CHƯƠNG 9
HAI GIỜ SAU cuộc họp kết thúc và các kế hoạch được lập ra cho cuộc họp ngày hôm sau. Trong lúc mọi người rời đi, Davenport đi theo Decker và Jamison. Còn Bogart thì nán lại sau ít phút để nói chuyện với Milligan.
“Hai người có thời gian đi uống chút chứ?” Davenport hỏi, nhìn từ người này sang người kia. “Tôi biết một quán cách đây năm phút lái xe.”
Jamison lưỡng lự. “Chúng tôi đến đây cùng Đặc vụ Bogart.”
“Anh ấy có thể gặp chúng ta ở đó. Tôi sẽ nhắn anh ta. Tôi chỉ muốn bàn thêm về vụ án thôi. Sau đó tôi và anh ấy có thể chở hai người về. Tôi có xe mà.”
Jamison nhìn Decker. “Anh thấy vậy được không?”
Decker đáp, “Quán có phục vụ đồ ăn không? Tôi chưa ăn trưa đâu.”
“Tất nhiên,” Davenport đáp, nhìn một lượt dáng người to lớn của Decker.
“Thế thì, đi thôi.”
☆☆☆
Quán được gọi đầy ẩn ý là The pe 1 . Một địa điểm tụ tập của binh lính, cảnh sát, nông dân và cả dân văn phòng.
1 “pe” trong tiếng Anh-Mỹ có nghĩa lóng là quán rượu chui hay quán cà tàng, nơi lui tới của bọn vô lại.
Họ ngồi ở một chiếc bàn trong góc sâu nhất của quán bar. Hôm đó là ngày cuối năm, quán bar thường đông đúc và ồn ào vào thời điểm này. Một hộp nhạc tự động đang gào lên những âm thanh đinh tai.
Davenport ngồi ngay xuống cạnh Decker, trong khi Jamison ngồi đối diện họ. Quanh bàn có bốn ghế để dư chỗ cho Bogart, Davenport đã nhắn anh ta đến sau rồi. Bogart nhắn lại rằng sẽ nhập hội tầm hai mươi phút nữa.
Họ gọi vài chai bia và đồ ăn nhẹ. Decker gọi một đĩa khoai chiên, ớt với phô mai cho bản thân. Davenport ăn bánh mì dẹt còn Jamison thì dùng súp hành tây kiểu Pháp.
Davenport bình luận, “Tôi nghĩ cuộc họp đầu tiên diễn ra khá tốt đẹp, dù Milligan có phần hơi cộc cằn.”
“Ma cũ bắt nạt ma mới ấy mà. Tôi không nghĩ anh ta ưa việc người ngoài tham gia điều tra với FBI.” Jamison nhận xét.
“Chà, anh ta sẽ phải làm quen với điều ấy thôi.” Davenport trả lời, nhấp một ngụm bia và quan sát Decker ngấu nghiến dĩa khoai.
“Màn trình diễn đó cũng khá ấn tượng đấy, anh Amos. Anh có phiền không nếu tôi gọi anh bằng tên Amos?”
Decker nuốt thức ăn, nói mà chẳng buồn nhìn lên, “Tôi không muốn phí thời gian vào một vụ án tẻ nhạt thôi. Và cô có thể gọi tôi là Amos.”
“Nhưng rõ ràng anh rất hứng thú với vụ của Melvin Mars.”
“Phải.”
“Anh có nói anh từng chơi đấu bóng bầu dục với anh ta hồi học đại học. Đấy là lý do anh hứng thú với vụ án đến thế à? Hay là vì vụ án có điềm tương đồng với những gì xảy ra với vụ của anh ở Burlington? Anh không hề đề cập đến chuyện đó trong buổi họp?”
Decker từ từ nhìn lên Davenport, Jamison cũng nhìn sang cô đầy cảnh giác.
“Tôi không đề cập đến nó vì nó không thực sự liên quan đến việc chúng ta có nên xử lý vụ việc hay không,” anh trả lời.
“Nào, Amos,” Davenport nói. “Một người có đầu óc như anh. Chứng trí nhớ siêu phàm hyperthymesia và cảm giác kèm synesthesia 1 mà anh có được nhờ chấn thương đó? Anh quá thông minh, không lý nào mà anh lại không thể nhìn ra mối liên hệ đó.”
1 Cảm giác kèm: một hiện tượng mà các giác quan bị lẫn lộn. Người mắc chứng này có thể nhìn thấy màu sắc, cảm giác được âm thanh và nếm được vị khi nhìn vào các hình khối.
