CHƯƠNG 6
“LÀM THẾ NÀO các người trả lại cho tôi hai mươi năm đời người? Nói xem nào, làm thế nào!?”
Melvin Mars ngồi đối diện với luật sư của mình trong phòng thăm tù.
Mary Oliver là một người phụ nữ ngoài ba mươi, tóc nâu vàng cắt ngắn và mắt xanh lục đeo một cặp kính vuông. Gương mặt góc cạnh, xinh xắn với tàn nhang lấm tấm.
“Sẽ chẳng thể nào quay ngược thời gian, Melvin à,” cô nói. “Không thể nào. Họ vẫn chưa xác thực được câu, chuyện của Montgomery nên chúng ta cũng không nên cầm đèn chạy trước ô tô.”
“Tôi không quen gã này. Chẳng biết mặt mũi gã ra sao. Chẳng biết gã tồn tại cho đến khi người ta kể với tôi. Nên họ chẳng thể nào nói tôi đã thuê hắn giết cha mẹ mình được. Và nếu họ không làm thế được, có nghĩa là tôi sẽ được thả, phải không?”
Oliver sột soạt lật giở vài giấy tờ trong tay. “Nghe này, chuyện không đơn giản thế đâu. Cái gì cũng phải có quy trình, được chứ?”
Mars bật dậy và đấm mạnh vào bức tường sau lưng, tên lính gác đô con đứng giữa phòng đưa mắt cảnh giác về phía hắn. Tên lính gác đứng xa nên không nghe được câu chuyện của họ, nhưng đủ gần để can thiệp khi cần.
“Quy trình? Hồi đó tôi đã để yên cho người ta thực hiện các quy trình, và nhìn xem tôi nhận được gì? Họ đã hủy hoại cuộc đời tôi, Mary à.”
“Tôi hiểu cậu đang cảm thấy bị phản bội và bị lợi dụng, Melvin. Những gì cậu đang cảm nhận, đó hoàn toàn là những cảm xúc tự nhiên.”
Mars trông như hắn chuẩn bị tấn công ai đó hay cái gì đó một trận hết sức có thể. Nhưng rồi hắn liếc thấy tay lính gác rờ đến chiếc dùi cui. Hắn nhìn thấy khóe môi tên lính gác giật giật ham muốn đá đít một tay tù nhân nào đó.
Cho tao một cái cớ đi, thằng khốn, làm ơn đấy.
Mars cố trấn tỉnh lại và ngồi xuống. “Thế chính xác thì cái quy trình này sẽ mất bao lâu?” Giọng hắn đều đều.
“Đây là một vụ kì dị nên cũng chẳng có một cái lịch cụ thể nào cả.” Oliver giải thích, nhẹ nhõm vì Mars quyết định nói chuyện lí trí hơn. “Nhưng tôi sẽ để mắt đến từng bước điều tra, Melvin. Tôi hứa với cậu. Tôi sẽ thúc họ làm việc. Nếu họ tỏ ra uể oải, tôi sẽ gọi họ dậy, tập trung điều tra. Tôi hứa đấy. Tôi sẽ đệ bản kiến nghị.”
Hắn gật gù. “Tôi biết cô sẽ làm thế.”
“Chuyện này hẳn rất khó khăn với cậu. Khi tôi mới hay tin, tôi hoàn toàn lúng túng. Tôi vẫn không thấy có mối liên hên nào giữa cha mẹ cậu và Charles Montgomery.”
“Chà, nếu mà có, họ cũng chẳng nói với tôi đâu. Có lẽ gã chỉ là một kẻ lạ, đột nhập vào nhà và giết người.”
“Nhưng mà không có dấu vết nào của đột nhập cả. Không có gì bị mất cắp. Đó là lý do cảnh sát hướng mũi rìu vào cậu.”
“Nhưng cô tin tôi chứ?” Mars nhanh chóng hỏi.
“Có, tất nhiên tôi tin cậu.”
Melvin nhìn chằm chằm luật sư. Đầu óc hắn quay cuồng, hẳn rồi .
“Chỗ chúng tôi, không nhà nào khóa cửa cả. Cha mẹ tôi đâu có gì nhiều cho người ta trộm. Cô biết chúng tôi đã sống thế nào mà. Cha tôi làm ở tiệm cầm đồ. Mẹ tôi chỉ kiếm vài đồng mọn, bà thêu vá quần áo, dạy tiếng Tây Ban Nha và dọn dẹp đống bừa bộn của nhà khác.” Hân lắc đầu. “Tôi đã muốn thay đổi hoàn cảnh khi tôi chơi,Giải Quốc Gia. Đã định mua cho họ một căn nhà mới, cho họ tiền. Họ có thể không phải đi làm nữa. Tôi có kế hoạch mà.”
“Tôi biết, Melvin,” Vị luật sư an ủi.
“Tôi đã luôn nghĩ đây chỉ là một sai lầm lớn, rằng rồi ai đó sẽ giải được vụ án, rằng chỉ vài tháng thôi tôi sẽ ra tù và lại được chơi bóng. Rồi một năm trôi qua, và rồi một năm nữa và một năm nữa. Rồi năm năm. Và thế rồi một thập kỷ. Và... chết tiệt!”
Hắn lại chìm vào im lặng, bắt đầu lắc lắc đầu, mặt thì cúi gằm xuống. Một giọt nước mắt chảy xuống và Mars lấy tay gạt ngay nó đi.
“Mà kể cả giờ tôi có được thả ra, thì sau đó thế nào? Tôi không có gia đình, không có việc làm. Tôi không có gì cả.”
