← Quay lại trang sách

Chương 19

TRƯỚC cửa đình làng Ỷ-la, trên mặt cánh đồng rộng phẳng, hơn một nghìn Cờ-đen, bên tả là đội hỏa-pháo khăn đen, áo trùng, quần hẹp ống, giầy bít gót, tay chống súng dài, lưng thắt bao đạn ; bên hữu là đội thường-binh nón loe, lông chóp đỏ, áo nẹp ngắn, tay mang những mã tấu, thùng lùng, gươm trần, giáo nhọn, đứng phân hai hàng thẳng tắp, chỉnh-bị như sắp có một cuộc duyệt-binh long-trọng.Các danh-tướng như Woòng-Tsi, Bá-Thái, Ả-Dúc, Hoàng-Nhì, Hoàng-thiếu-Hoa, v.v… đều đủ mặt.

Từ khi sứ-giả trở về, đem theo ba điều ước của Trực mà nguyên-soái Lưu-vĩnh-Phúc vui lòng nhận cả, thì ai nấy đều khát-khao được thấy rõ người anh-hùng trẻ tuổi nọ.

Huống-hồ, mấy lần đắc thắng và những lời ca-tụng của Hoàng-lang đã khiến tên tuổi Trực chói-lọi hào-quang, như vừng mặt trời buổi sớm mai…

Nhưng, có lẽ chính Lưu-vĩnh-Phúc là người nóng được nhìn mặt Trực hơn hết. Ngồi cạnh chiếc án son, đầu đội mũ cài lông trĩ, mình mặc áo tía thêu rồng, ngoài phủ áo ngắn mầu lục rộng tay, ngực đeo chuỗi ngọc san-hô, chân đi ủng võ, Phúc trang-nghiêm mà nóng-nảy như một vị thần chiến-tranh. Bên cạnh Phúc, lão-tướng Hoàng-tử-Trung, mặc đại nhung-phục, cắp gươm lệnh đứng hầu.

Bên ngoài, hơn ngàn binh-sĩ vẫn cứng-nhắc, im-lặng dưới nắng mai bắt đầu rắc vàng trên nệm cỏ sương. Chim chóc tưng-bừng đua hót. Cả thiên-nhiên như náo-nức, như say-sưa chờ xem một cảnh-tượng phi-thường.

Lưu-vĩnh-Phúc, nghe chừng đã sốt ruột, hai mắt luôn luôn nhìn thẳng ra ngoài, bàn tay gân-guốc luôn luôn xoắn vuốt bộ ria đen.

Nhưng tự trong đình ra ngoài mặt ruộng, sự yên-lặng vẫn không hề nhúc-nhích. Thời-gian như đọng lại mà sự-vật vẫn xôn-xao…

Tiếng Phúc bỗng hét vang:

- Thấy gì chưa?

Như đáp lại câu hỏi ấy, tự ngoài xa, một hồi kèn trận nổi lên. Một bồi-hồi chạy qua linh-hồn binh tướng rồi đâu đấy lại yên-lặng như tờ…

Cái cảm-giác trang-nghiêm, hùng-vĩ, lúc ấy, đè nặng xuống tâm-hồn người ta và tâm-hồn sự-vật. Nó như nguyên-do tự một sức thiêng-liêng huyền-bí nào.

Trong sân đình, trống chiêng bắt đầu đổ ba hồi chín tiếng.

Cơ nào về đội ấy, các hàng danh-tướng đứng thẳng băng trước đoàn quân mình quản-đốc.

Trên cột gỗ cao, lá cờ đen vùng vẫy muốn tung mình theo ngọn gió bay qua…

Phúc không thể ngồi yên chỗ và quên hẳn sự bó-buộc của lễ-nghi, đứng phắt dậy, bước ra thềm.

Từ xa lại, vượt những đồi cao ruộng phẳng, một võ tướng cúi rạp xuống lưng ngựa, vùn-vụt như cái bóng trắng lướt trên nền cỏ xanh.

Vẻ cau-có nghiêm-khắc biến đâu hết cả, Phúc mỉm cười, thầm khen-ngợi chàng tuổi trẻ mà Phúc, từ lâu đã thương mến như con.

