu-tướng kịp nói, Trực hỏi ngay đến việc chủ-soái muốn dụ hắn ra hàng…
Lưu-vĩnh-Phúc ngạc nhiên:
- Nó hỏi làm sao?
- Hắn bảo ý-định của chủ-soái là muốn hắn về hàng và chủ-soái đã chắc thể nào cũng được như nguyện, vì chủ-soái có hai lẽ rất chắc, khiển hắn không dám ngang-ngạnh nữa: Lê bị bắt giam ở Bắc-mục và sắc-lệnh Hoàng-đế truyền cho chủ-soái đỡ vực Nam-Triều.
- Ô!…
- Tuy vậy, Trực khôn-khéo lắm, viện cớ rằng chiến, hòa chẳng phải tự mình quyết định mà xong được, cần phải hỏi ý cả ba quân. Hắn lưu tiểu-tướng lại, hẹn, sớm hôm sau sẽ trả lời. Và, muốn cho tiểu-tướng không ngờ vực gì cả, hẳn vui vẻ đặt tiệc mời…
- Thế rồi, trong khi con say rượu ngủ mê, Trực nó đem quân lên phá đồn của ta, đánh tháo cho Lê về.
Hoàng-lang đỏ mặt cúi đầu.
Phúc thương hại, bảo chàng:
- Ta nói thế, không phải là muốn đổ lỗi cho con đâu. Ai vào tình-thế ấy cũng đến mắc mưu Trực mà thôi. Huống hồ con, bản-tính hâm-mộ anh-tài, tuổi lại còn trẻ, kinh-nghiệm chưa mấy, dễ đem lòng tin là phải.
Phúc nói một cách nhỏ-nhẻ, êm-ái như mỗi lần nói với Hoàng-lang. Chàng không phải là con đẻ của Phúc, nhưng chàng được Phúc thương-yêu hơn hết thảy các hàng tướng-tá.
Lặng yên một lát, Phúc bỗng cau nét mặt, hỏi:
- À, thế lúc con về, Trực nó bảo sao?
- Hắn bảo con: Giờ xin phiền tướng-quân về bẩm với Lưu đại-soái cho rằng Trực tôi, đã đem thân hứa nước, chỉ biết chết mà không biết hàng.
Lưu-vĩnh-Phúc thở dài, đứng phắt dậy, đi đi lại lại trong phòng hồi lâu, tỏ ra vẻ nghĩ ngợi lắm. Sau cùng một nụ cười lặng-lẽ, hơi buồn, thốt chạy qua làn môi Phúc. Hắn đứng sững lại nhìn Hoàng-lang:
- Binh-sĩ của Trực ra sao? Con có nhận xét được điều gì hay chăng?
Câu hỏi ấy như có một phép lạ gì khiến vẻ mặt Hoàng-lang đổi hẳn. Chàng ngẩng đầu, hơi thở mạnh, mắt giương to, nhìn thẳng một cách ngạc-nhiên, thán thưởng, như còn cố vời theo một cảnh tượng lạ lùng.
- Con thấy thế nào?
Chàng phải đợi Phúc hỏi đến lần thứ hai mới như người sực tỉnh. Rồi, bằng một giọng náo-nức, khen-ngợi, Hoàng-lang kể lại những cảm-giác của mình trong cái đêm giữa rừng, lúc chàng theo Trực đi duyệt toán « âm-binh ». Chàng nói, nói mãi, nói một cách say sưa, nói với cả tấm lòng mến-phục đối với người bạn trẻ mà chàng coi như một vị tướng thần trong cổ-tích.
Một bàn tay để dưới cằm, nhìn tỉ-mỉ những cảm-giác thay đổi nhau trên gương mặt Hoàng-lang, Phúc lắng tai nghe…
Khi chàng tuổi trẻ dứt lời, Phúc bỗng lắc đầu than:
- Hừ, đất sỏi chạch vàng! Ở nơi quê-mùa hủ-lậu, ta không ngờ lại có bậc thiếu-niên anh-hùng như Trực.