“Bang Texas sẽ có khoản đền bù trợ cấp cho cậu.”
“Bao nhiêu chứ?”
“Nhiều nhất là hai mươi lăm ngàn đô.”
Mars nhìn lên, như thể không tin vào tai mình. “Hai lăm ngàn! Cho hai mươi năm cuộc đời tôi?”
“Tôi biết nghe hết sức bất công. Nhưng đó là luật hiện hành.”
“Cô có biết nếu tham gia Giải đấu Quốc gia tôi có thể kiếm được bao nhiêu không?”
“Nhiều hơn rất nhiều. Tôi biết.”
“Vậy ra tôi rời khỏi đây với nhiều nhất là hai mươi lăm ngàn, mà cũng có thể ít hơn, rồi sao chứ?”
“Chúng tôi sẽ hỗ trợ cậu, tìm nhà, tìm việc.”
“Việc gì? Cầm chổi à? Hay là công việc cũ của cha tôi ở tiệm cầm đồ? Một phần của Texas đấy nhỉ, vì tiệm cầm đồ làm ăn lớn lắm, có ai có đồ đem cầm đâu.”
“Hãy cứ từ từ rồi đâu sẽ vào đấy.” Oliver cố an ủi với tông giọng bình tĩnh nhất của mình.
“Kể cả nếu họ thả tôi. Họ cũng chả xóa án cho tôi. Tức là tôi có hai cái bản án kết tội sát nhân trong hồ sơ. Cô nghĩ ai sẽ thuê thằng này? Cô nói đi? Nói tôi nghe!”
Mars có thể cảm thấy cô ta đang càng lúc càng thêm lo lắng với mỗi phút trôi qua.
Cô ả da trắng nhỏ nhắn và gã da đen đô con, hung hãn. Đó là những gì cô ta nhìn thấy. Tất cả những gì cô ta đang nghĩ đến. Và đấy là cô ta còn ở phe mình đấy .
Hắn lại quay đi, thay đổi giọng nói. “Chết tiệt, tôi không biết chúng ta nói chuyện này làm gì. Họ cũng chẳng bao giờ thả tôi đi đâu, Mary.”
“Melvin, họ sẽ phải thả nếu cậu trong sạch.”
“Tôi vẫn trong sạch hai mươi năm ròng mà,” hắn vặc lại. “Giờ có gì thay đổi?”
“Ý tôi là, nếu có bằng chứng xác thực sự trong sạch của cậu, thì họ không thể giữ cậu trong tù được?”
“Thế hả? Có tầm một tá thằng tù trên đất nước này được chứng minh trong sạch, như cô nói đấy. Chắc phải mấy năm trước rồi. Và đoán xem, bọn nó vẫn đang tù mọt gông. Có thằng kể rằng nó đã hết thời hạn kháng cáo rồi, nên đời nó vẫn cứ toang kể cả khi người ta biết nó không phạm tội. Có thằng khác, ngồi tù cho một tội ác không phải của hắn, và chỉ vì một số thủ tục pháp lý nhảm nhí, họ nói rằng hắn có thể phải ngồi thêm bốn năm nữa, rồi cũng có thể sau đó họ sẽ thả hắn. Một đứa nữa thì đấm lính canh nên bị gia hạn tù, mặc dù nó chẳng đáng phải ngồi tù từ đầu. Thế nên, đừng nói với tôi về nhưng gì họ phải làm. Họ sẽ làm những gì họ muốn. Quy trình đấy.”
“Chúng tôi sẽ đảm bảo vụ của cậu không thành ra như vậy.” Cô luật sư bắt đầu dọn đồ. “Giờ tôi phải đi rồi. Nhưng tôi sẽ liên lạc ngay khi tôi nghe nghóng được tin tức gì.”
Hắn nhìn theo khi cô đứng dậy. “Tôi không giận cô đâu, Mary à. Tôi chỉ tức giận với... tất cả mọi thứ, ít nhất là ngay lúc này.”
“Tôi hiểu mà,” cô nói đầy thành ý. “Tin tôi đi. Nếu tôi là cậu tôi chẳng bình tĩnh được bằng nửa cậu bây giờ đâu.”
Rồi cô rời đi ngay.
Mars cứ ngồi đó cho đến khi tên lính canh đến bảo hắn nhấc mông lên.
Và lại gông lại cùm.
Reedy xuất hiện và dùng dùi cui đâm vào lưng hắn làm hắn phải nhăn mặt vì đau.
“Luật sư của mày nói sao, Jumbo?” Reedy hỏi.
Mars, như thường lệ, không trả lời.
“Ồ, chuyện riêng hả, phải rồi. Chỉ giữa hai người thôi chứ gì. Mày muốn ngủ với cô ta phải không, Jumbo? Nếm thử vài cái mông đàn bà da trắng chứ? Cho biết mùi chứ hả? Hồi xưa là phạm pháp đấy, một thằng da đen với một con da trắng. Giờ vẫn nên bị cấm mới phải. Gái da trắng không nên ngủ với động vật. Tao nói phải không?”
Hắn lại thụi phát nữa vào hông Mars.
Mars quay lại. “Khi tao ra khỏi đây, cùng nhau làm một ly nhé. Tao sẽ tìm đến mày. Chúng ta có thể đi chơi chút. Cùng nhau.”
Reedy khịt mũi rồi khựng lại khi trọng lượng lời nói của Mars như một chiếc xe container tông thẳng mặt hắn.
Không còn những cú thúc bằng dùi cui trên đường về phòng giam nữa.