← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 13

DECKER XUỐNG SẢNH, lấy đà mỗi bước như một con sóng cuồn cuộn ập vào bờ. Anh nghe thấy tiếng Jamison đang chạy nhanh theo sau lưng. Đứng trước hành lang là Bogart và Davenport.

Cách đó khoảng hai mươi phút vè phía Nam, Milligan đang ở văn phòng mới thuê. Tất cả họ đều đang nghỉ lại tại một nhà nghỉ địa phương, được xem là một trong những chỗ ở tốt nhất trong vùng.

Jamison bắt kịp anh. Cô lộ rõ vẻ bực bội, “Tôi ước gì anh thôi làm thế đi.”

Decker ngoái lại. “Làm gì cơ?”

“Cứ thế mà rời khỏi phòng.”

“Tôi xong việc rồi. Thì tôi đi.” Decker khựng lại. “Mà sao cô mua cho tôi cả hạt Quinoa thế? Thực sự đấy? Đấy là đồ ăn à?”

Cô cười tự mãn. “Anh đang gầy đi đến nỗi tôi khó thấy anh khi nhìn nghiêng đấy.”

“Phải, như thể bị một cái xe tải Mack cán bẹp ấy.”

Họ đến gần và Bogart hỏi, “Hai người tìm hiểu được gì rồi?”

Decker nhún vai. “Còn quá sớm để nói đc. Lời khai của ạnh ta có vấn đề. Chúng ta cần tìm xem có cách giải thích nào khác không.”

“Chà, sau hai thập kỉ thì các manh mối cũng đã nguội rồi.”

Davenport nói, “Tôi phải nói chuyện với anh ta đã thì mới có thể báo cáo về tình trạng tâm thần của anh ta được.”

Bogart vẫn nhìn chằm chằm Decker và Jamison, nói, “Tôi không cố gán quan điểm của mình lên ai cả, nhưng hai người có nghĩ anh ta nói dối không?”

Jamison có vẻ bối rối trước câu hỏi. “Chúng tôi chỉ mới gặp anh ấy thôi. Nhưng nếu anh muốn nghe câu trả lời, thì không, tôi không nghĩ anh ấy đang nói dối.”

“Có lí do đặc biệt gì khiến cô nghĩ thế không?”

“Anh ta bảo Decker nếu không tin anh ta thì cứ dọn đồ mà đi. Đấy không phải một điều người ta mong sẽ nghe được từ một người vẫn có khả năng bị tử hình. Một người có tội sẽ chộp lấy bất cứ cơ hội nào.”

Bogart quay sang Decker. “Có ý kiến gì thêm không?”

“Không.”

Anh lại quay lưng và đi xuống sảnh.

Jamison thở dài một hơi.

Bogart có vẻ hứng thú.

Davenport tò mò. “Anh ấy đi đâu vậy?”

“Đào bới. Anh ta sẽ đào bới thông tin.” Bogart đáp. “Và nếu chúng ta muốn bắt kịp anh ta, chúng ta sẽ phải tăng tốc lên.”

☆☆☆

Họ tập trung tại văn phòng mới thuê và nghiên cứu đống giấy tờ, mắt dán vào màn hình máy tính hồi lâu.

Trong căn phòng chỉ toàn đàn ông. Jamison cùng Davenport ở lại bệnh viện để thẩm vấn Mars thêm.

Decker đang mặc quần áo mới mua. Tuần trước ở Quantico anh đã chăm chỉ ngày ngày dậy sớm đi tập thể hình rồi chạy bộ. Anh thậm chí còn chạy và khám phá chút quanh phòng chạy. Rồi anh cũng chỉ ăn đồ ăn Jamison mua cho. Chia làm các bữa nhỏ như cô gợi ý. Bốn đến năm bữa mỗi ngày.

Anh nhận ra mình đã thừa cân đến mức chỉ một chút khởi động và tập luyện kèm với ăn uống lành mạnh có thể giúp anh giảm gần 10kg, hầu như toàn mỡ lỏng.

Giờ thì anh phải thắt chặt thắt lưng hơn. Quần của anh cũng trở nên rộng so với anh.

Tuy nhiên thì anh vẫn còn béo lắm.

Milligan nhìn anh và miễn cưỡng nói, “Trông anh khỏe khắn hơn rồi đấy, Decker.”

