CHƯƠNG 8
DECKER LIẾC NHÌN quanh phòng như quét radar và ghi nhớ lại mọi thứ.
Trong phòng có sẵn hai người đang ngồi.
Lisa Davenport ngồi bên tay phải. Cô gần bốn mươi tuổi, tóc cắt ngắn màu vàng hoe, dáng người mảnh mai, khuôn mặt quyến rũ, bờ môi đầy đặn, mắt xanh lấp lánh. Cô có một cơ thể thuôn dài thể thao, hông hẹp, vai rộng cân đối.
Cô mỉm cười khi bắt gặp ánh nhìn của Decker.
Todd Milligan ngồi đối diện. Anh ta cao khoảng mét tám, nặng tầm hơn 60 cân. Như khi Bogart còn trong thời kì sung sức và cảm tưởng như có thể chạy mãi không dừng. Mái tóc đen của anh cắt ngắn kiểu quân đội, lông mày nhíu lại tự nhiên, đôi mắt nâu sáng của anh có vẻ mãnh liệt, sống lưng thẳng tắp y như chiếc cà vạt sọc anh đeo. Không có vẻ gì mời gọi hay chào đón ở người đàn ông. Anh ta đơn giản là trông rất nghiêm túc.
Phía trước mỗi người là một tập tài liệu dày. Decker thấy có vô số những tờ giấy ghi chú thò ra bên rìa tập tài liệu. Cả Davenport và Milligan rõ ràng đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Bogart giới thiệu qua và họ cùng ngồi xuống bàn.
Trên tường có một chiếc TV màn hình rộng chiếm trọn bức tường. Bogart khởi động máy tính xách tay của mình và làm vài thao tác trên bàn phím. Màn hình sáng lên và mọi người đều hướng mắt về phía TV.
Bogart cất tiếng, “Chúng ta hiện đang có hai mươi vụ án để xem xét. Nhưng thực tế, chúng ta chỉ có thể tập trung vào một trong số đó. Tôi hướng đến chất lượng, không phải số lượng. Hai mươi trường hợp này đến từ con số lớn hơn rất nhiều, trải qua các bộ lọc nội bộ khác nhau.”
Milligan nói chắc nịch, dõng dạc, “Tôi thấy rằng vụ Morillo có tiềm năng nhất trong đây. Có vài khía cạnh tiếp cận vấn đề khiến tôi nghĩ rằng vụ này ta ăn chắc rồi.”
“Hứng thú vậy là tốt.” Bogart nói. “Nhưng tôi muốn chúng ta cùng xem qua tất cả các vụ án đã, để ai cũng được cập nhật đầy đủ thông tin trước khi bắt đầu.”
Cơ mặt Milligan chỉ co nhẹ một chút. Decker có thể thấy anh ta không hài lòng khi ai đó phản đối những gì anh ta đã chắc chắn, dù Bogart thực sự hoàn toàn có lý.
Bogart cho chạy từng vụ án qua màn hình, chiếu những chi tiết nổi bật.
Decker để ý thấy mọi người đều tra theo tập tài liệu riêng của mình. Và anh thấy Milligan liếc nhìn ngạc nhiên khi Decker không mở tập tài liệu của mình. Có lẽ Bogart không kể với ai về chứng siêu trí nhớ hyperthymesia của anh. Decker đang lật giở những trang tài liệu trong đầu mình, theo nhịp chuyển trang của Bogart trên màn hình.
Khi đã xong, Bogart nhìn quanh phòng. “Có ai có ý kiến gì không?”
Milligan nói, “Tôi tin ta có thể theo vụ Morillo, Ross à. Đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta điều tra thành công. Vụ án không có nhiều thứ chống lại anh ta và mọi manh mối vê động cơ đều bị làm ngơ. Tôi thấy có nghi phạm sáng giá hơn ở ngoài kia. Đây sẽ là khởi đầu tốt để bắt đầu dự án của anh đấy.”
Bogart nhìn những người khác. “Có ý kiến gì không?”
Decker nói, “Tôi nghĩ chúng ta nên bỏ qua vụ Morillo đi.”
“Tại sao?” Milligan gay gắt.
“Vì trông có vẻ anh ta chính là thủ phạm.”
Milligan quay hẳn về phía anh, cái cổ chắc nịch của anh ta bè ra như rắn hổ mang. Anh ta hỏi, “Dựa trên cái gì?”
“Sự thiếu nhất quán.”
“Ví dụ?”
“Morillo là một nhà thầu dân sự cho Hải quân. Ở trang hai, anh ta tuyên bố với cảnh sát rằng anh ta đi làm ở Căn cứ Hải quân Crane ở Quận Martin, Indiana, lúc 9 giờ sáng. Anh ta nói rằng anh ta đến căn cứ lúc 8 giờ 15 sáng.”
