CHƯƠNG 16
“VIỆC ĐÓ THÌ liên quan gì chứ?”
Mars nhìn chằm chằm Decker từ giường bệnh, Decker cũng đọ mắt lại đầy hung hăng. Bogart hoang mang đứng cạnh Decker. Milligan đợi trong xe để gọi điện thoại.
Decker hắng giọng. “Tôi đã nói rõ với anh là không được bỏ qua chi tiết nào cả. Tiền phòng 25 đô. Sao anh không trả luôn bằng tiền mặt? Sao phải dùng thẻ tín dụng?”
“Luật sư của tôi đâu?” Mars gọi. “Mary đâu rồi?”
“Tôi nghĩ cô ấy về rồi. Chúng ta có thể gọi cô ấy đến đây. Nhưng để cho nhanh, anh cứ trả lời câu hỏi đi.” Anh dừng lại giây lát, rồi hỏi lại, “Vậy tại sao lại phải dùng thẻ tín dụng?”
“Chuyện xảy ra hai mươi năm rồi. Tôi không nhớ được nữa.”
“Cứ cố nhớ đi. Tôi chỉ hỏi có thế thôi.”
Lúc đầu Mars trông có vẻ khó chịu, nhưng vẻ tò mò thành thực trên khuôn mặt của Decker khiến hắn tựa lưng vào gối và làm như Decker bảo.
Sau khoảng một phút, hắn nói. “Được rồi, tôi vẫn thường hay trả tiền mặt. Tôi không thích dùng thẻ lắm. Chỉ là lúc đó tôi không có tiền mặt. Chính xác là không có xu nào luôn.”
“Anh đi hẹn hò mà không đem theo tiền mặt à? Anh đi ăn, hay đi xem phim, hay đặt đồ lấy về thế? Anh xài tiền vào gì?”
“Chúng tôi không ra ngoài. Chỉ ở nhà cô ấy thôi. Cô ấy nấu ăn. Và chúng tôi uống chút bia.”
“Không ma túy chứ. Anh nói cô ấy có cần sa nhỉ?”
“Thì, Ellen có làm một điếu, nhưng tôi không hút.”
“Anh có bao giờ hỏi tại sao cô ấy lại sống ở chỗ hẻo lánh thế không?”
“Không, tôi cho là cô ấy có lí do riêng. Có lẽ vì khu đó rẻ.”
“Cô ấy học đại học à? Cô ấy có đi làm không?”
“Tôi nghĩ cô ấy làm truyền thông gì đó. Ở tiệc cựu sinh viên, cô ấy có đề cập đến công việc của mình. Trông cô ấy cũng giống kiểu người làm việc kiểu ấy. Xinh đẹp, rất hướng ngoại.”
“Vậy là anh phát hiện ra mình hết tiền mặt khi thanh toán tiền phòng à?”
“Đúng, tôi nghĩ vậy.”
“Anh có nghĩ trong người có tiền trước khi đến nhà Ellen Tanner không?”
“Chà, tôi không có chút tiền nào trong người sau khi rời nhà cô ấy, và trước đó thì không xài gì, nên tôi nghĩ câu trả lời là không.”
“Đấy không thực sự là lời giải đáp cho câu hỏi của tôi. Anh có nhìn vào ví lần nào trước khi đến nhà Tanner không? Và nếu có, anh có thấy tí tiền mặt nào trong ví không?”
Mars nhìn Bogart. “Ông có hiểu anh ta muốn gì không?”
Khi Bogart không nói gì, Mars quay lại nhìn Decker. “Tôi không nhớ, được chưa? Tôi chỉ không nhớ nổi thôi.”
“Anh lấy đâu ra tấm thẻ tín dụng?”
“Nó không phải quà của tiệc cựu sinh viên đâu. Ở đó chỉ có tiệc tùng chè chén thôi.”
