CHƯƠNG 4
BA CĂN PHÒNG.
Một phòng ngủ kích cỡ ngang một gian phòng giam. Một phòng tắm bằng một phần tư diện tích đó. Và căn phòng thứ ba được dùng cho tất cả những mục đích khác, bao gồm cả làm gian bếp.
Vẫn rộng rãi hơn so với những gì Amos Decker đã quen với trong hơn một năm rưỡi qua.
Anh đặt túi xuống và nhìn quanh căn nhà mới của mình. Anh thấy mình nên ngủ một chút, nhưng lạ thay, anh không mệt.
Đôi khi anh có thể ngủ nguyên cả ngày, nhưng đôi khi, như lúc này, lý trí sẽ không cho phép anh nghỉ ngơi. Trí óc anh đang như lửa đốt.
Có một cái bàn nhỏ ngang khu bếp. Trên bàn có một chiếc máy tính xách tay và một mẩu giấy kẹp bên cạnh. Đó là một lời nhắn từ Đặc vụ Bogart. Rằng chiếc máy tính này là anh ta để lại cho anh sử dụng. Ở đây có wifi được bảo mật. Và Bogart sẽ ghé qua sau.
Decker xem đồng hồ. Lúc này là năm giờ sáng. Bogart hẳn đã dự đoán anh có thể đã dừng xe để nghỉ chân một vài lần, và rồi có lẽ anh sẽ đến đây muộn hơn, chiều hoặc tối nay chẳng hạn.
Decker pha một ly cà phê đen, thêm rất nhiều đường, rồi đem nó lại bàn và mở máy tính lên. Anh kết nối mạng và bắt đầu tra cứu cái tên Melvin Mars.
Có kha khá câu chuyện về Mars được đăng mấy bữa nay. Decker đọc hết, bộ nhớ hoàn hảo của anh lưu lại từng thông tin một.
Nhưng anh muốn biết nhiều hơn về quá khứ của Mars. Thêm vài phút tìm kiếm, anh đã thấy cái mình muốn.
Melvin Mars đã từng là người đứng đầu trong danh sách tuyển quân của Giải Quốc gia được tổ chức thường niên vào tháng 4. Người ta dự đoán hắn ta sẽ vào top 5 cho đến khi hắn bị bắt và bị buộc tội giết cha mẹ mình, Roy và Lucinda Mars.
Decker quan sát bức ảnh mờ mờ chụp cặp đôi trên màn hình. Roy là một người đàn ông da trắng, với những đường nét nam tính, và ngay cả trong bức ảnh mờ thì ánh nhìn xuyên thấu của ông vẫn để lại ấn tượng mạnh. Lucinda có làn da đen, rất xinh đẹp, mái tóc bồng bềnh dài chấm vai. Khuôn mặt vẽ một nụ cười dễ mến.
Một cặp đối lập, ít nhất là về vẻ bề ngoài. Thú vị đây.
Decker nhấp một ngụm cà phê và tiếp tục lướt máy tính.
Vụ sát hại diễn ra vào ngày mùng 2 tháng 4. Thi thể hai người được phát hiện trong phòng ngủ trên lầu. Cả hai đều chết vì bị bắn, khuôn mặt bị phá hủy hoàn toàn, phần thân cháy sém. Nhà họ cách khá xa đường lớn, trong vùng nông thôn Texas. Không một ai ở gần để có thể nghe thấy gì khi họ chết.
Đội cứu hỏa đã phát hiện ra thi thể của họ sau khi có người gọi 911. Đám cháy được dập tắt, và căn nhà trở thành một hiện trường vụ án.
Người dân quanh đó đều biết nhà Mars. Ờ thì, họ biết Melvin vì tài năng của hắn. Từ hồi học trung học, hắn đã là một huyền thoại bóng bầu dục ở Texas rồi, danh tiếng hắn ở đại học lại càng tăng khi hắn chơi cho đội Longhorns.
Vậy thì, Melvin đã ở đâu khi cha mẹ hắn ta chết?
Hắn đã tốt nghiệp sớm vào kỳ trước đó, sau những tháng ngày đi học hè suốt ba năm trời. Hắn có kế hoạch rõ ràng, báo cáo viết vậy. Và hắn không muốn vấn đề học tập cản trở những kế hoạch sắp tới của mình. Hắn được biết là một thanh niên có đầu óc toan tính. Hắn không như những định kiến người ta vẫn gán cho một cầu thủ, rằng một cầu thủ thì chỉ là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển chứ không khôn ngoan đối đáp được. Nghe nói hắn còn chẳng cần thuê quản lý vì hắn sẽ tự thương lượng hợp đồng với đội tham gia Giải Quốc gia. Hắn tự nghiên cứu, trao đổi với đồng nghiệp và các cựu cầu thủ.
Nhưng mà, phải hỏi lại, lúc đó Melvin đã ở đâu?
Cảnh sát tìm thấy hắn ngủ một mình trong một nhà nghỉ. Lý do cảnh sát định vị được hắn là vì hắn đã trả tiền phòng bằng thẻ.