“Đó là bởi vì - “ Milligan bắt đầu một cách đắc thắng, chỉ có điều, Decker phớt lờ anh ta và tiếp tục.
“Đó là vì vào thời điểm đó Quận Martin và căn cứ hải quân đã được chuyển từ múi giờ miền Đông sang múi giờ miền Trung 1 , có hiệu lực từ ngày 2 tháng 4 năm 2006. Vì vậy, lúc đó là 9 giờ sáng theo giờ tiêu chuẩn miền Đông khi Morillo rời nhà nhưng là 8 giờ sáng theo múi giờ miền Trung.”
1. Múi giờ miền Trung là giờ tính bằng cách lấy Giờ phối hợp quốc tế (UTC) trừ đi 6 tiếng. Múi giờ này dựa theo Thời gian Mặt trời trung bình của kinh tuyến 90 độ phía tây Đài quan sát Greenwich. Múi giờ này đi trước Múi giờ miền núi 1 tiếng và đi sau Múi giờ miền Đông 1 tiếng.
“Phải,” Milligan miễn cưỡng thừa nhận. “Vậy sự không nhất quán là gì?”
“Morillo có động cơ giết người. Nhưng có một nhân chứng cho Morillo, Bahiti Sadat. Anh ta nói rằng anh ta nhìn thấy Morillo bên kia đường từ cửa hàng của mình lúc 6 giờ 15 phút. Các vụ giết người, pháp y và các bằng chứng khác được xác định, xảy ra vào lúc 6 giờ 19 phút. Mà vụ án mạng diễn ra khoảng 16km từ cửa hàng của Sadat, Morillo lại đang đi bộ trước cửa hàng tại thời điểm đó, đây là một bằng chứng ngoại phạm vững chắc cho Morillo.”
“Nhưng cảnh sát hầu như coi nhẹ Sadat vì anh ta là người Hồi giáo.” Milligan xen vào. “Chuyện lại xảy ra giữa lúc chiến tranh Trung Đông nữa, nên lại càng có rất nhiều thành kiến. Lời khai của Sadat rất chắc chắn. Nó cung cấp cho Morillo một bằng chứng ngoại phạm, nhưng bồi thẩm đoàn sẽ không tin.” Anh ta dừng lại, quan sát Decker một lúc. “Tôi hy vọng anh không có định kiến như vậy?”
Decker bỏ qua câu nói ám chỉ và tiếp tục. “Sadat nói rằng anh ấy vừa kết thúc buổi cầu nguyện buổi tối và anh ấy nói rằng đã nhìn thấy Morillo vào lúc đó. Anh ta nhớ rõ điều đó bởi vì anh vừa nhìn lên từ tấm thảm cầu nguyện và qua cửa sổ của cửa hàng. Anh ta đã tạo ra một bằng chứng đáng tin.”
“Chính xác,” Milligan ngày càng mất kiên nhẫn. “Anh đang điều tra nó hộ tôi đấy.”
“Lời cầu nguyện mà Sadat nói rằng anh ấy vừa hoàn thành là Maghrib, lời cầu nguyện thứ tư trong ngày.”
“Đúng. Những người Hồi giáo sùng đạo cầu nguyện năm lần một ngày. Tất cả chúng ta đều biết điều đó,” Milligan chỉ ra.
“Chà, thực ra rất nhiều người không biết điều đó, và hồi đó, nhiều người còn không biết hơn.” Decker nói. “Nhưng vấn đề là lời cầu nguyện Maghrib không thể bắt đầu trước khi Mặt trời lặn. Tôn giáo quy định rất chặt chẽ. Vào ngày hôm đó, hoàng hôn ở Indiana là vào lúc 7 giờ 12 phút tối, muộn hơn gần một giờ so với lời khai của Sadat rằng anh ta nhìn thấy Morillo đi ngang qua cửa hàng khi anh nhìn lên. Đây nhé, Sadat chỉ là một người thường nếu anh ta có lệch giờ vài phút, tôi không nghĩ có ai trách anh ta. Nhưng vào thời điểm đó trong ngày Mặt trời vẫn rõ rành rành trên bầu trời. Không một người Hồi giáo nào lại bắt đầu buổi cầu nguyện khi hoàng hôn chưa buông xuống. Và chắc chắn không một người Hồi giáo nào hoàn thành buổi cầu nguyện hoàng hôn gần một giờ trước khi Mặt trời lặn.”
Milligan hơi há hốc mồm một chút.
Bogart và Jamison nhìn nhau.
Davenport vẫn nhìn thẳng Decker.