“Tôi không quan tâm. Sau khi tôi tốt nghiệp. Lọt vào top danh sách của chủ nhiệm khoa suốt hai học kì cuối. Đó là phần thưởng từ họ. Có giới hạn số tiền trong thẻ. Nhưng món quà vẫn rất tuyệt. Trước đó tôi chưa từng có thẻ tín dụng.” Rồi hắn nói thêm, giọng khô khốc. “Từ đó đến nay cũng không có cái nào khác.”
“Và anh đã dùng nó để trả tiền phòng?”
“Phải. Cũng may, vì tôi không có tiền mặt.”
“Anh ta quẹt thẻ bằng máy thủ công à?”
“Phải. Cái loại phải quẹt qua quẹt lại.”
“Nhân viên nhà nghỉ khai là anh ta đã gọi điện xác nhận giao dịch. Anh có thấy anh ta làm vậy không?”
“Có. Tôi cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Một thằng da đen xuất hiện giữa đêm. Chắc nghĩ thẻ của tôi là đồ ăn cắp. Hẳn anh ta không mê bóng bầu dục.”
“Thế anh ta gọi điện trước mặt anh à?”
“Phải.”
“Anh ta nói gì trên điện thoại thế?”
“Tôi không nhớ, được chứ? Nói bất cứ cái gì khi người ta cần để xác thực giao dịch, tôi đoán vậy. Tôi không để ý lắm.”
Decker gật gù. “Và anh ta khai là chuyện đó xảy ra tầm 1 giờ 15 phút sáng.”
“Nhảm nhí đấy, lúc đó là tầm 11 giờ. Chỗ đó cách nơi Ellen ở có một giờ đi đường thôi. Tôi biết rõ điều đó. Tôi đi đường đó nhiều lần lắm rồi.”
“Và để về nhà nhanh nhất thì đi đường nào?”
“Đi đường đó thôi, anh bạn ạ.”
“Xong xe anh chết máy giữa đường?”
“Ngay khi tôi đi qua nhà nghỉ. May cho tôi.”
“Có lẽ không may mắn lắm. Lúc đó anh quyết định ngủ lại đó luôn à?”
“Không, đầu tiên tôi tìm cách nổ máy. Tôi không nổ được. Ngồi trong bãi đậu xe tầm năm phút tìm cách sửa cái xe, nhưng mà cái xe chết máy hoàn toàn rồi. Sau đấy tôi mới vào nhà nghỉ. Gã đó bước ra từ phòng nhỏ phía sau. Tôi thuật lại cho gã nghe chuyện xe cộ trục trặc. Bảo với gã tôi muốn gọi dịch vụ kéo xe.”
“Và anh ta trả lời thế nào?” Decker vội hỏi.
“Gã nói với tôi cái gần nhất cách đó tầm hai giờ lái xe. Mà giờ đó thì người ta đóng cửa rồi.”
“Và anh nghe theo?”
“Ừm, trước đây tôi chưa từng bị hư xe bao giờ. Cha tôi rất giỏi sửa ô tô. Sửa được mọi thứ, nên tôi cũng chưa từng nghĩ tôi phải đem xe đi chỗ khác sửa. Vậy nên, dù tôi biết khá rõ khu mình ở, tôi không biết cơ sở kéo xe gần nhất ở đâu. Anh nói anh đến nhà tôi rồi phải không?”
“Đúng vậy.”
“Chà, cái nhà ở giữa chốn hoang vu của Texas mà. Hồi đó quanh đấy tôi chỉ biết có cái nhà nghỉ đó.”
“Thế là anh quyết định thuê phòng sau khi biết là mình không thể thuê kéo xe à?”
“Ừ. Khi đó tôi định vào buổi sáng sẽ gọi bên kéo xe sau. Hoặc sẽ gọi cha tôi đến. Chỉ là đến sáng thì cảnh sát ập đến, rồi tôi biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Và họ tìm ra anh nhờ vào giao dịch tài khoản của anh?”
“Tôi đoán thế,” Mars nói.
