CHƯƠNG 10
SÁU GIỜ SÁNG.
Decker chớp mắt ngái ngủ, ngồi dậy trên giường. Anh nhìn quanh và trong một khoảnh khắc, không chắc mình đang ở đâu.
Virginia.
Quantico.
Hợp đồng với FBI.
Phải rồi. Anh đứng dậy và đi vào phòng tắm.
Rồi anh bước vào bếp và nhìn ra cửa sổ. Trời vẫn còn tối.
Anh lấy ly cà phê định pha một ly để uống trong khi xem lại các ghi chú về vụ án. Anh bỗng nhìn xuống cái bụng to và thấy mình đang hơi thở dốc, chỉ vì ra khỏi giường và đi vệ sinh. Anh thở dài và lẩm bẩm.
“Chết tiệt thật.”
Anh quay lại phòng ngủ và lôi bộ đồ thể thao Jamison mới mua cho anh. Anh mặc lên người - may mà đồ co giãn - và cúi xuống kéo mạnh đôi giày tennis trông như cỡ trẻ sơ sinh vào chân mình.
Anh bước ra ngoài và xuống cầu thang. Anh thấy ngay phòng tập thể hình mà Jamison nói đến bên tay trái. Đèn đang sáng và anh nghe được cả âm thanh bên trong đó.
Dĩ nhiên rồi. Người loại A 1 đã dậy đi tập rồi. Và nơi này thì có đầy người loại A.
1. Người tính cách loại A là người hướng ngoại, tham vọng, ngân nắp và ý thức địa vị cao, thiếu kiên nhẫn, dễ lo lắng, chủ động và quan tâm đến việc quản lý thời gian, thường là người nghiện công việc và ham thành tích.
Anh chậm rãi lê bước đến tòa nha. Anh đã nhớ mang theo giấy tờ tùy thân của mình. Người phục vụ trẻ ở quầy lễ tân đưa cho anh một chiếc khăn và chìa khóa tủ. Anh trả lại chìa khóa nhưng vẫn giữ chiếc khăn.
“Trông anh có vẻ giỏi tập squat 2 đấy,” một thanh niên trẻ nhìn cơ thể to lớn của Decker và nói.
2. Bài tập đứng lên ngồi xuống trụ bằng hai chân và vận dụng một lúc nhiều nhóm cơ khác nhau trên cơ thể như đùi, mông, hông.
Sau đó, Decker tập tạ cho đến khi cơ bắp anh gào lên vì mỏi, anh mới chuyển sang tập vài bài cơ bản với quả bóng tập. Anh bắt đầu vã mồ hôi và anh thấy cơ thể căng tràn nhựa sống.
”Được rồi, tôi ấn tượng ngoài mong đợi thực sự đấy.”
Anh quay sang và thấy Jamison trong bộ đồ tập của mình.
“Cô mới đến hay chuẩn bị rời đi thế?” Anh hỏi.
“Rời đi. Tôi đến đây ngay khi nó mới mở rồi. Nhưng tôi tập khu vực khác. Đang chuẩn bị rời đi thì tôi thấy anh.” Cô đập vào cánh tay anh. “Có thế chứ, Decker.”
Anh thả quả bóng xuống và nhún vai. “Từng chút một thôi nhỉ?”
“Anh muốn đi bộ với tôi không? Chỗ tôi không cách xa chỗ anh lắm.”
“Tôi nghĩ tôi sẽ đi bộ ở đường chạy cho hạ hỏa.”
“Cũng được thôi. Tôi sẽ gặp anh ở văn phòng vậy. Mà Amos này, anh ngó qua bếp và tủ lạnh chưa?”
“Tôi để ý thấy vài món ở đấy.”
Trông cô hơi bẽn lẽn. “Tôi đã mua chút thực phẩm trước khi anh đến đây. Đừng trách tôi nhé, nhưng hầu như toàn đồ ăn lành mạnh thôi. Đó là lý do tại sao hôm qua tôi đem cho anh cái bánh kẹp khủng khiếp đó, kiểu như lần thả cửa cuối cùng trước khi anh vào con đường ăn uống lành mạnh ý.”
“Lành mạnh đến mức nào?” Anh thực sự muốn biết.
