CHƯƠNG 15
DECKER XEM ĐỒNG HỒ.
Họ đã lái xe đến căn nhà Ellen Tanner ngủ cùng Melvin Mars tối đó. Căn nhà nhỏ, cũ kỹ và đứng cô độc một mình. Chẳng còn căn nhà nào khác trong bán kính 30km cả. Và hồi đó, có lẽ căn nhà này còn biệt lập hơn.
“Tại sao một phụ nữ trẻ lại sống một mình ở đây?” Decker hồ nghi.
Cả Bogart lẫn Milligan đều không trả lời gì.
Sau đó họ lái xe tới căn nhà nghỉ cũ, giờ là một trung tâm mua sắm. Họ lại quay lại nhà Mars. Cả ba địa điểm đều cách xa đường lớn.
Decker lên tiếng, “Nhà cũ của Ellen Tanner cách nhà nghỉ một giờ lái xe. Nhà nghỉ cách nhà Mars bốn mươi phút lái xe.”
Milligan, đang lái xe, gật gật đầu hưởng ứng. “Anh ta rời nhà Tanner lúc 10 giờ. Khai là đến nhà nghỉ tầm một giờ sau, tức là 11 giờ đêm, hợp lí mà. Nhưng nhân viên nhà nghỉ lại nói anh ta nhận phòng lúc 1 giờ 15 phút sáng. Nếu vậy, anh ta có bốn mươi phút lái xe về nhà, giết cha mẹ mình, lái xe quay lại nhà nghỉ, quy trình đó thì anh ta có thể dễ dàng đặt chân vào nhà nghỉ lúc 1 giờ hoặc muộn hơn vài phút thật. Đó là lập luận của bên công tố.”
“Không dễ thế đâu.” Decker phản bác. “Anh ta phải vào nhà, bắn cha mẹ, lấy xăng và phóng hỏa. Cũng phải mất kha khá thời gian làm vậy.”
“Nhưng vẫn có thể làm được, ta chẳng thể chối cãi khả năng đó.”
“Báo cáo của cảnh sát cho biết một chiếc ô tô giống với xe Mars lái khỏi khu vực lân cận ngôi nhà của họ vào khoảng thời gian mà nhân viên điều tra cho rằng vụ án mạng xảy ra.”
“Đúng vậy,” Milligan nói. “Và nhân chứng là một người lái xe tải đường dài, người đã sống ở đây và biết về nhà Mars.”
Bogart gật đầu. “Ông ấy qua đời năm năm trước rồi, nên chúng ta không nói chuyện được.”
Decker nói, “Nhưng ta còn Charles Montgomery mà. Ta có thể nói chuyện với gã.”
“Tôi mới nhận được thư từ Alabama rồi. Đã xếp lịch. Chúng ta có thể gặp gã vào ngày kia.”
Điện thoại Decker rung lên. Là cuộc gọi từ Jamison.
Cô nói, “Chúng tôi vừa nói chuyện với Mars. Davenport đang viết báo cáo.”
“Cô ấy nghĩ gì về hắn?”
“Tôi không chắc, cô ấy khá kín tiếng.”
“Cô nghĩ gì?”
“Anh ấy có vẻ thành thật, Amos à. Nhưng anh ấy cũng có thể rất biết lôi kéo người khác. Tôi chỉ không biết cái nào là bản chất thật của cuộc hội thoại thôi.”
“Anh ta có nói ra điều gì mới không?”
“Không hẳn. Anh ấy cứ khăng khăng mình vô tội. Thuật lại những gì anh ấy làm vào đêm xảy ra án mạng. Anh ấy vẫn không thể gjair thích sự lệch về thời gian khai báo. Chỉ nói anh ấy qua đêm ở nhà nghỉ, tỉnh dậy khi cảnh sát gõ cửa.”
“Chà, anh ta nhuần nhuyễn câu chuyện đó hai thập kỉ rồi mà. Nhưng có một điều khiến tôi bận tâm.”
“Điều gì thế?”
“Nếu đã lên kế hoạch cho mọi chuyện, tại sao anh ta không thể đưa ra lời giải thích hợp lí cho chỗ lệch thời gian? Anh ta phải biết trước nó sẽ gây rắc rối cho anh ta chứ?”
Bogart, đang lắng nghe, lúc này chen vào, “Bọn tội phạm vẫn thường trốn tránh và để lộ ra lỗ hổng thời gian, Amoss à. Người ta không thể ở hai nơi một lúc. Anh biết mà.”