Bogart xen vào, “Tại sao đêm đó anh không gọi điện cho cha mẹ? Họ có thể đến đón anh mà.”
Decker hài lòng nhìn anh ta rồi quay lại đối diện Mars.
Mars đáp, “Tôi không có điện thoại. Tôi đoán là tôi đã có thể dùng điện thoại của nhà nghỉ, nhưng khi đó cũng muộn rồi, và tôi không muốn đánh thức cha mẹ tôi dậy.”
“Nhưng nếu sáng hôm sau họ thức dậy không thấy anh ở nhà, chẳng phải họ sẽ lo lắng sao?” Bogart hỏi.
“Nghe này, khi đó tôi đã là người lớn rồi. Tôi từng qua đêm bên ngoài trước kia rồi. Khi tôi đi tôi bảo họ tôi sẽ về muộn, hoặc tôi sẽ không về nhà mà sáng hôm sau đi tập luôn nếu tôi ở lại chỗ của Ellen. Tôi có sẵn đồ đạc quần áo trong xe rồi. Nên họ cũng không thực sự phải chờ tôi ở nhà.”
“Nhưng vì sao anh không ở lại nhà Ellen thế?” Decker hỏi.
Mars nhìn xuống cánh tay bị còng. “Nghe này, chúng tôi đã làm tình. Cô ấy rất nóng bỏng. Người phụ nữ cuối cùng tôi ngủ cùng hai mươi năm rồi. Nhưng...”
“Nhưng sao?” Bogart hối.
“Tôi sẽ trở nên giàu có sau trận đấu. Và cô ấy... tôi nghĩ cô ấy muốn trở thành một phần của viễn cảnh đó.”
“Gì chứ, hôn nhân ư? Anh quen cô ta bao lâu rồi?”
“Vấn đề đấy. Chẳng đủ lâu. Chắc được vài tuần. Tôi không nghĩ đến chuyện kết hôn. Quỷ thật, tôi còn không biết rồi tôi sẽ sống ở đâu. Tùy theo đội tôi sẽ chơi ở đâu nữa.”
“Thế hai người có cãi vã không?”
“Tôi không coi đó là cãi vã. Chúng tôi tranh luận chút.”
“Và kết quả của cuộc tranh luận thế nào?” Decker hỏi.
“Cô ấy lịch sự mời tôi cuốn xéo khỏi nhà cô ấy, và tôi đã làm thế.”
Decker hít sâu. “Lần đầu tôi hỏi anh, anh nói anh đi về nhà để ngủ nghỉ vì anh có buổi tập với huấn luyện viên sáng hôm sau.”
“Một lần nữa, mấy cái này liên quan quái gì đến mọi chuyện!” Mars quát lên. “Giờ có thằng ở Alabama khai là hắn đã giết cha mẹ tôi. Sao anh không đi tra hỏi hắn và để tôi yên?”
“Chúng tôi sẽ tra hỏi hắn, nhưng chúng tôi cũng có nhiều câu hỏi cho anh.” Bogart nói.
Mars chỉ tay vào Decker. “Gã này nghĩ tôi nói dối. Gã nghĩ tôi là kẻ gây án. Chỉ vì tôi đánh bại hắn hồi ở Columbus mà hắn nuôi thù với tôi. Đội Longhorns đã đánh bật đội Buckeyes. Chắc chắn hắn không thể khách quan được. Y như cái thằng truy tố tôi. Anh biết thằng đó là người Tennessee không? Chủ tịch câu lạc bộ gì đó. Thật nhảm nhí, phải không?”
Decker nói, “Có lẽ cái này sẽ làm anh ngạc nhiên nhưng phần lớn người ta không coi bóng bầu dục là một phần cuộc sống đâu. Tôi chẳng xem trận nào Buckeyes đấu từ khi tốt nghiệp. Tôi cũng chẳng quan tâm hai mươi năm trước anh trong đội Longhorns và đè bẹp tôi. Tôi chỉ quan tâm đến chuyện đã xảy ra với cha mẹ anh thôi.”