Davenport quệt ngón tay quanh ly bia của mình. “Nếu đó là những gì anh muốn. Nhưng thành thật mà nói, tôi nghĩ anh đang bỏ lỡ một cơ hội. Nhưng tôi xin lỗi nếu mình có lỡ lời. Tôi không hề cố ý xúc phạm anh. Không hề.”
Decker nhún vai, không nói gì.
Một lát sau, Bogart bước vào và ngồi xuống cùng họ. Một nữ phục vụ đến nhận món của anh ta.
Sau khi chọn món xong, Bogart nói. “Tôi muốn xin mọi người thứ lỗi về buổi họp hôm nay. Milligan hơi quá đà và tôi đã nói chuyện với anh ta. Chúng ta không ở đây để cãi cọ mà để làm việc như một đội. Những ai muốn ở lại đội sẽ phải biết cư xử phải phép.”
“Anh ta chỉ muốn tranh luận để bảo vệ cho vụ án mà anh ta chọn thôi. Tôi thấy không có vấn đề gì.” Decker nói.
“Ừ thì, anh ta có thể tranh luận một cách chuyên nghiệp hơn. Việc nói bóng gió rằng anh đang cố phá hoại vụ án của anh ta thật nực cười.”
Phục vụ đem cho Bogart ly rượu được gọi và anh ta uống ngay một ngụm. “Lisa có thề đã nói với anh việc tôi cho cô ấy biết về chuyện xảy ra ở Burlington.”
“Cô ấy nói rồi,” Jamison nói. “Và cô ấy cũng biết về tình trạng của Amos nữa.” Cô thêm vào, hơi cáu kỉnh.
Kể cả Bogart có nhận thấy sự bực bội của cô, thì anh ta cũng chọn cách làm ngơ.
“Và tôi cũng nói với Amos là tôi từng làm việc với vài người ở Viện Nghiên cứu Nhận thứv,” Davenport thuật lại.
“Nhưng cô Davenport đây cũng đảm bảo với tôi rằng sự bất thường của tôi không ảnh hưởng gỉ đến việc điều tra vụ Melvin Mars.” Decker nói thêm.
Davenport nâng ly, “Đúng đấy. Và làm ơn, gọi tôi là Lisa thôi.”
Bogart tiếp tục, “Mars vẫn đang trong nhà tù bang Texas. Có lẽ việc đầu tiên ta cần làm sẽ là đến đó. Hiện trường nơi cha mẹ anh ta bị giết cách đó tầm 160km về phía Tây.”
“Và Charles Montgomery thì lại ở Alabama,” Decker nói.
“Chính xác.”
Davenport nói, “Trước khi gặp mặt trực tiếp, chúng ta có thông tin gì về gã này không? Có mối liên hệ khả dĩ nào giữa Mars và tay Montgomery này không?”
“Chà, đó chính là câu hỏi cảnh sát đang cố gắng trả lời,” Bogart đáp. “Và để tôi cảnh báo mọi người trước, chuyện này sẽ rất tế nhị. Bang Texas sẽ không thích có sự can thiệp của bên liên bang vào lúc này. Thực tế thì, họ sẽ đặt câu hỏi tại sao chúng ta lại xen xen. Và tôi không thể hứa trước rằng chúng ta sẽ kháng án thành công.” Anh nhìn Decker. “Tất cả các vụ án trong tập hồ sơ đều đã được phê duyệt trước, Amos. Vụ án của Mars thì rõ ràng ta không tùy tiện can thiệp được.”
“Nhưng chúng ta vẫn có thể xem xét nó.” Decker nói.
“Phải. Nhưng tôi cũng biết rằng thông thường dân Texas không thích người từ Washington D.C. phá quấy công việc của họ.”
“Anh có tiếp cận được toàn bộ hồ sơ vụ án không? Chúng ta cần xem qua chúng. Tất cả những gì chúng ta có là tin tức Amos tìm được trên mạng.” Jamison hỏi.
“Chắc chắn tôi có thể gọi vài người và xem xem mình có thể làm gì.” Bogart trả lời.
“Sau đó chúng ta cần gặp Mars,” Davenport thêm vào. “Gặp mặt trực tiếp cho phép tôi có cái nhìn sâu sắc hơn về cấu trúc tâm lý của hắn ta.”
“Đồng ý,” Bogart tán đồng. Anh ta nhìn sang Decker. “Ban nãy anh làm khá tốt vụ Morillo đấy, Amos. Một lần nữa, anh tìm ra chi tiết mà những người khác bỏ lỡ.”
Decker đang có vẻ đăm chiêu và không thực sự theo dõi cuộc trò chuyện. Anh tạm dừng trạng thái trầm ngâm của mình và nói, “Chúng ta cần tìm hiểu xem Charles Montgomery có người thân nào không.”