Ngoài xa, võ tướng phóng ngựa mỗi lúc một gần. Chàng vượt qua hai bức thành sĩ-tốt, vượt qua cổng đình rồi, gò cương chàng nhảy xuống.

Con ngựa chạy đang hăng, phất đuôi, nghển cổ nhai hàm thiếc kèn-kẹt.

Thấy Phúc đứng chờ, Trực ném dây cương lên yên ngựa, nghiêng mình thi-lễ, đoạn chàng cởi thanh gươm, hai tay nâng cao, yên-lặng…

Tuy là một tướng bại-trận, chàng vẫn đường bệ và hách-dịch.

Dưới vành khăn đen bỏ múi, gương mặt hơi xanh, nhưng tươi sáng với cặp mắt to lóng-lánh, với nụ cười mấp máy trên môi. Thân-thể chàng cao to, vạm-vỡ trong lần áo chẽn màu chàm. Chàng đứng giữa sân đình, sừng-sững như một cây gạo mọc chơ-vơ giữa cánh đồng phẳng-lặng.

Lưu-vĩnh-Phúc bước xuống thềm, đỡ lấy thanh gươm, nhìn Trực rồi tươi cười nói:

- Tướng-quân vào đây. Bản-soái đang chờ.

Vào trong đình, Phúc ngồi xuống ghế, im lặng giờ lâu, còn nghĩ câu khuyên-dụ.

Bên ngoài, các tướng thì-thầm khen ngợi, cho rằng Phúc trọng-đãi chàng tuổi trẻ nọ thực không lầm.

Phúc vuốt râu, mỉm cười:

- Bấy lâu lòng ta trọng-đãi tướng-quân thế nào, tướng-quân hẳn đã biết?

Trực khiêm-tốn:

- Tấm lòng trọng tài của đại-soái, chúng tôi cảm-động vô cùng, chỉ tiếc thay Trực tôi tầm-thường nên nghĩ lắm lúc lấy làm thẹn…

- Nhún nhường là một nết tốt, nhưng ở đời, tri-kỷ gặp nhau, tướng-quân hà tất còn phải nói những câu khách-sáo như vậy. Trong đời ta, chiến-trận từng trải đã nhiều, chưa bao giờ ai khiến ta phải yêu chuộng như tướng-quân. Bằng-chứng là hai phen tướng-quân làm cho quân-sĩ của ta phải tai-hại, oai-danh của ta phải tổn-thương, vậy mà ta không những không căm giận, lại còn muốn được cùng tướng-quân hợp sức đánh kẻ thù chung.

Trực lắc đầu:

- Bẩm đại-soái, chúng tôi tuy ngu-hèn cũng hiểu biết thế nào là trái phải. Từ-tâm đại-lượng của người, chúng tôi xin khắc cốt minh tâm, mà việc hàng-phục chúng tôi vẫn không thể tuân ý người được. Hôm nay, để cứu lấy hai trăm mạng dũng-sĩ, tôi đem mình lại nộp trước trướng hùm, chỉ xin được Đại-soái ban cho một lưỡi gươm sắc để trọn tiết với giang-sơn Việt-Nam là vinh-hạnh cho chúng tôi rồi.

Phúc cười:

- Tướng-quân muốn chết, ta không ưng để tướng-quân chết, tướng quân nghĩ sao?

Trực cũng cười:

- Chúng tôi hôm nay lại đây là để giữ trọn lời hứa. Nghĩa-vụ đã làm xong, tôi, nếu Đại-soái không giết đi, e có ngày sẽ nguy-hiểm cho quân Cờ-đen.

Đứng dậy, Phúc vỗ vai Trực:

- Chấp-kinh phải tòng-quyền. Tướng-quân biết trọng danh-tiết, ta đây há không biết danh-tiết là gì hay sao? Ta dụ tướng quân về giúp ta, có phải muốn làm ô-danh bạn anh-hùng đâu! Tướng-quân vui lòng trợ lực ta, sự phản-đối sẽ không còn nữa. Ta sẽ yên lòng đem hết tâm-trí vào việc đánh nhau với rợ Pháp.

Kẻ thù kia đuổi ra khỏi địa-hạt nước Nam, công ta đã đành, nhưng chính tướng-quân cũng chia một phần lớn. Trung quân ái quốc như thế mới là phải đường.

