CHƯƠNG 5
Amos Decker ăn ngấu nghiến chỗ thịt xông khói, trứng với bánh quy phô mai trong khi Jamison cùng Bogart đọc các mẫu tin về Melvin Mars trên máy tính.
Cuối cùng, Bogart cũng ngẩng lên và nói: “Thú vị đấy, nhưng chúng ta chẳng có thẩm quyền gì trong vụ này đâu Amos.”
Ăn xong, Decker vừa uống ngụm cà phê cuối vừa cuộn đống giấy gói lại trước khi ném nó vào thùng rác cạnh bệ bếp bằng một cú ném đáng 3 điểm trong môn bóng rổ.
“Vậy chính xác thì thẩm quyền của chúng ta là gì?”
Đáp lời Decker, Bogart mở cặp táp, lấy ra một tập tài liệu lớn đưa cho Decker. “Tôi cũng đã đưa một bản cho Alex rồi. Đây là những vụ án mà chúng tôi đang cân nhắc. Đọc qua đi rồi chúng ta sẽ bàn bạc sau ở buổi họp.”
“Đông đủ ở đây rồi thì họp luôn đi.”
“Còn hai người nữa sẽ gia nhập cơ.”
Jamison chen vào, “Tôi đã gặp một người rồi, anh sẽ ưng cô ấy thôi.”
Decker chỉ nhìn chằm chằm Bogart. Đáp lại, anh ta hỏi, “Thế anh quen tay Melvin Mars này à?”
“Từng đấu với hắn hồi học đại học. Tôi chỉ nhớ tôi chỉ nói với hắn đúng một câu: ‘Thằng khốn, sao mày làm được thế?’”
“Hắn chơi cừ thế cơ à?”
“Chưa thấy ai cừ hơn.”
Jamison nói, “Chà, có vẻ anh ta sắp được ra tù. Cũng tốt rồi.”
“Nếu anh ta vô tội.” Decker thêm.
“Ờ thì, phải, đương nhiên.”
“Tôi ngờ là họ sẽ thả anh ta,” Bogart chỉ ra, “Trừ khi họ hoàn toàn xác thực được mọi chuyện.”
Decker chỉ vào máy tính. “Anh có biết là một năm có hàng trăm người ra tù vì được chứng minh vô tội không?”
“Chỉ là một phần nhỏ so với số người ngồi tù thôi,” Bogart đáp lại với vẻ thiếu kiên nhẫn.
Decker nói, “Áng chừng 2 đến 2,5% số tù nhân ở Hoa Kỳ là người vô tội. Thế là tầm hai mươi ngàn người rồi. Lần đầu tiên người ta dùng xét nghiệm ADN trước tòa là năm 1985. Khi đó, ba trăm ba mươi tù nhân đã được giải oan. Nhưng mà người ta chỉ xét nghiệm ADN trong khoảng 7% số vụ án. Mà 25% trong số vụ có xét nghiệm, FBI đã có thể tự loại bỏ nghi phạm, thế nên tỉ lệ tù nhân vô tội có thể còn cao hơn. Có thể là cao hơn rất nhiều.”
“Rõ là anh đã nghiên cứu vấn đề này rất kỹ.” Bogart hờ hững.
Một khoảng lặng dài giữa hai bên.
“Decker,” rồi Bogart mở lời. “Đây không thực sự là vấn đề của chúng ta. Chúng ta điều tra các vụ án đã chìm vào quên lãng để truy tìm thủ phạm.”
“Nếu như hung thủ không phải là Mars thì sao?”
“Thì chắc là tên Montgomery.”
“Còn nếu hắn ta cũng không phải?”
“Tại sao người ta lại đi nhận lấy một...” Bogart bỏ lửng câu nói, có vẻ hơi xấu hổ. “Thôi được rồi, tôi hiểu rồi, chuyện tương tự đã xảy ra trong vụ của anh. Nhưng mà...”
“Liệu chúng ta có thể cân nhắc vụ này khi có đủ cả đội không?” Decker hỏi.
Bogart ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói, “Kế hoạch ban đầu của tôi cũng là để cả đội rà qua một loạt các vụ án khả dĩ rồi cùng bầu ra một vụ để đảm nhận. Nên tôi nghĩ tôi có thể linh hoạt.”
“Và chúng tôi có thể ‘bôi trơn’ cho một số vụ đặc biệt không?” Jamison hỏi.
Bogart đáp, “Tôi không thấy có vấn đề gì,” rồi nói thêm vào với một nụ cười, “Tôi ủng hộ nền dân chủ cũng nhiều như Decker vậy.”
“Tôi nghĩ chúng ta có thể nhận vụ này đấy.” Decker bướng bỉnh.