“Ừ, nhưng đừng cản trở tôi trên đường chạy. Vì tôi còn khá phệ, tôi không muốn làm anh đau.”

Lời nhận xét này nhận được một nụ cười hiếm hoi từ tay đặc vụ FBI. “Này, anh đang cố gắng mà. Rất tốt đấy.”

“Được rồi, hãy bàn về những khả năng điều tra sơ bộ đi.” Bogart nói.

Milligan phát biểu, “Ellen Tanner không còn trong khu nữa. Không có hồ sơ ghi chép gì về nơi cô ta lui tới, không ai quen cô ta. Chúng tôi đã kiểm tra trường đại học. Cô ta cũng không đến đo. Và khá là khó để định vị được cô ta sau hai mươi năm. Có thể cô ta đã kết hôn và đổi họ rồi cũng nên.”

“Còn nhân viên khách sạn, tên anh ta là gì nhỉ?” Bogart hỏi.

“Willis Simone. Chúng tôi đã cố tìm anh ta. Nhưng anh ta đã qua đời trong một cơn đau tim ở Florida năm 2001.”

“Có mối liên hệ nào giữa Simone và Tanner không?” Bogart hỏi.

Milligan nói, “Không gì cả. Họ không có điểm liên hệ gì hết. Cách biệt tuổi lớn, không có người quen chung hay gì cả.”

Decker thắc mắc, “Ví dụ như họ được trả tiền để nói dối, có cách nào để lùng dấu vết của giao dịch không?”

Milligan nhìn anh như thể anh mới nói gì khôi hài lắm. “Sau hai mươi năm ấy à? Có khi ngân hàng họ đăng kí hồi đó còn không tồn tại nữa. Ngành ngân hàng giờ đã vào giai đoạn hợp nhất. Hơn nữa, tại sao họ phải nói dối? Ai sẽ chi tiền cho họ?”

“Hiện tại, tôi đang giả định là Mars đang nói sự thật. Nếu vậy, chúng ta phải tính đến điểm không khớp trong lời khai thời gian của một bên là Mars và một bên là Tanner và Simone.”

Milligan lắc đầu. “Tôi nghĩ khả năng cao là Mars đang nói dối. Nếu không, anh đang gợi ý một âm mưu lớn chống lại một tay chơi bóng bầu dục đại học, còn tôi chỉ đơn giản không nhìn thấy động cơ.”

Bogart chen ngang. “Nhưg chúng ta ở đây nghiên cứu mọi khía cạnh khác nhau mà. Mọi khía cạnh.”

Milligan nhìn xuống ghi chép của mình, rõ ràng không hài lòng. “Tôi đã nói chuyện với sở cảnh sát. Hầu hết các sĩ quan từ thời đó đều đã nghỉ hưu, nhưng vẫn còn một người cho tôi hỏi chuyện được.”

“Ông ấy đã nói gì?” Bogart hỏi.

“Rằng, họ chưa từng có một vụ án mạng trong vùng bao giờ. Trộm cắp, mất tích, say rượu, đánh nhau, bọn trẻ ăn cắp xe để đi chơi, và thậm chí có người còn chơi xỏ hàng xóm bằng cách trộm bò, cho đến khi tội ác này xảy ra làm rúng động cả thị trấn.”

“Nhưng họ đã kết tội Mars khá nhanh.”

Milligan liếc Decker. “Chà, bằng chứng chất cao như núi thế này cơ mà.”

“Đêna giờ chúng ta có thông tin gì về nhị vị phụ huynh rồi? Lucinda quê ở đâu thế?” Decker hỏi.

Milligan lật giở vài trang giấy. “Tôi không thể lần ra. Cũng như người chồng, không có nhiều thông tin về bà ấy.”

“Bà ấy học may từ đâu vậy? Báo cáo của cảnh sát cho biết đó là một phần thu nhập của bà. Và hôm nay Mars cũng đã xác nhận điều đó.”

Milligan khó khăn giữ vẻ mặt bifnh tĩnh. “May ư? Tôi thực sự không biết nói gì về chi tiết này.”

“Bà ấy còn dạy thêm tiếng Tây Ban Nha.” Decker nói thêm.

Bogart lên tiếng, “Ở Texas có khá nhiều người biết tiếng Tây Ban Nha.”

