CHƯƠNG 14
CĂN NHÀ TRỐNG lạc lõng giữa khu đất bỏ hoang đầy bụi rậm và cây cối um tùm. Hẳn phải cần đến một con dao rựa để chặt cành, mở đường đi qua đám cây cối này.
Decker thì chỉ dùng tay và tấm thân đồ sộ của mình để rẽ lối đi. Bogart và Milligan đi sau anh.
Họ đến sát phần mặt tiền có cái mái hiên đổ sập trước nhà. Họ vẫn có thể nhìn thấy những dấu gạch ở bên ngoài của một trong những cửa sổ tầng trên, được đóng bằng ván ép.
“Nơi họ phát hiện mấy thi thể đây,” Decker nói, và Bogart gật đầu hưởng ứng.
“Chúng ta cần bước cẩn thận, tôi không chắc cấu trúc nơi này còn an toàn đâu.” Milligan cảnh báo.
Decker rón rén bước lên hiên trước, tránh những chỗ mục nát rõ rành rành. Anh thử đẩy cửa trước. Cánh cửa không hề nhúc nhích.
Decker dùng vai đẩy và cuối cùng gỗ cũng nứt ra và cánh cửa bật vào bên trong. Tất nhiên, không có điện, vậy nên ba người đàn ông đã trang bị bên người những chiếc đèn pin cực sáng.
Họ vào nhà, nhận thấy bên trong hoàn toàn trống trơn, mùi ẩm mốc và thối rữa khắp nơi.
Bogart lấy tay che mũi. “Chết tiệt, tôi không nghĩ chúng ta nên hít thứ không khí này.”
Decker ngước lên. Trần với cửa sổ vẫn còn. Vậy nên trong này mới không bị đầy rác.”
Anh chiếu đèn pin quanh phòng, soi rõ từng ngóc ngách theo từng bước chân dấn vào sâu hơn trong nhà.
Căn nhà khá nhỏ nên họ không mất nhiều thời gián soi xét tầng trệt và gara. Không có tầng hầm, họ chỉ còn tầng trên để khám phá.
Ngay khi Decker đặt chân lên cầu thang, não anh nổ tung với sắc xanh. Nó xảy ra đột ngột đến mức anh bước hụt và lảo đảo một chút. Milligan phải đỡ lấy anh.
“Anh khỏe chứ?”
Decker gật đầu dù anh không thấy khỏe chút nào.
Anh chỉ bị như thế này một lần khi anh phát hiện ra thi thể gia đình anh trong chính nhà anh. Và mỗi lần quay lại hiện trường, triệu chứng này lại xuất hiện.
Một màu xanh ánh điện rực rỡ. Lấn át mọi giác quan của anh. Không dễ chịu chút nào.
Và mình cần trạng thái này qua đi.
Anh chớp mắt lia lịa, nhưng mỗi lần anh mở mătz, anh vẫn chỉ thấy những khung cảnh màu xanh.
Hội chứng Cảm giác kèm (Synesthesia) không phải là nguyên do duy nhất.
Anh cẩn thận leo lên cầu thang ọp ẹp.
Ở tầng trên, có hai phòng ngủ - phòng của Mars và phòng của cha mẹ hắn. Nhà tắm chung.
Decker bước vào căn phòng đầu tiên mà anh đoán là phòng Mars. Chiếc giường vẫn còn đó, những tấm áp phích nhàu nát của ca sĩ R&B Luther Vandross và Keith Sweat vẫn còn đó. Trên một bức tường khác là một dấu hiệu rõ ràng xác nhận đây không phải phòng cha mẹ Mars - Những tấm áp phích rách nát có hình hai siêu mẫu Naomi Campbell và Claudia Schiffer.
“Chuẩn máu trai Mỹ nhỉ,” Milligan nhận xét. “Trời ạ, như thể chúng ta bước vào một cỗ máy thời gian hay gì đại loại vậy.”
“Giá súng đâu nhỉ?” Decker hỏi.