“Gì cơ? Tại sao?” Davenport hỏi.
Decker không trả lời cô. Anh lại đăm chiêu, suy nghĩ.
☆☆☆
Rời quán bar, Jamison và Decker được chở về khách sạn, Jamison đã để lại xe cô ở đó.
“Vậy là, mọi thứ diễn ra tương đối ổn. Dù Milligan cư xử hơi giống một tên khốn.” Cô nhìn sang Decker. “Anh thấy sao?”
“Tôi hiểu anh ta là nhân viên FBI.”
“Còn Davenport?”
“Tôi chắc cô ấy có tài.”
“Nhưng?”
“Nhưng cô ấy có những nguyên tắc riêng.”
“Giống anh ư.”
“Có lẽ thế.”
Cô nhìn qua vai anh. “Có một cửa hàng đồ nam cách đây hơn một cây số rưỡi. Nó mở cửa đến 10 giờ tối cơ. Tôi kiểm tra rồi.”
Decker nhìn xéo sang. “Trông tôi kinh khủng thế à?”
“Người đẹp vì lụa mà.”
“Tôi khá chắc tác giả câu đó không nghĩ đến tôi khi nói vậy,”
“Mua sắm thường làm tôi suy nghĩ tốt hơn.” Jamison nài nỉ.
“Chính xác thì tôi trả tiền cho quần áo mới thế nào?”
Cô giơ thẻ tín dụng lên. “Bogart đưa tôi cái này. Dành cho những thứ cần thiết. Và tôi xin xác nhận rằng, quần áo cho anh rất cần thiết.” Rồi cô nhanh chóng nói thêm. “Và anh cũng sẽ có tiền lương nữa mà.”
Decker nhìn sang cô. “Lương?”
“Tôi không biết anh thế nào nhưng tôi không làm không công được đâu. Anh chưa bàn về vấn đề lương lậu với Bogart à?”
Decker thở dài.
“Tôi sẽ hiểu câu trả lời là ‘chưa' vậy. Nhưng tôi có thể nói với anh là lương hậu hĩnh hơn lương cả hai chúng ta khi ở Burlington.”
“Thật à?”
“Thật. Và nếu mọi chuyện suôn sẻ, chúng ta sẽ có nhà riêng. Không thể cứ ở tạm bợ được. Và anh cần một chiếc ô tô thực sự chứ không phải xe thuê.”
“Tôi chưa nghĩ nhiều đến thế.”
“Tin tôi đi, tôi biết mà.”
☆☆☆
Ba giờ sau, họ bước ra khỏi cửa hàng quần áo nam với mấy bộ đồ mới cho Decker. Không mua cái gì quá lố cả. Hầu như họ mua quần, áo sơmi, giày, tất, đồ lót và vài chiếc áo khoác cỡ lớn nhất trong cửa hàng, lớn đến mức có thể dùng làm buồm nếu cần.
Jamison giúp phối màu với chọn phụ kiện. Cô đưa ra nhận xét khi Decker thử đồ. Nhìn mình trong chiếc gương ba mặt, anh nói: “Tôi trông như con voi trong bộ đồ hai mảnh vậy.”
“Có nhiều cách khắc phục mà. Cách chỗ anh ở hai phút đi bộ có một phòng tập thể hình, ngay cạnh đó là một đường chạy bộ nữa.”
Khi anh bước ra khỏi phòng thay đồ trong bộ quần áo cũ kỹ, cô cầm một chồng, quần áo thể thao mà cô đã chọn cho anh, cùng với đôi giày tennis cỡ 47.
“4X có vừa với anh không?” Cô hỏi.
“Nếu chúng đủ co giãn.”
Cô lái xe đưa Decker về khách sạn và giúp anh đem đồ vào phòng.
“Tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của cô.” Anh nói.
“Còn tôi thì cảm kích là anh đã cho tôi cơ hội ấy.”
“Gì chứ, cho cô cơ hội đóng vai nhân viên xách đồ cho tôi à?”
“Không, cơ hội làm việc với FBI. Bogart sẽ không đưa ra lời mời nếu nó chỉ cho mình tôi. Anh ta mời tôi là để anh đồng ý đi.”
“Đừng đánh giá thấp mình thế.”
“Ồ, tôi có kế hoạch làm việc cật lực để chứng tỏ bản thân mà. Nhưng anh đã cho tôi cơ hội để làm thế.”
“Cok thực sự nghĩ vụ này sẽ suôn sẻ à?”
“Ai biết chắc được chứ? Thế mới thú vị.”
“Tôi không cần thêm những sự thú vị trong đời đâu.”
“Thế thì tôi nghĩ anh đến nhầm chỗ rồi.”