Decker nói thêm, “Hơn nữa, theo bản vẽ mà cảnh sát đưa ra trong hồ sơ, mặt tiền của cửa hàng Sadat là hướng Tây về phía con phố nơi Morillo được cho là đang đi bộ vào thời điểm đó.”
Jamison nói, “Và những người Hồi giáo quay mặt về hướng Đông khi cầu nguyện. Hướng tới Mecca.”
Bogart tiếp lời, “Lưng Sadat đáng lẽ phải quay về phía Morillo. Khi anh ta ngẩng lên từ tấm thảm cầu nguyện của mình, anh ta không thể nhìn thấy Morillo. Tôi ngạc nhiên là không ai nghĩ đến việc chất vấn điều đó.”
Decker nói, “Rất nhiều người Mỹ không biết nhiều về phong tục người Hồi giáo, và họ thậm chí còn biết ít hơn vào thời đó, khi hầu hết chẳng ai phân biệt được người Sunni và người Shia 1 . Tôi nghĩ Morillo và Sadat quen biết nhau và bằng chứng ngoại phạm này đã được sắp xếp trước, mặc dù nó cũng không thành công đâu. Nó thậm chí cho thấy Morillo chắc chắn có tội. Nhưng vì anh ta đang ở trong tù, nơi anh ta thuộc về, nên anh có lẽ không cần lãng phí thời gian của mình nữa.”
1. Năm 632 sau công nguyên, nhà tiên tri đạo Hồi Muhammad qua đời mà không chỉ định người kế nhiệm để lãnh đạo cộng đồng Hồi giáo. Người Sunni cho rằng, nhà lãnh đạo mới cần được lựa chọn trên cơ sở đồng thuận. Trong khi người Shia lại nhĩ rằng, chỉ con cháu của nhà tiên tri mới xứng đáng kế vị. Về mặt thực hành, người Hồi giáo Sunni cầu nguyện năm lần một ngày còn người Hồi giáo Shia chỉ cầu nguyện ba lần một ngày.
Milligan bối rối ngồi tựa lưng ra sau.
Decker liếc nhìn Bogart. “Bây giờ chúng ta có thể nói về vụ Melvin Mars không?”
“Chờ chút,” Milligan cắt ngang. “Tôi được biết anh mới đến đây sáng nay. Anh được gửi tài liệu sớm hơn à?”
“Không, anh ấy nhận tài liệu sáng nay. Tôi đã đích thân giao nó.” Bogart trả lời.
Milligan quay về phía Decker. “Và trong tất cả các vụ, anh chọn đào bới chi tiết vụ Morillo trong, gì chứ, vài giờ à?”
“Tôi không phải đào bới cái gì hết. Tôi chỉ đọc thôi, mọi thứ đều có trong đó.”
“Và biết luôn cung cách cầu nguyện của người Hồi giáo?”
Decker nhún vai. “Tôi đọc cũng nhiều.”
“Thế còn thời gian Mặt trời lặn.” Milligan vẫn gặng hỏi.
“Tôi từ vùng đó đến. Tôi biết điều đó ngay từ đầu.”
“Nhớ rõ một ngày cụ thể trong năm 2006.”
“Phải.” Decker bắt đầu thấy không thoải mái.
Milligan nói với vẻ buộc tội, “Anh biết trước tôi sẽ quan tâm đến vụ Morillo à?”
“Tôi không hề biết anh cho đến khi bước vào căn phòng này.” Decker trả lời thành thật. Anh lại quay về phía Bogart. “Chúng ta bàn vụ Mars bây giờ chứ? Tôi không nghĩ có vụ nào trong tập tài liệu hấp dẫn hơn đâu. Đặc biệt là khi Sadat nói dối và Morillo thực sự giết người còn chúng ta thì không ở đây để trả tự do cho bọn sát nhân, tôi nghĩ chúng ta nên chuyển sang vụ khác.”
Milligan bắn vào Decker một ánh nhìn độc địa và Davenport phải dùng tay che nụ cười của mình lại.
Trước cả khi Bogart kịp nói gì, Davenport tuyên bố, “Tôi bầu cho vụ của Mars nhé.”
Decker tò mò nhìn cô. “Nhưng tôi còn chưa mô tả vụ án mà.”
“Sau màn trình diễn vừa rồi, anh Decker. Tôi đặt cược vào lòng tin.” Cô nhìn Bogart. “Ross, chúng ta có thể tiếp tục và bỏ phiếu chứ?”
Bogart nhìn Jamison và Decker một lượt rồi nói, “Được rồi. Những ai muốn tiếp quản vụ Melvin Mars giơ tay lên.”
Bốn cánh tay giơ lên. Duy chỉ có Milligan không giơ.
Decker rướn người. “Tốt. Giờ thì, chúng ta có thể bắt tay vào điều tra nhỉ?”