Milligan chỉ vào bức tường phía xa. “Đằng kia. Giá đơn với một ngăn kéo nhỏ đựng đạn bên dưới.”
Họ tiếp tục di chuyển sang phòng ngủ của cặp phụ huynh.
Decker đứng tựa vào một bức tường và nghĩ lại sơ đồ trong báo cáo cũ cùa cảnh sát. Các thi thể nằm ngay dưới cửa sổ phía trước, cạnh nhau. Roy ở gần cửa sổ, Lucinda cạnh giường. Kính ám khói đen và vỡ vụn ra vì nhiệt. Người ta đã đóng ván ép từ ngoài vào, che kín khung cửa hở.
Khác với phòng người con trai, phòng này giờ đã trống trơn.
Bogart nói, “Tôi gnhix người ta lấy đi làm bằng chứng hết rồi. Lính cứu hỏa có lẽ cũng đã phải đem một số đồ dễ cháy ra ngoài để tiện xử lý đám cháy bên trong.”
Decker gật đầu. “Có lẽ chúng ta sẽ tìm ra căn nguyên thôi. Còn mấy cái ô vuông trên tường kia, chắc là chỗ trước kia treo tranh ảnh. Tôi tự hỏi không biết chuyện gì đã xảy ra với chúng.”
Milligan nói, “Tôi có thể làm vài cuộc gọi tìm hiểu.”
Decker mở cửa tủ quần áo và soi đèn vào trong. Anh đang định đóng cửa lại thì bỗng khựng lại và cúi ngườ xuống nhìn.
“Xem này.”
Bogart và Milligan lại gần ngó vào chỗ Decker chiếu đèn.
“AC+RB’?” Bogart nói ra tiếng khi đọc những chữ cái mờ nhạt ai đó đã viết vào mặt trong tủ quần áo. “Thế nghĩa là gì?”
Decker lấy điện thoại ra chụp. “Tôi không biết. Có thể nó đã có sẵn trước cả khi nhà Mars mua lại nơi này.”
“Có thể.”
“Hoặc có thể người nhà Mars đã viết nó. Thế thì nó có thể là một bằng chứng quan trọng.” Decker nhìn quanh. “Ai đã gọi 911 báo hỏa hoạn thế?”
Milligan nói, “Tôi không chắc có ai biết danh tính người gọi.”
“Thời đó người ta không dùng điện thoại di động mấy. Và tôi cũng ngờ rằng hồi đó khu này có sóng di động tốt. Vậy nên chắc không phải ai đó lái xe ngang qua gọi điện báo.”
“Chà, cũng có thể chứ, sau đó người ta về nhà và gọi điện thoại báo.”
Bogart nói, “Nhưng nếu thế thì ta đã biết cuộc gọi đến từ đâu. Người ta lần cuộc gọi được mà.”
Milligan gật gù. “Cũng đúng. Tôi sẽ phải kiểm tra lại.”
Họ quay trở xuống tầng trệt.
Ở đây, Decker đã bắt gặp một thứ anh đã thấy trước đây. Bức ảnh đã mờ chụp Melvin Mars trong đồng phục bóng bầu dục thời trung học. Ảnh treo trên tường, trên một chiếc kệ nhỏ đầy rẫy những bức ảnh của Mars ở các độ tuổi khác nhau.
“Cũng khá bất ngờ là chúng vẫn còn ở đây.” Bogart nói.
“Như anh đã nói, không ai muốn bước vào căn nhà có án mạng. Cũng chẳng có mấy người ra đi theo cách này. Người lạ đi qua thì có khi chẳng thấy được ngôi nhà từ đường cái, nhất là khi bây giờ cây cối mọc um tùm thế này.”
Decker quan sát xung quanh kĩ hơn.
“Nhưng những gì chúng ta không thấy cũng thật quái đản.”
“Không thấy gì cơ?” Milligan hỏi.
“Ảnh của Roy và Lucinda Mars.” Anh quay lại nhìn Milligan. “Cứ như thể họ chưa từng tồn tại vậy.”