Cô cười gượng. “Tôi sẽ để anh tận hưởng niềm vui của việc khám phá. Tôi qua đón anh mười lăm phút trước buổi họp nhé.”
Rồi cô rời đi.
Decker tập thêm vài phút, rồi lau mặt và bắt đầu đi bộ ra đường chạy, nằm ngay sau phòng tập và được bao quanh bởi một hàng rào cao đến thắt lưng.
Anh đi bộ nhanh quanh đường chạy cho đến khi đầu gối anh cảm tưởng như sắp sụp xuống. Lúc đó anh mới chậm lại. Tim anh đập nhanh còn mồ hôi thì cứ túa ra. Anh vừa thấy khỏe khoắn vừa thấy kiệt sức. Trời hôm đó lạnh đến mức hơi thở anh phả ra tạo thành những đám mây nhỏ.
Rồi bỗng từ đâu, có gì đó bay vụt qua anh với vận tốc khủng khiếp đến mức suýt chút nữa thì anh khuỵu xuống. Anh chẳng kịp nhận ra ai.
Todd Milligan quay người và bước ngược trong khi trao đổi ánh nhìn với Decker. Anh ta đang mặc đồ hãng Under Armour và hình thể của anh ta thực sự ấn tượng. Sáu múi bụng hằn lên lớp vải căng.
“Này, Decker, có lẽ anh nên tăng tốc chút nếu không muốn bị cán qua đấy.”
Anh ta quay lưng và phóng đi. Anh ta là một gã nhanh nhẹn và có vóc dáng thể thao.
Một gã khó ưa.
Một phút sau, Decker nghe tiếng người sau mình và tự hỏi liệu có phải Milligan tính đâm sầm vào anh hay không. Anh di chuyển để tránh đường thì nghe thấy giọng nói.
“Chào buổi sáng.”
Lisa Davenport chạy chậm lại rồi dừng lại trước anh. Cô mặc đồ thể thao, tay đặt lên đầu gối và hít thở sâu.
“Chào buổi sáng.” Decker đáp.
Cô bắt đầu giãn cơ tay và chân. “Tôi mới chạy xong thì thấy anh.”
“Cũng khó mà không thấy tôi, tuy nhiên Đặc vụ Milligan suýt nữa thì cán qua tôi đấy. Nhìn xem.”
“Tôi chắc là thế.” Cô thờ ơ nói.
“Tôi chỉ đang đi dạo loanh quanh thôi. Mới tập trong kia xong.”
“Tập luyện làm tôi thấy tràn đầy năng lượng. Tôi thích điều ấy.”
“Cô thấy đấy, tôi cũng vậy.”
Cô bật cười. “Nhưng anh chơi bóng hồi đại học mà. Anh hẳn đã có một vóc dáng đẹp.”
“Từng thôi. Lâu lắm rồi.”
“Phải gần hơn so với hồi đại học chứ.”
“Sao cô lại nói thế?”
“Anh đã từ cảnh sát rồi trở thành thám tử còn gì. Lúc đó hẳn anh vẫn trong thể trạng tốt.”
Decker bắt đầu bước tiếp, và Davenport cố bước theo nhịp chân anh.
“Nhưng cảm giác thời đó cũng đã xa lắm rồi.”
“Nhưng thực sự thì nó không xa đến thế. Mới chỉ chưa đến mười hai tháng phải không?”
“Cô có vẻ biết nhiều về tôi nhỉ.”
“Tôi là một người hay tò mò, Amos, và anh là một đối tượng thú vị.”
“Vì sao, vì đầu óc tôi lộn tùng phèo nên tôi không thể quên đi cái gì và tôi nhìn sự vật ra màu sắc không giống người thường nhìn thấy màu đỏ, vàng, xanh á hả?”
“Lĩnh vực của tôi mà. Tôi chẳng thể vờ như tôi không hứng thú. Anh có nhận ra mình hiếm đến thế nào không?”
“Thực sự thì tôi chưa bao giờ nghĩ đến.”
Cô định nói gì đó rồi lại thôi. “Chà, rất vui được gặp ạn. Giờ tôi đi tắm đây. Hẹn gặp lại ạnh tại phòng họp.”