“Đúng là sẽ có sơ hở, nhưng sơ hở rõ ràng như thế ư?” Decker phản kháng. “Mười lăm phút hoặc cả nửa tiếng có thể không thành vấn đề, nhưng một giờ thì không, đấy là một lỗ hổng to bự. Nếu anh ta tỉ mỉ ở những khía cạnh khác, tại sao lại không tỉ mỉ với một hành động như thế? Tôi nghĩ chúng ta nên lưu ý đến điểm này.”
Jamison hỏi, “Bao giờ mọi người quay lại?”
“Tầm một tiếng nữa.”
Anh khựng lại và nhìn chằm chằm ra đường cao tốc, Texas rộng lớn trải dài trước mặt họ. Từ các phía đường chân trời, quang cảnh nơi này giống hệt nhau. Anh nhắm mắt lại và để tâm trí quay cuồng với thứ gì đó đang gặm nhắm anh.
Bogart liếc qua, nhận thấy điều anh thường thấy ở Burlington.
“Gì thế?” Anh hỏi.
Decker nói, mắt vẫn nhắm, “Súng rồi đến lửa.”
“Gì cơ?”
“Họ bị bắn rồi lại bị thiêu.”
“Phải, báo cáo cảnh sát ghi thế. Sao chứ?”
Trong đầu Decker hiện lên hình ảnh những thi thể cháy đen. Một tác dụng của chứng trí nhớ siêu phàm (hyperthymesia) là anh sẽ nhớ lại mọi thứ đúng như nó từng thế, không thêm không bớt một chút nào. Rõ như soi gương.
“Quyền Anh.”
“Cái gì?”
“Các thi thể trong tư thế Quyền anh.”
Milligan liếc nhìn Decker. “Đúng. Lửa làm cho cơ, gân, dây chằng cứng lại và co lại, cho dù nạn nhân còn sống hay đã chết trước khi khai hỏa. Tay nắm chặt, cánh tay uốn cong, trông sẽ như một võ sĩ trên võ đài trong tư thế phòng thủ.”
Decker vẫn nhắm nghiền mắt. “Khẩu súng rõ ràng đã giết họ.”
Milligan nhún vai. “Những phát súng bắn vào đầu từ khoảng cách gần luôn gây tử vong. Đặc trưng của loại vũ khí đó mà.”
Decker mở mắt. “Thế thiêu cháy những cái xác để làm gì? Nếu họ đã chết rồi? Tôi không nghĩ đó là hành động mang tính biểu tượng.”
Bogart nói, “Cảnh sát cũng đặt ra câu hỏi tương tự nhưng chưa bao giờ trả lời được. Nếu thiêu cháy như vậy để làm khó cho quá trình xác định danh tính, thì hàng động đó là vô dụng. Họ đều được xác định bằng hồ sơ nha khoa. Kể cả không có hồ sơ nha khoa, người ta vẫn có thể lấy DNA từ thi thể cháy mà.”
“Có lẽ kẻ xác nhân không biết điều đó.”
“Ý anh là Melvin Mars không biết điều đó?” Milligan nói.
Decker lơ đi. “Cả hai đều đã được nhận dạng là Roy và Lucinda Mars à?”
“Đúng vậy. Không nghi ngờ gì cả. Hai thi thể bị lửa hủy hoại dã man, và mặc dù bị bắn thẳng vào đầu, vẫn còn mấy cái răng nguyên vẹn, đủ để nhận dạng họ qua hồ sơ nha khoa. Cặp đôi xấu số.”
“Câu hỏi của tôi vẫn chưa được trả lời thỏa mãn. Tại sao thiêu họ khi họ đã chết?”
Họ lái xe một đoạn dài trong yên lặng.
Cuối cùng Bogart lên tiếng, “Có lẽ tên sát nhân đã hoảng loạn. Chúng vẫn thế mà. Hắn cố tiêu hủy bằng chứng, nghĩ rằng lửa sẽ đốt mấy thi thể thành tro.”
“Tất cả những gì đám lửa làm là khói um lên rồi ai đó nhận ra và gọi cứu hỏa. Nếu hắn ta cứ bỏ lại hai cái xác đấy, có khi phải rất lâu sau người ta mới phát hiện ra.”