“Chúng ta có thể thuyết phục những người khác, Amos à,” Jamison nhanh chóng tiếp lời. “Bogart nói rồi mà.”
Decker nhìn xuống máy tính. Bogart và Jamison quan sát sắc mặt anh.
Họ đều biết Decker cứng đầu và rất khó lay chuyển một khi anh đã ra quyết định. Cũng chẳng phải lỗi của ai, chỉ đơn giản con người anh là như vậy.
Bogart nói, “Vì anh đến đây sớm, nên tôi đã dời cuộc họp ngày mai lên 2 giờ chiều nay.” Anh ta nhìn một lượt qua bộ quần áo nhàu nhĩ và đầu tóc bù xù của Decker. “Chúng tôi sẽ cho anh chút để sửa soạn và quay lại đón anh lúc 2 giờ kém 15. Điểm hẹn cũng không xa lắm.”
Decker nhìn xuống bộ quần áo nhàu nhĩ của mình. Mở miệng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, anh chỉ gật đầu đồng thuận, rồi lại nhìn về phía máy tính.
Bogart liền đứng dậy, Jamison vẫn ngồi yên. Khi anh ta nhìn cô với cái nhìn dò xét, cô mới chợt nói với Decker, “gặp anh sau vậy.”
Anh ta liếc sang Decker, gật đầu cụt lủn, “Chúng tôi rất vui được đón tiếp anh, Amos.”
Decker vẫn cứ nhìn chằm chằm xuống chiếc máy tính. Bogart quay người bỏ đi.
Jamison liếc nhìn Decker. “Quá nhiều thay đổi, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.”
Decker chỉ nhún vai đáp lại.
“Có gì thú vị thế ở vụ án của Mars cơ chứ?” Cô hỏi. “Chỉ vì anh đã từng đấu với hắn ta?”
“Tôi không thích khi người ta cứ tự dưng xuất hiện rồi thú tội.”
“Như trong vụ của anh?”
Decker đóng máy tính và ngả lưng ra ghế. “Kể tôi nghe về các thành viên khác được không?”
“Tôi mới chỉ gặp một người thôi. Tên là Lisa Davenport. Cô ấy là một nhà tâm lý học lâm sàng từ Chicago. Đã ngoài 30 tuổi và rất dễ mến. Rất chuyên nghiệp.”
“Rồi mọi người định làm việc thế nào vậy?”
“Như Bogart nói, chúng ta cùng chọn ra một vụ án rồi điều tra.”
“Nhưng phải có ai đó tập hợp các vụ án cho chúng ta chọn. Một người nào đó đã chọn trước các vụ án.”
“Phải, đúng là như thế.” Cô chỉ vào chiếc máy tính. “Chắc là từ đó. Mấy vụ hấp dẫn. Anh có thể thêm vụ Mars vào mà. Bogart đã nói thế.”
“Anh ta không thực sự nói thế. Anh ta nói vụ này nằm ngoài thẩm quyền của anh ấy. Anh ấy nói chúng ta có thể thuyết phục mọi người. Nhưng nếu số phiếu bầu không đủ, chúng ta sẽ để vuột mất vụ án.” Rồi anh quay lại nhìn cô. “Tôi có phiếu ủng hộ của cô không đấy?”
“Tất nhiên là có chứ, Amos.”
Anh quay đi. “Tôi rất cảm kích.”
Jamison ngạc nhiên. Bởi lẽ thường thì Decker không hay nói thế.
“Anh có muốn sửa soạn không?” Cô nói khách sáo, “Tôi biết anh đã lái xe cả chặng đường dài và hầu như chẳng dừng lại để nghỉ.”
“Tôi đã lái xe không dừng, phải, tôi cần sửa soạn chút. Nhưng mà tôi không có nhiều quần áo.”
“Nếu anh muốn, chúng ta có thể đi sắm vài bộ cho anh, trước khi buổi họp diễn ra.”
“Có lẽ để sau đi.”
“Bất cứ khi nào anh muốn thôi, Amos. Tôi luôn sẵn sàng mà.”
“Cô không cần tử tế với tôi thế đâu.”
Jamison biết rằng, không như những người khác, Decker nói vậy, tức là anh thực sự nghĩ vậy.
“Tôi nghĩ rằng cả hai ta đều trải qua những biến cố trong cuộc đời, và chúng ta cần nhau. Có thể tôi cũng có một vụ mà tôi muốn điều tra, và khi đó tôi cũng cần sự ủng hộ của anh mà.”
Decker trầm ngâm nhìn cô và gật đầu. “Cô vẫn luôn phức tạp hơn vẻ ngoài nhiều.”
“Người ta cũng chỉ mong có thế,” cô đáp, mỉm cười yếu ớt.