← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 11

Tiếng gõ cửa làm Mars giật mình. Sau đó khe cửa mở ra bên dưới.

“Xách mông lại đây,” giọng nói vang lên.

Mars ngoan ngoãn bước khỏi giường đi ra cửa và đứng quay lưng lại, đặt hai tay ra sau lưng và khuỵu nhẹ gối xuống cho đến khi cổ tay hắn ở vị trí cái khe. Sau khi người ta còng tay hắn, hắn đứng thẳng dậy và dịch ra cho cửa mở.

Người còng tay hắn là Cu Bự. Ở đây cũng lâu như hắn. Những tháng năm dài đằng đẵng khiến gã trông uể oải làm sao.

Cu Bự to lớn đến nỗi gã đứng choáng toàn bộ khung cửa phòng giam luôn. Mặt mày hắn cau có nhưng miệng hắn lại cười nụ cười tự mãn vẻ bề trên.

“Có chuyện gì thế?” Mars hỏi.

“Câm miệng! Tao đã cho mày nói chưa, thằng nhãi?”

Hai lính gác khác xuất hiện phía sau Cu Bự và xích chân Mars lại. Hắn bị kéo xềnh xệch xuống hành lang, dây xích kêu leng keng như bóng ma của Marley trong tác phẩm Hồn ma đêm Giáng sinh.

Hắn đi qua bức tường nhà giam có cửa sổ vuông gắn lưới mắt cáo. Bỗng hắn cảm thấy có hơi thở hôi hám mùi thuốc lá trộn lẫn với rượu whiskey của Cu Bự phả vào mặt mình.

“Mày may đấy,” Cu Bự nói, cái cổ bạnh của gã rung lên theo từng âm tiết. “Mày thoát án tử rồi. Giờ mày về trại giam chung. Mọi người hẳn sẽ vui mừng được gặp lại cặp mông màu chocolate đó đấy, Jumbo.”

Mars không hề thấy may mắn. Về trại giam chung chỉ có thể có nghĩa là...

Hắn đang chuẩn bị cho một cuộc hành quyết không chính thức.

Cuộc hành quyết của hắn.

☆☆☆

Muốn sống sót trong tù, phải có thủ đoạn và chiến lược.

Nếu muốn giết người, cũng phải có thủ đoạn và chiến lược. Việc đưa hắn khỏi buồng giam và bảo vệ an ninh cho tử tù cũng là chiến lược.

Các thủ đoạn giết người sắp sửa được phơi bày.

Chúng áp giải hắn vào một tòa nhà khác. Khi cánh cửa thứ hai đóng sầm lại cùng với tiếng cạch của khóa tự động, Cu Bự đặt bàn tay to bè của gã lên vai hắn.

“Điểm dừng cuối cùng rồi, Jumbo.”

Chúng tháo còng tay cho hắn, nhưng xích chân thì vẫn còn nguyên. Đám lính canh bỏ đi, để lại hắn đứng đó.

Mars nhìn quanh.

Tử tù thường bị giam trong Tòa nhà 12, nhưng giờ hắn đang đứng trong khu vực mở cùng với tất cả các tù nhân khác. Đám tù nhân đứng đầy quanh đây, vài đứa mặc quần dài, cởi trần, vài đứa mặc quần đùi cắt từ quần tù. Quần trần vẫn đang chạy nhưng không khí ẩm thấp, hôi rình và đặc quánh thì hầu như không bay bớt tí nào, như một lớp khí gas độc hại trên biển.

Một nhóm tù nhân ngồi trên chiếc bàn gắn liền với sàn. Một số đang đứng nói chuyện. Những người khác đang chống đẩy hoặc lên xà. Mùi mồ hôi nồng nặc, khói thuốc và thuốc phiện tự chế trong tù trào dâng ập vào hắn như một làn sóng. Lính gác đi đi lại lại, dùi cui đập nhẹ vào những lòng bàn tay chai sạn. Mắt đảo tứ phía, lùng tìm bất cứ dấu hiệu nào của rắc rối. Nhưng những ánh mắt đó, sau cùng vẫn hướng về phía Mars.