Milligan xen vào, “Chà, nếu người con trai không phải hung thủ, anh ta sẽ phát hiện ra hai thi thể khi anh ta về nhà vào buổi sáng. Hoặc nhiều khả năng đến lúc đó căn nhà đã bị thiêu rụi rồi.”
“Không tính chính xác thời điểm tử vong được đúng không?”
“Với thi thể bị thiêu ngoài trời, anh có thể nhờ một nhà côn trùng học tìm dấu vết côn trùng, trứng ruồi các thứ. Xác trong nhà cũng có thể làm thế. Nhưng kiểu bằng chứng đó không được để ý đến hồi đó lắm. Ruồi cũng không đẻ trứng trên xác cháy. Phân tích chính xác nhất để xác định thời điểm tử vong của nạn nhân bỏng nặng là kiểm tra xương. Phân tích hóa học và hiển vi. Nhưng mà đó là phương pháp chụp vi mô và kính hiển vi điện tử cơ mà.”
Decker gật gù. “Nhưng tôi nghi ngờ khả năng vùng nông thôn Texas cách đây hai mươi năm làm được điều đó.”
“Tôi nghi ngờ cả khả năng họ làm được thế ở ngày nay nữa kia.” Bogart tiếp. “Thế là, thời điểm tử vong được xác định nhờ cuộc gọi đến sở cứu hỏa lúc mười phút sau nửa đêm. Mười một phút sau thì lính cứu hỏa đến hiện trường. Năm phút sau họ phát hiện ra thi thể.”
“Thế là 0 giờ 26 phút nhỉ.”
“Chính xác.”
“Giả sử mấy cái xác bị thiêu tầm nửa đêm.”
Milligan nói, “Mars có đủ thời gian để làm thế. Đi thẳng từ nhà Tanner về nhà. Thực hiện tội ác, quay lại xe, lái ra nhà nghỉ.”
Bogart nói, “Giờ, chúng ta có thể giả sử mấy cái xác phải bị đốt một lúc lâu thì ngọn lửa mới lan to và bùng lên cả nhà. Hắn giết họ, phóng hỏa, rồi rời đi khỏi trước nửa đêm. Vậy là ngọn lửa chỉ mới cháy được tầm trên dưới nửa tiếng lúc đội cứu hỏa đến nơi.”
Decker lắc đầu. “Nhưng mất có bốn mươi phút để lái xe đến nhà nghỉ. Nhân viên nhà nghỉ nói Mars đến lúc 1 giờ 15 phút. Vậy là có một lỗ hổng tầm ba mươi lăm phút.”
Bogart nói, “Có thể anh ta lái vòng vòng. Ngồi lại bãi đậu xe để bình tĩnh lại chẳng hạn. Ý tôi là, nếu anh ta mới giết cha mẹ mình, Amos à.”
“Anh ấy có thể tự bình tĩnh lại trong bốn mươi phút lái xe mà. Anh ta ngồi lại bãi đậu xe và tự phá hỏng chứng cứ ngoại phạm của mình, sau đó nhân viên nhà nghỉ sẽ làm lộ ra lổ hổng thời gian. Chẳng hợp lí gì cả.”
“Viễn cảnh khả thi nhất chúng ta có đấy.”
“Nhưng nó có một vấn đề to lù lù mà.”
“Ý anh là sao cơ?” Milligan hỏi.
“Hơn hai mươi năm trước, thẻ tín dụng có thể đã được chạy thủ công qua hệ thống, đặc biệt là tại một nhà nghỉ ở vùng nông thôn Texas. Sẽ không có dấu thời gian điện tử. Vậy nên, chỉ có lời của nhân viên nhà nghỉ chống lại những lời của Melvin.”
Milligan lắc đầu. “Không, tôi đã kiểm tra. Chủ nhà nghỉ dùng thẻ lúc 1 giờ 16 phút, tài khoản đã xác minh. Chứng cứ đã được trình trước tòa.”
“Vẫn không chứng minh được gì.”
“Tôi không hiểu sao lại không,” Milligan bực tức nói. “Đừng quên là, người ta tìm thấy máu mẹ hắn trong chiếc xe. Làm sao mà cái xe có máu được nếu hắn không giết họ?”
“Tôi cần nói chuyện với Mars lần nữa.”
“Nói gì?” Bogart hỏi.
“Tại sao lại dùng thẻ mà không dùng tiền mặt.”