Hắn giải trình rất dơn giản. Hắn đi thăm một người bạn. Hắn đã định về nhà ngay sau đó, nhưng lại có vấn đề xe cộ, nên đành qua đêm tại nhà nghỉ duy nhất mà hân thấy bên đường. Hắn không biết gì về vụ thảm sát cho đến khi cảnh sát gõ cửa phòng hắn.
Chuyện xảy ra trước khi người người nhà nhà đều có điện thoại di động và thư điện tử, hay tài khoản Facebook hoặc Twitter. Bạn sẽ rời khỏi nhà và người thân không cách nào liên lạc, thật không thể tin được.
Lúc đầu, Mars không bị coi là một nghi phạm. Hắn rời ra tai mắt truyền thông khi người ta trao thưởng cho bất cứ ai có thông tin về vụ án mạng. Cảnh sát đã mất kha khá thời gian điều tra mọi thứ.
Decker hướng sự chú ý vào mẩu tin thuật lại chi tiết vì sao Mars trở thành kẻ tình nghi.
Người bạn mà hắn đến thăm đã nhớ rằng hắn ra về sớm hơn hắn khai báo. Căn nhà nghỉ chỉ cách nhà hắn chưa đến một giờ đi đường, tại sao hắn không đơn giản đi nốt chặng đường ngắn về nhà? Mars chỉ nói rằng xe hắn gặp sự cố nên mới tạt vào nhà nghỉ, dự định gọi cho cha hắn vào sáng hôm sau rồi kiểm tra xe.
Vấn đề là khi cảnh sát kêu hắn khởi động xe, cái xe nổ máy ngay lập tức. Hắn không có lời giải thích nào, cứ kể rằng động cơ xe đã kêu phì phì rồi chết ngay khi xe đến nhà nghỉ. Hắn kể hắn đã phải đẩy xe vào bãi đậu. Vấn đề nữa là đêm đó người ta đã thấy một chiếc xe trông như xe hắn lảng vảng gần nhà cha mẹ hắn.
Chủ nhà nghỉ khai rằng Mars nhận phòng lúc 1 giờ 15 phút sáng. Người bạn thì nói Mars rời nhà cô lúc 10 giờ. Mà chỉ mất có 1 giờ 40 phút để lái xe từ nhà hắn đến nhà cô bạn. Vậy nên có vẻ hắn có dư thời gian để lái xe về nhà, giết cha mẹ, rồi quay xe đến nhà nghỉ.
Chủ nhà nghỉ cho hay khi đó Mars có vẻ buồn bực và khó chịu. Ông chỉ cho biết quần áo Mars có vẻ như dính một thứ gì đó. Bộ quần áo chủ nhà nghỉ mô tả không khớp với bộ quần áo hắn ta mặc lúc cảnh sát đến. Người ta đồ rằng Mars đã tống khứ bộ quần áo dính máu rồi thay đồ mới khi đến nhà nghỉ.
Vấn đề đặc biệt rắc rối cho Mars nữa là khẩu súng dùng để giết cha mẹ hắn thuộc về hắn. Một khẩu súng hắn vẫn dùng để đi săn chim và gà tây. Và thế là vân tay của hắn bám đầy trên hung khí.
Xăng được dùng để thiêu hai thi thể cũng là xăng lấy từ gara dưới nhà. May mắn là căn nhà chưa cháy rụi hết. Tổn thất duy nhất là buồng ngủ nơi người ta tìm thấy hai cái xác.
Cuối cùng, cảnh sát phát hiện máu của Lucinda Mars trong xe hắn. Mọi bằng chứng pháp lý đều chống lại Melvin.
Decker đứng dậy, rót thêm một ly cà phê nữa. Ngoài kia, trời đang sáng lên. Anh đã mải miết đến quên cả giờ giấc. Anh lại ngồi xuống, tiếp tục đọc.
Nhưng mà động cơ gì khiến Mars sát hại cha mẹ hắn cơ chứ?
Sau khi hắn bị bắt và kết tội giết người, cảnh sát đưa ra giả thuyết của họ. Với những kế hoạch ký kết với Giải đấu Quốc gia, những hợp đồng kếch xù kéo theo những mâu thuẫn liên quan đến tiền bạc. Cha mẹ hắn hẳn đã muốn nhiều hơn những gì hắn sẵn sàng chia sẻ. Hẳn là đã có cãi vã. Mars cảm thấy bị kìm kẹp. Hắn không muốn nghe những ý kiến tiêu cực từ dư luận. Hắn đã chăm chút kỹ lưỡng hình ảnh của mình với hy vọng sẽ giành được những hợp đồng béo bở. Hắn vẽ kế hoạch đời mình rất cẩn trọng. Và ít nhất theo công tố viên, cha mẹ hắn có khả năng sẽ cản trở điều đó.