Rõ ràng hắn là một vị khách đặc biệt trong ngày hôm nay.

Màn trình diễn sắp bắt đầu. Mọi người chọn chỗ ngồi. Chỉ thiếu có bỏng ngô thôi.

Đám tù nhân đổ dồn ánh mắt về phía Mars. Ngay cả những tên tù đang chống đẩy và đu xà cũng dừng lại. Chúng lau tay và đứng dựa lưng vào tường.

Và chờ đợi. Nhìn mặt là đoán được chúng đang nghĩ gì.

Ơn Chúa, không phải mình.

Tin tức lan truyền rất nhanh. Rằng Mars có thể sẽ được thả ra sau khi suýt bị xử tử.

Ra tù.

Hẳn rồi. Không đời nào. Ít nhất không phải là bước khỏi đây.

Mars xoa xoa cổ tay chỗ chiếc còng cứa vào ban nãy. Lúc này thì cơn đau khá là dễ chịu. Còn thấy đau tức là vẫn còn sống. Tình trạng này có thể sớm thay đổi thôi. Nhưng bây giờ, hắn vẫn còn đang thở.

Hắn nhìn lên một hành lang chạy quanh sảnh. Cu Bự đang đứng trên đó nhìn xuống hắn. Nụ cười trên mặt gã lộ rõ vẻ háo hức. Reedy còi cọc đứng bên cạnh, không kém phần hân hoan. Đám hoàng tộc đứng bên trên, đấu sĩ ở bên dưới mà.

Mars hướng mắt về đám tù nhân đang theo dõi mình. Có hai tên có vẻ đặc biệt chú ý đến hắn. Đều là dân da trắng, to lớn hơn cả hắn, cơ bắp cuồn cuộn kiểu đặc sản nhà tù, râu ria xồm xoàm, cặp mắt điên dại, hàm răng mục nát, phê pha thứ thuốc lậu hoặc tự chế trong tù.

Trông như hai anh em Tweedle-Dee và Tweedle-Dum 1 vậy.

1. Hai nhân vật trong ‘Alice ở xứ sở thần tiên’ của nhà văn Lewis Carroll.

Mars không quen chúng và cũng không rõ chúng đã phạm tội gì mà bị ném vào trong này. Có thể thấy rõ chúng đang ở đúng nơi dành cho chúng. Chúng không phải con người. Chúng là loài cầm thú bị nhốt trong chuồng. Nhưng chúng đang không bị nhốt trong chuồng. Chúng đang đứng ngay trước mặt hắn.

Ngay trước mặt mình , Mars nghĩ. Và chân mình thì đang bị xích .

Hắn xoay cổ và nghe thấy tiếng khớp kêu to đầy thỏa mãn.

Tiếp theo, hắn nhìn một lượt khung cảnh trước mặt như thể hắn đang là trung vệ trong trận đấu quyết định tiền đồ như hồi xưa hắn chơi bóng bầu dục. Phi thẳng vào đám người to lớn hơn cả hắn nhưng, bằng cách nào đó, hắn luôn giành chiến thắng. Hắn luôn biến sân bóng thành một bãi chiến trường, nắm quyền điều khiển từng nước cờ. Hắn được ban cho khả năng quan sát mọi thứ trong cùng một lúc. Đó có lẽ là tài năng hiếm có nhất trong thể thao. Và sau ngần ấy năm, tài năng vẫn còn đây.

Hơi thở hắn chậm lại, tâm trí dịu đi, cơ bắp thả lỏng. Thực ra hắn thấy rất khỏe.

Hai mươi năm đời tao. Hai mươi năm chết tiệt .

Bỗng chốc hắn sục sôi lửa hận. Một nỗi thất vọng ngập tràn.

Ai đó sẽ phải trả giá. Ai đó sắp phải chịu trận.

Jumbo rất sẵn sàng rồi.

Hắn lảng vảng tiến lên trước như thể định nhập hội nhóm bạn tù.

