CHƯƠNG 7
KHI BOGART VÀ Jamison quay lại lúc 1 giờ 30 phút chiều hôm đó, Decker đã tắm gội, cạo râu và thay một bộ đồ khác: quần jean, áo sơmi flannel và áo len trùm ngoài, đi đôi ủng dính bùn. Hồi anh đóng giả luật sư ở Burlington anh có mua vài bộ đỏm dáng, nhưng chúng đều đang bẩn và ở dưới đáy túi đồ.
Bogart diện bộ vest bảnh bao, chiếc áo sơmi đính cúc cổ áo kèm cà vạt màu xanh lá. Jamison mặc quần âu, áo sowmi màu kem và áo khoác, chân đi đôi giày cao gót trông mới tinh toát lên sự sành điệu. So với vẻ ngoài bình thường của Decker, cả hai trông như chuẩn bị tham dự một đám cưới. Nhưng anh trông thế này là ổn lắm rồi, và hai người họ có vẻ cảm kích rằng anh đã cố gắng chải chuốt.
“Sẵn sàng chưa,” Bogart cười.
Decker gật đầu. Anh đang cầm tập hồ sơ, đã đọc và đã nhớ hết chúng. Trên đường ra xe Bogart, bụng anh hơi quặn lên. Không phải vì đói mà vì bồn chồn.
Vấn đề với toàn bộ sự sắp xếp này là Decker không thực sự thoải mái khi giao tiếp với những người khác. Chứng siêu trí nhớ làm anh trở nên xa cách, khó xử và lạc lỏng. Anh không kiểm soát được nó. Cũng lạ khi nghĩ đến chuyện bộ não bị tách rời khỏi những phần còn lại của cơ thể con người. Nhưng trong trường hợp này, Decker thấy nghĩ vậy cũng thực tế.
Anh biết trước rằng gia nhập “đội” thì anh sẽ phải làm việc nhóm, nhưng giờ khi đến gần buổi họp, anh bắt đầu tự vấn quyết định của mình.
Liệu mình có vừa tự làm rối tung đời mình lên không?
Anh phải tìm cách nhích người vào ghế trước chiếc xe con của Bogart vì chân anh quá dài. Sau khi ngồi được xuống, anh kéo thắt đai an toàn. Jamison ngồi sau Bogart, để Decker có không gian mà loay hoay.
“Ông kể tôi nghe chút về các thành viên khác được không?” Decker lên tiếng. “Alex có kể tôi chút ít về Davenport rồi.”
“Lisa được gọi gia nhập vì cô ấy là chuyên gia đối phó với kẻ tâm thần và chống phá xã hội. Cô ấy rất nổi tiếng trong lĩnh vực của mình và đã viết một số cuốn sách về chủ đề này. Cô ấy sẽ có phân tích cho chúng ta về tính cách và xu hướng của vài tên mà chúng ta điều tra. Cho chúng ta hiểu động cơ của chúng. Tất nhiên, trong FBI chúng tôi cũng có người với khả năng như vậy. Nhưng tôi nghĩ rằng đây là một ý tưởng hay để đem lại một cái nhìn mới mẻ hơn về vụ án, ngoài quan điểm của cơ quan thực thi pháp luật của liên bang.”
Jamison tán thành: “Có lẽ là một lý thuyết khả dĩ.”
“Cũng có một đặc vụ FBI khác, tên Todd Milligan, ở độ tuổi 30 đến 40, một thanh tra hiện trường giỏi. Anh ta đã đấu tranh để giành một vị trí trong đội này đấy. Anh ấy rất hào hứng muốn bắt đầu.”
“Và anh ta cảm thấy sao khi làm việc với người không phải đặc vụ FBI?” Decker đặt câu hỏi.
“Không vấn đề gì đâu,” Bogart trả lời. “Nếu không anh ta đã chẳng ở lại đội.”
Jamison bắt gặp Decker qua gương chiếu hậu. Có vẻ như anh không có cùng sự tự tin như Bogart trong việc này.
Hai mươi phút sau, họ đậu xe trước một tòa nhà gạch trong khuôn viên Căn cứ Thủy quân lục chiến Quantico, nơi tọa lạc của Học viện FBI, phòng thí nghiệm, ViCAP và nhiều bộ phận khác.
Cả ba bước ra khỏi xe, Bogart cài cúc áo khoác và nói, “ViCAP đã cho chúng ta sử dụng không gian trong cơ sở của họ. Chúng ta cũng sẽ được họ hỗ trợ trong các hoạt động.”
“ViCAP là viết tắt của Violent Criminal Apprehension Program - Chương trình Truy bắt Tội phạm Bạo lực.” Jamison giải thích.
Bogart gật đầu và giữ mở cửa cho họ. “Thành lập năm 1985. Đơn vị này xử lý các vụ án giết người hàng loạt lẫn các vụ hành hung khác, thường là liên quan đến tình dục. Họ là một phần của Nhóm ứng phó sự cố nghiêm trọng.”
“Tức là một phần của Trung tâm Quốc gia về Phân tích Tội phạm Bạo lực luôn.” Decker tiếp lời.
Bogart gật đầu. “Chúng tôi có rất nhiều lớp tổ chức.”
“Có lẽ hơi nhiều quá chăng,” Decker nhận xét.
“Có lẽ,” Bogart đáp cụt lủn.
Họ bước xuống một hành lang đầy ánh sáng.
Jamison hỏi, “Thế những gì chúng ta làm có khác gì công việc hiện tại của ViCAP?”
“ViCAP là một cơ sở dữ liệu trung tâm mà các cơ quan thực thi pháp luật khác, cả tiểu bang và liên bang, sử dụng để điều tra các vụ việc trong khu vực pháp lý của họ. Nhưng, chúng ta sẽ là một trong những người đầu tiên sử dụng những người từ bên ngoài FBI để trở thành một phần của nhóm hoạt động như vậy. Việc này ngốn một khoản tiền và phải thương lượng qua lại nữa. Phải nói cho mọi người biết rằng một số người trong Văn phòng không ủng hộ chúng ta, họ cho rằng việc đưa người ngoài vào là một sai lầm. Tôi hi vọng rồi ta sẽ chứng minh được là họ đã sai.”
Decker, “Đóng vai luật sư của quỷ hả, điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta chứng minh là họ đúng.”
Bogart nhún vai. “Sau đó à, nguồn tài trợ bị cắt, chúng ta mất việc và phải tìm cái khác để làm. Sự nghiệp của tôi rơi thẳng từ trần đến sàn.”
Jamison cương quyết, “Thế thì hãy đảm bảo điều đó không xảy ra.”
Họ đi qua một trạm kiểm soát an ninh rồi Bogart sử dụng thẻ ID của mình để mở một cánh cửa.
“Đây rồi,” anh ta làm động tác chỉ tay vào trong.
Ngay trước ngưỡng cửa, Decker cảm thấy bồn chồn trong bụng, cảm giác như khi anh chuẩn bị lao vào lưới. Một loạt những sự kết hợp kỳ lạ của sự lo lắng, adrenaline chảy mạnh, và những dự đoán của riêng anh.
Anh nghĩ mọi thứ đã qua rồi.
Nhưng rõ ràng là không.
Bắt đầu nào .
Anh bước vào căn phòng.