“Nhưng chúng ta không biết chắc được bà ấy có phải là người Texas không,” Decker chỉ ra. “Ví dụ như bà ấy là người Tây Ban Nha, tôi có thể hiểu được vụ dạy tiếng. Nhưng bà ấy là một phụ nữ da đen cơ mà.”

“Chà, lần cuối tôi kiểm tra thì người da đen cũng có thể học tiếng Tâh Ban Nha đấy, Decker.” Milligan nói. “Và may vá nữa.”

Decker không chịu bỏ qua. “Lúc này đây chúng ta đang suy đoán. Và để chắc chắn chúng ta không thể bỏ qua các khả năng. Lucinda chắc chắn đã học may và học tiếng Tây Ban Nha. Tôi chỉ muốn biết bà ấy học ở đâu và học thế nào thôi.”

“Được rồi, nếu anh nghĩ điều đó thực sự quan trọng. Cứ thoải mái tự tìm kiếm thông tin.” Milligan nói.

“Tôi cũng định thế đấy,” Decker nói. “Bà ấy cũng từng làm nhân viên vệ sinh.”

“Phải, dọn dẹp quanh thị trấn.”

“Một người phụ nữ cần cù. Có họ hàng thân thích gì không?”

“Tôi không tìm thấy ai. Người chồng cũng vậy.”

“Anh không thấy thế là kì cục sao?” Decker hỏi. “Một trong hai người không có họ hàng thì ổn thôi, nhưng cả hai đều không có sao?”

Milligan lắc đầu. “Cũng cách đây lâu lắm rồi. Có lẽ họ đã di chuyển nhiều. Không phải ai cũng đến từ một gia đình lớn. Người ta thất lạc nhau trong những biến cố. Có vẻ như điểm nổi bật duy nhất trong đời họ là con trai họ. Có rất nhiều câu chuyện về anh ta, kể cả trước vụ án mạng. Anh ta là một vận động viên ra trò. Thật lãng phí.”

Bogart nói, “Tiếp tục đào bới thông tin người nhà Mars đi.”

Milligan gật đầu không mấy hào hứng.

“Họ bị bắn rồi thiêu cháy.” Decker đặt câu hỏi. “Nhưng tại sao lại làm cả hai việc đó?”

Milligan nói, “Nếu anh nghĩ đấy là hành vi nhằm xóa nhân dạng thì không phải đâu. Hồ sơ nha khoa đã nhận dạng được họ ngay.”

“Thế thì vì sao chứ?” Decker khăng khăng.

“Một hành động mang tính biểu tượng chăng?” Bogart đề xuất. “Nếu Mars là hung thủ, hẳn hắn muốn xóa bỏ họ khỏi cuộc đời mình. Thiêu đốt có thể làm được điều đó, ít nhất là hắn nghĩ thế.”

“Nhưng rồi lại có Charles Montgomery nhận là thủ phạm,” Decker chỉ ra. “Tôi cần nói chuyện với ông ta.”

“Tôi đang sắp xếp rồ” Bogart nói.

“Nhà của Mars không xa đây lắm.”

“Đúng vậy. Nó bị bỏ hoang. Tôi đoán chắc sau những gì xảy ra, không ai muốn ở đó.”

“Còn nhà nghỉ mà Mars đã ở lại thì sao?”

Milligan trả lời, “Bị phá dỡ rồi. Giờ chỗ đấy là một trung tâm mua sắm.”

“Nhà Ellen Tanner thì sao?”

“Vẫn đó, nhưng cô ả thì bay biến lâu rồi. Nên tôi không chắc anh tìm được gì ở đó.”

“Chà, thế nên mới phải xem qua,” Decker đáp. “Đi thôi.”

Sau khi anh rời phòng, Milligan kéo tay Bogart.

“Thưa sếp, có lẽ vụ Morillo không phải vụ án tiềm năng nhất, nhưng chúng ta có một tập hồ sơ đầy những vụ án hứa hẹn hơn vụ này.”

Bogart nói, “Thực ra, chúng ta mới chỉ trong giai đoạn bắt đầu thôi.”

Milligan buông tay và nói, “Sếp hẳn rất tin tưởng tay này.”

“Phải, anh ta đã tự mình giành được lòng tin nơi tôi.”

Bogart bước đi theo Decker.

Milligan làm theo một cách miễn cưỡng.