Mars biết rõ vị thế các bên, và hai tên tù kia hành động đúng như những gì hắn dự đoán. Chúng quay lưng bước đi. Không ai muốn dây với hủi mà. Để tránh nguy cơ lây nhiễm.

Hắn nhìn lên hành lang. Nhìn Cu Bự và Reedy.

Hắn biết chúng mong chờ nhìn thấy gì trên mặt hắn: nỗi sợ.

Nhưng không, hắn mỉm cười.

Và hắn thấy điều hắn mong chờ nhìn thấy trên mặt chúng: sự ngạc nhiên.

Hắn quay lại nhìn Dee và Dum, chúng đã tách nhóm, và giờ đang di chuyển quanh hắn, như chó hoang rình mồi. Có rất nhiều chó hoang ở Texas và chúng luôn săn bắt theo bầy. Chúng đuổi theo những con mồi bị thương, cho đến khi con mồi mệt nhừ, chúng sẽ bao vây rồi kết liễu con mồi.

Chà, Mars không bị thương và hắn không mệt.

Hắn tự hỏi phần thưởng chờ chúng là gì. Ma túy, thuốc lá hay một ả váy ngắn quê mùa lẻn vào đây một giờ với chúng.

Để xem chúng có xứng đáng với giải thưởng không.

Dee và Dum đều ở độ tuổi ba mươi, trẻ hơn hắn nhiều. Chúng to khỏe, sẹo đầy người, căng cứng.

Đến một mức độ nào đó thôi.

Luôn có mức độ.

Hắn đang cố ước chừng xem chúng ở mức độ “cứng” nào trong tù.

Mars di chuyển về phía Dee trong khi giữ khoảng cách với Dum. Dee như một hậu vệ đang quan sát và tìm cách hạ đo ván hắn. Hắn to con, khỏe mạnh và đánh nhau là công việc của hắn. Tuy nhiên hắn có vẻ bị bất ngờ khi Mars tiến về phía hắn. Nhưng rồi Mars cũng đọc vị trên mặt hắn rằng hắn nghĩ đây cũng là một điều tốt, rằng Mars đang làm cho công việc của hắn dễ dàng hơn.

Cũng có thể hắn không phải Dee.

Mà hắn là Dum.

Giờ thì tên còn lại ở vị trí an toàn. Hắn là chốt chặn đảm bảo mọi sự thành công. Nếu Dee thất bại, Dum sẽ là người cho Mars một trận nhớ đời.

Từ khóe mắt, Mars nhìn Dum. Gã đang nhảy tại chỗ, chuẩn bị sẵn sàng. Hắn có phần mong bạn mình bại trận, để hắn có cơ hội được ra tay, cơ hội xây dựng độ tín nhiệm của hắn lên mức độ không thể chối bỏ ở nơi này.

Hắn có thể tưởng tượng ra. Tao đã hạ gục Melvin Mars cơ đấy. Tên sát nhân, ngôi sao của Giải bóng Quốc gia. Thằng khốn đô con nhất, xấu xa nhất mày từng thấy. Và tao đã kéo lê mông nó dưới sàn.

Hắn sẽ kể đi kể lại chuyện ấy trong tù bốn mươi năm nữa. Nhưng mà, vấn đề là, viễn cảnh ấy sẽ không bao giờ xảy ra. Mars không nghĩ Dee hay Dum có nổi bốn mươi giây để sống, chứ đừng nói đến bốn mươi năm.

Chuẩn bị tinh thần nào, thịt tươi, Jumbo đến đây .

“Chuyện gì thế, người anh em?” Mars nói với Dee.

“Tao đếch phải anh em với mày.” Dee gầm gừ.

“Biết mà, anh bạn, chỉ cố bắt chuyện chút thôi. Chẳng phải vấn đề gì to tát, phải không?”

Dee không nói gì. Thay vào đó, hắn để lộ ra một con dao găm trên tay và lao vào Mars nhanh như chớp. Đòn đánh nhắm vào bụng và khoang ngực. Nhanh gọn, sạch sẽ và máu sẽ tuôn ào ra, tử vong tại chỗ. Chắc chắn là đau đớn tột cùng.