Hoàng-lang rụt-dè thưa:
- Bẩm chủ-soái, chính vì cảm-phục người trẻ tuổi phi-thường ấy mà tiểu-tướng ước-ao được cùng chàng một phen thử sức.
Phúc để tay lên vai Hoàng-lang:
- Hai cọp chọi nhau, tất một phải chết. Con hẳn biết ta, lúc này, đang cần lắm tướng tài.
Ngừng một lát, Phúc lẩm-bẩm như nói với mình:
- Có cách gì bắt sống được Trực thì hay quá!
Hoàng-lang vẩn-vơ nhìn Phúc, suy nghĩ lâu lâu, bỗng chàng vui-vẻ nói:
- Tiểu-tướng có mẹo này, may ra chủ-soái được như nguyện.
Lưu-vĩnh-Phúc, một tay xoắn-xuýt chòm râu, một tay khẽ vỗ vai Hoàng-lang, cười mà hỏi bỡn:
- Con thử cho ta nghe cái mưu thần-diệu ấy xem nào?
Lòng tự-tin hơi bị động-chạm, Hoàng-lang nghiêm sắc mặt tiếp theo:
- Chủ-soái cho phép Ả-Dúc và tiểu-tướng mỗi người cầm một đội quân đi thử. Ả-Dúc sẽ do đường tắt từ Yên-bình sang Trung-môn, trong lúc tiểu-tướng ngược giòng sông Lô. Tới ngã ba, tiểu-tướng cho quân lên bộ, kéo lộn xuống chiếm Hoàng-pháp. Như thế, Trực và bọn dân-quân sẽ bị kẹp vào giữa hai mỏ kìm. Đóng ở phía trên, tiểu-tướng sẽ chắn ngòi Là, tháo cho chảy ra sông. Bị vây, không có nước uống, bọn Trực phỏng chống cự được bao ngày. Ta cứ ung-dung chờ lúc hắn khốn quẫn hết sức, bấy giờ chỉ đánh một trận là thành công.
Hoàng-lang vừa dứt lời, mấy tên Cờ-đen bỗng tự ngoài chạy vào, có dáng cần kíp. Nhận ra là mấy tên quân mà, lúc ra khỏi địa-hạt Trung-môn, chàng đã ngầm lưu lại để do-thám bên địch, chàng mừng-rỡ hỏi:
- Thế nào, bay?
- Bẩm, sau khi công-tử về khỏi, Trực, biết đích thế nào ta cũng lại đánh, đã dời quân lên đóng cả ở trên Gò-Giang rồi.
Hoàng-lang cười:
- Nếu vậy thì phen này quả nhiên trời muốn giúp ta!
Chàng vừa nói vừa chạy lại cái bàn gỗ vuông để giữa phòng, trỏ lên mặt tấm địa-đồ và cắt nghĩa cho Lưu-vĩnh-Phúc hiểu:
- Bẩm, đây là Gò-Giang, chỗ đồn binh của Trực. Phía đông gò này, ngăn cách với đường cái, là khu ruộng thụt làng Mat, Phía tây, suốt từ Hoàng-pháp xuống tới làng Đồng, dải núi Xuân-huy chắn như bức thành, quân-sĩ, lâm thời, không tháo lui được. Bây giờ, như tiểu-tướng vừa nói, ta đem quân từ phía Nam đánh lên và từ phía Bắc đánh xuống, lại lấp ngòi tháo nước, Trực hẳn không còn thoát lối nào được nữa.
Lần này, Lưu-vĩnh-Phúc cất tiếng cười to, cười một cách thực-thà, sung-sướng:
- Hay! Hay lắm! Con nên cùng với Ả-Dúc y kế làm ngay đi! Điều cốt-yếu là không được hại đến tính-mệnh Trực.