Cô quay người lại rồi chạy đi.
Decker nhìn theo sau cô đi một lúc lâu, rồi anh lạch bạch tiến lại một chiếc ghế dài cạnh đường chạy và ngồi xuống.
Anh chờ cho nhịp tim điều hoa trở lại rồi mới đứng dậy, chỉ để chắc rằng mình sẽ không đột quỵ. Anh chậm rãi đi về khách sạn, tắm rửa, thay bộ quần áo mới. Quần áo này tối hôm trước anh mới mặc thử lên người mà giờ nó đã có cảm giác hơi giãn.
Cũng có thể chỉ là tưởng tượng.
Anh mở tủ lạnh, có sữa đậu nành, nước cam tươi, sữa chua, táo và một hộp trứng hữu cơ. Bánh mì là loại lúa chín hạt. Thịt gà thì mạc trắng. Thịt xây là thịt gà tây. “Bơ” thì là dầu hạt cải. Trong ngăn kéo còn có rau tươi. Anh nhìn chằm chằm vào tủ. Ngũ^ cốc tốt cho sức khỏe, bơ đậu phộng ít natri, mật ong, súp ít natri, mì ống hữu cơ, một thứ gọi là orza, lọ vitamin, dầu hạt lanh, thanh dinh dưỡng, chuối, đồ uống tăng lực phải hòa thêm nước và hai tá đồ uống nhiều vị phục vụ cho các hoạt động thể thao. Không thấy có khoai chiên, chocolate hay một hũ kem nào.
Anh đổ đầy vào tô loại ngũ cốc hình cành cây với một con sóc thò ra, rồi đổ sữa đậu nành, cắt mấy lát chuối lên trên. Jamison đã nương tay, anh vẫn có cà phê. Nhưng kem là loại tách béo còn đường là đường nâu chưa qua tinh luyện. Decker đã thấy những thứ này nhưng chưa dùng chúng bao giờ. Jamison rõ ràng đã tịch thu chỗ đường tinh luyện anh dùng hôm trước.
Pha cà phê xong, anh bưng ly và tô ra bàn ăn, ngồi xuống, rồi thưởng thức bữa sáng.
Chà, cũng no , anh nghĩ trong lúc rửa ly, tô và muỗng.
Anh giơ tay xem đồng hồ. Nhóm hẹn lịch gặp vào nửa giờ nữa. Vẫn còn chút thời gian trước khi Jamison qua đón. Anh ngồi xuống ghế và nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ra con phố đông nghịt người.
Quantico là một nơi đông dân, lúc nào cũng có người đi bộ ngoài đường. Bây giờ Decker đã trở thành một kẻ nhỏ bé trong hệ sinh thái khổng lồ này. Anh có muốn thế không? Anh tự hỏi.
Anh nhắm mắt lại, và dù không muốn trí nhớ siêu phàm của anh quay về ngày anh phát hiện gia đình mình bị giết hại tại nhà. Rồi nhớ lại cả những tháng ngày sống trong khổ đau sau đó, rồi khi anh truy lùng và trừng phạt những kẻ giết họ. Rồi anh nhận ra, kể cả khi làm thế, anh vẫn chưa bao giờ cảm thấy điểm kết thúc cho những đau đớn anh trải qua.
Khi anh mở mắt, anh thấy mắt mình ướt nhẹp và toàn thân, run rẩy.
Thời gian không chữa lành vết thương lòng anh. Nó không thể chữa lành cho một người muốn quên cũng không được. Cái chết của gia đình anh cảm giác như mới xảy ra. Không chỉ những hình ảnh, mà cà nỗi đau đớn dày vò trong tâm trí anh. Nó sẽ luôn còn đó cho đến ngày anh chết.
Anh nhìn ra cửa sổ và thấy chiếc xe mini của Jamison đậu phía trước. Anh gạt nước mắt, đứng dậy và tự tát nhẹ vào mặt mấy cái.
Anh có thể lựa chọn sống trong quá khứ hoặc cố gắng thoát ra, thử xem liệu có tương lai nào cho mình không.
Và có những ngày dễ đưa ra quyết định hơn những ngày khác.
Anh bước ra cửa.