Đám tù nhân và lính canh cùng lùi lại, nhường chỗ cho Dee làm việc của mình.

Nhường chỗ cho Mars bị hạ gục.

Nhưng mà, bọn chúng đều đã nghĩ ngược rồi.

Mars cúi thấp người, ngồi xổm xuống, bạnh cặp đùi to lớn và bất chấp xiềng xích, hắn lao đi như đại bác phóng. Hắn kẹp chặt cổ tay Dee, giữ lấy con dao, tay phải tung một cú đấm thẳng vào cổ họng Dee, làm hàm hắn lệch hẳn sang một góc mà hắn sẽ không thấy gì ngoài một cơn đau chớp nhoáng ngay trước khi bóng tối vây lấy hắn.

Rồi một tiếng nứt vỡ khi xương sống của hắn bị đẩy quá mọi giới hạn của nó. Và thế là kết thúc, chỉ vậy thôi.

Máu chảy ra từ miệng, Dee bất tỉnh tại chỗ, con dao rơi khỏi tay gã.

Tên hậu vệ đã bị hạ.

Mars chỉ vào con dao dưới sàn nhà. “Nhìn kìa, tên này có một con dao.” Hắn nói với tên lính canh đứng gần nhất. “Mọi người hãy cẩn thận. Ai đó có thể bị thương đấy.”

Hắn nhận được những phản ứng đúng như hắn mong đợi.

Dum do dự. Hắn mới chứng kiến người anh song sinh của mình bị kết liễu trong chớp nhoáng. Nhưng mọi người đều đang chờ hắn hành động, đặc biệt là Cu Bự đang chờ hắn.

Hắn phải đấu thôi. Không có lựa chọn nào cả. Nếu không thì sau này hắn cũng sẽ nhận một con dao găm vào lá gan của mình. Sẽ là như thế đấy.

Nước Mỹ không có nhà tù. Chỉ có những đồn điền hỗn loạn nơi người ta quay về thế kỉ mười bảy. Nơi mà kẻ mạnh sống sót cho đến khi gặp kẻ mạnh hơn, nơi kẻ yếu không có cơ hội sống.

Dum gầm lên và dùng mọi sức bình sinh lao vào Mars.

Thực tế diễn ra quá dễ dàng. Dum cơ bắp nhưng nặng nề bị thịt. Bắp tay lớn nhưng chân mảnh. Và sự mất cân bằng đó sẽ khiến hắn phải trả giá.

Mars lại cúi xuống, xoay người, chặn tay cầm dao của Dum. Vai hắn huých mạnh lên trên bụng Dum. Cùng một quy cách đã hạ gục tên hậu vệ nặng hơn 130kg kia.

Dum nặng 90kg, bay lên trên không, qua đầu Mars. Đám đông tách ra khi Dum đáp mạnh xuống nền bê tông và trượt một đoạn dài trước khi húc đầu mạnh đến nứt cả tường.

Có tiếng xương vỡ khi cột sống của hắn bị ép lại làm hắn thấp đi hơn 2cm. Hắn bất động. Một vụ tai nạn giao thông mà chẳng cần sự tham gia của xe cộ. Máu rỉ ra từ miệng hắn. Con dao rơi khỏi tay hắn, kêu lẻng xẻng dưới sàn.

Dee và Dum đều đã đi đời.

Máu chúng chảy thành vũng, loang trên sàn nhà bẩn thỉu. Chúng không còn cơ hội làm càn được nữa.

Vĩnh biệt hệ thống cải huấn Texas.

Thực ra, Mars chẳng rõ chúng chết hẳn chưa. Hắn cũng không thực sự quan tâm. Cặp đùi khỏe mạnh của hắn còn có thể làm công việc cải huấn tốt hơn.

Hắn nhìn Cu Bự và nói lớn, “Tên đó cũng có dao đấy, thưa ngài. Quanh đây nhiều dao quá. Phải báo lại với quản giáo thôi.”

Đó là lúc đám lính canh cầm dùi cui xông tới đánh Mars túi bụi cho đến khi Mars gục xuống.

Hắn nở nụ cười trong suốt lúc đó.