Vậy nên để giải quyết vấn đề, Mars tính toán kỹ lưỡng rồi chính tay giết cha mẹ mình. Hắn đi thăm bạn để tạo chứng cứ ngoại phạm, về nhà, giết cha mẹ mình, rồi lái xe ra nhà nghỉ. Tuy nhiên, như bao kẻ sát nhân khác, hắn đã để lộ ra những sơ hở, dù chỉ nhỏ thôi. Nhưng chính những mốc thời gian bất hợp lý đã làm lộ tẩy mọi thứ. Mặc cho kế hoạch tinh vi thế nào, nếu hắn đi giết người ở một nơi rồi khai rằng lúc đó đang ngủ nơi khác, thì kẻ ngốc nào cũng thấy lời giải thích đó khiên cưỡng. Vì luôn có sơ hở, dù nhỏ đến đâu. Nhưng nếu cảnh sát thấy sơ hở đó, và đào bới nó, sơ hở nhỏ sẽ toạt ra thành một lỗ hổng to đùng, vạch trần lời nói dối.
Và có vẻ như đó là điều đã xảy ra với Melvin Mars.
Thế nên bên truy tố suy ra động cơ cũng như những giả thuyết về sự thật. Và cũng chính khẩu súng của Mars - một bằng chứng thép - đã thực hiện tội ác đó. Vậy nên, họ có đủ ba yếu tố cần thiết để chứng minh tội ác của hắn. Và từ một mối nghi ngờ hợp lý, họ sẽ chứng minh nó một cách thuyết phục.
Từ người này đến người kia đứng lên làm chứng và đưa ra lời khai trước bồi thẩm đoàn. Bức tranh dần hoàn thiện. Công tố viên, một sinh viên tốt nghiệp đại học Tennessee và hoàn toàn không phải là một người hâm mộ cầu thủ Texas, đã thực hiện được công việc khó nhằn là xâu chuỗi các bằng chứng lại với nhau.
Luật sư bào chữa đã cố lật ngược tình thế nhưng không thành công. Và khi Mars không giữ vững được lập trường trước sức ép nơi tòa án, luật sư bào chữa cũng đành chịu khuất phục.
Bồi thẩm đoàn tuyên bố có tội nhanh đến nỗi thành viên ban bồi thẩm còn chẳng kịp có thời gian đi vệ sinh.
Mars đã được xét xử công minh. Những bằng chứng làm đúng nhiệm vụ của nó, chứng minh Mars có tội.
Roy và Lucinda Mars đã bị sát hại bởi chính đứa con trai duy nhất, Melvin.
Án tử hình là hình phạt thích đáng. Sự nghiệp của Mars với Giải Quốc gia kết thúc trước cả khi hắn có cơ hội bắt đầu. Điều tương tự cũng dành cho chính cuộc đời hắn.
Hết chuyện.
Hắn đã đang chuẩn bị lên giường khi một gã khác ra mặt nhận là thủ phạm thực sự.
Kẻ đó tên Charles Montgomery .
Decker soi xét bức hình chụp gã đàn ông trên màn hình máy tính.
Da trắng, ngoài bảy mươi. Cơ bắp, rắn rỏi và khá hằn học. Một cựu binh với hồ sơ tội phạm dài dằng dặc. Khởi đầu là một tên vô lại, rồi thành một tên tội phạm, và sau cùng là tội phạm nguy hiểm. Hắn cũng ngồi tù ở Alabama với án tử treo trên đầu vì hàng loạt những vụ giết người của hắn vài năm trước.
Vậy thì, nếu như Montgomery nói sự thật, làm thế nào mà Melvin Mars lại bị kết án ngang trái đến vậy?
Các báo cáo cho biết gã kia có thông tin chi tiết về vụ án mà cảnh sát đã giấu kín bấy lâu, vì vấn đề thủ tục thông thường. Montgomery có vẻ biết một vài thông tin. Nhưng tại sao hắn thú nhận? Vì hắn đang ở sẵn trong tù? Vì hắn thấy sám hối? Vì đằng nào hắn cũng chết? Decker đã có kinh nghiệm với nhiều tên tội phạm sừng sỏ. Với anh thì đơn giản trong Montgomery không giống một kẻ biết sám hối. Hắn trông đơn thuần giống như một kẻ sát nhân, thế thôi.
Decker uống nốt cà phê rồi lùi lại.
Có tiếng gõ cửa. Anh xem đồng hồ. Bây giờ là bảy rưỡi.
Anh ra mở cửa.
Nhìn lại anh là Đặc vụ Bogart, trong tay xách theo một cặp tài liệu lớn. Anh ta tầm bốn mươi tuổi, cao và cân đối, tóc muối tiêu. Anh ấy có một vẻ uy quyền rất thầm lặng, phong thái của một người thường chỉ huy những vụ khó nhằn. Anh ta không có con, sống ly thân với vợ và đang trong quá trình làm thủ tục ly hôn.
Jamison xuất hiện đằng sau anh ta, cao ráo và xinh đẹp với mái tóc nâu, đôi mắt biểu cảm của cô sáng lên khi thấy Decker. Cô đang cầm một túi thức ăn trên tay.
Jamison hớn hở, “Ngạc nhiên chưa! Chúc mừng năm mới!”
Bogart cũng mỉm cười, “Tôi được báo là anh đến sớm. Chào mừng đến với FBI.”
Amos Decker đáp, “Tôi có vụ này muốn điều tra.”