Ngẩng đầu, ưỡn ngực, mắt giương to và sáng quắc. Trực nói bằng một giọng cảm-động, nhưng quả-quyết:

- Đại-soái nếu đem quân nhân-nghĩa ra dẹp loạn giúp nước tôi, đồng bào tôi khi nào còn phản-phúc. Như vậy, chết hay sống, tôi không quan-hệ gì cả. Nhược bằng quân Cờ-đen tới đâu tàn-hại dân lành đến đấy, hãm-hiếp vợ con người ta, cướp bóc tiền của người ta, chém giết hành-hạ bản-thân người ta, thì dù tôi có sẵn lòng giúp việc Đại-soái, sự phản-đối vẫn không vì vậy mà giảm được. Thiên hạ anh-hùng nghĩa-sĩ còn nhiều.

Ngừng lại một lát, Trực kết luận bằng một giọng sắc như gươm:

- Lòng tôi đã quyết rồi, xin Đại-soái lượng tình gia ơn cho. Tôi cần phải chết để cho cái tinh-thần phản-kháng kia không chết. Nó còn thì họa may dân-tình đỡ bị đè-nén, hà-hiếp, khổ-nhục, ê-chề. Giang-sơn Việt-Nam gặp phải hồi điên-đảo, nhưng tâm-hồn người Việt-Nam còn mạnh-mẽ hăng-hái, còn thiết-tha muốn sống thì không lo gì. Tinh-thần phản-kháng kia tức là biểu-thị của lòng yêu sống nọ. Tôi phải hi-sinh một đời chứ nếu phải hi-sinh trăm đời nghìn kiếp để giữ cho nó sống, tôi cũng vui lòng.

Phúc ngạc-nhiên nhìn Trực. Vẫn hay chàng là người khẳng-khái tài năng, nhưng cái tinh-thần quyết tử của chàng đến bực ấy thì thực là một điều ngoài cả sự tưởng-tượng.

Trước mặt viên tướng Tàu, Trực không những chỉ là một bậc anh-dũng phi-thường mà còn là cả một cái tinh-thần ái quốc tuyệt-đối. Chẳng trách Hoàng-lang đã gọi chàng là một vị tướng thần trong cổ-tích.

Phúc thở dài, cầm lấy tay Trực, tần ngần hỏi:

- Thế ra tướng quân nhất-định bắt ta phải suốt đời mang nặng một sự tiếc hận đau lòng?

Trực khẳng-khái:

- Xin Đại-soái nhớ cho rằng người là một bậc dũng tướng, người là tinh-thần thượng võ của ba quân.

- Nhưng bổn-soái lại cũng là người nữa!

Câu nói thốt tự đáy lòng ấy khiến Trực không cầm được nước mắt. Chàng thành-thực cảm ân-nghĩa của Phúc, chàng biết rằng Phúc thương tiếc chàng như thương tiếc một người con quí, rằng chàng chỉ gật đầu ưng thuận một cái là đủ làm cho viên hổ-tướng nọ vui sướng vô cùng, nhưng…

Trực lẩm bẩm:

- Quyết không thể như thế được! Dù sao Phúc cũng là kẻ thù của ta. Nhất định không cho hắn được sự vui lòng đó cũng là một cách trả thù hiệu-lực vậy.

Lưu-vĩnh-Phúc dò la thái-độ Trực. Hắn tưởng chàng đã xiêu lòng, khẽ hỏi:

- Thế nào? Tướng-quân đã chịu lời ta là phải chưa?

Trực, nghe hỏi, vội đứng thẳng người lên, rắn rỏi đáp:

- Đại-soái dạy rất phải mà Trực tôi nghĩ thực cũng không nhầm.

Phúc cau mày nghĩ-ngợi đoạn bước xuống thềm. Trực nhìn theo, không hiểu.

Phúc buồn rầu nói:

- Lưỡi gươm của ta được chém một người như túc-hạ là một sự vẻ-vang. Riêng ta thực không có gan đứng nhìn cái cảnh đau lòng ấy!

Dứt lời, Phúc hô một tiếng. Ả-Dúc chạy lại với hai tên võ-sĩ. Phúc ghé tai dặn nhỏ mấy câu ; đoạn nhảy phắt lên yên ngựa phóng đi.