“Tốt đấy. Tôi đã kể hết những gì tôi biết rồi. Chẳng làm gì được hơn nếu những gì tôi kề là không đủ với anh.”
Mars quay người lại, mặt đối tường.
Bogart liếc nhìn Decker, anh vẫn chằm chằm nhìn Mars.
“Người ta tìm được máu mẹ anh trên chiếc xe. Anh có lời giải thích nào khác ngoài nói đó là máu anh không?”
“Không.”
“Liệu bà ấy có vào trong xe trước đó không? Vô tình cứa vào đâu đó hoặc chảy máu cam chẳng hạn?”
“Không. Không có chuyện đó đâu. Bà ấy không bao giờ sử dụng chiếc xe.”
Decker nói, “Anh với cha mẹ có hòa thuận không?”
“Sao lại hỏi thế?” Mars ngoái đầu lại.
“Chà, đó là động cơ mà bên công tố vẽ ra trong phiên tòa xét xử anh...”
“Tôi biết tay đó đã nói gì,” Mars cắt ngang. Hắn quay người lại. Sắc mặt hắn trông bình thản hơn, hoặc cũng có thể chỉ là cam chịu. “Cha mẹ tôi chưa từng đòi hỏi gì ở tôi kể cả khi họ biết tôi có tài cả. Tôi đã định sẽ chăm sóc họ. Mua nhà cho họ, một cái xe mới nữa, ổn định cuộc sống cho họ. Tôi đã lên kế hoạch hết rồi.”
Decker hất đầu. “Anh là một người làm việc có kế hoạch hả?”
“Thế thì có vấn đề gì?”
“Không gì cả. Nhưng bên công tố đưa ra nhân chứng nói điều ngược lại vè cha mẹ anh đấy. Rằng họ muốn nhiều hơn số tiền anh định cho họ.”
Mars uể oải, “Không phải cả hai người họ muốn thế.”
Bogart nói sắc lẻm, “Vậy là một trong hai người họ đã nói thế? Lời khai kia là đúng sự thật? Mà anh mới nói với chúng tôi là họ không đòi hỏi gì. Tức là anh đã nói dối chúng tôi à?”
Mars lo lắng liếm môi. “Cha tôi. Ông ấy thay tính đổi nết trong những tháng cuối. Ông ấy trở nên thất thường và hay nổi điên với mẹ và tôi chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt. Ông ấy có chuyện gì đó hay sao ấy. Nhưng tôi nghĩ là chuyện tiền bạc. Ông ấy phát hiện ra tôi có thể kiếm được bao nhiêu với hợp đồng đầu tiên tôi kí. Đây là hồi chưa có quy định về hợp đồng tân binh. Tôi đã nghiên cứu rồi, nếu tôi lọt top ba, tôi có thể thêm bảy triêu dollas vào hợp đồng. Đấy là hai mươi năm trước. Anh biết bây giờ thì được bao nhiêu chứ?”
“Hơn mười triệu và năm trăm nghìn dollas.” Decker nói.
Mars nhìn anh một cách kì cục. “Chuẩn đấy. Sao anh biết được?”
“Đoán mò thôi. Và bảy triệu đó chỉ là thêm thôi ý hả?”
“Ừ. Anh có thể nhận nhiều hơn trong thời hạn, nhưng tiền thưởng thêm là cái rõ ràng trong tầm tay. Và khi đó tôi đứng trước với hợp đồng bảy năm mà tôi được phép rút lui sau ba năm. Nếu tôi lọt vào All-Pro 1 và nhhanh chóng dẫn đầu giải đấu, tôi có thể tự ra giá hợp đồng. Ý tôi là, cái hợp đồng tiếp theo tôi kí sẽ làm cho cái đầu tiên trông thật rẻ mạt.”
1. All-Pro: một đội gồm ít nhất 22 cầu thủ bóng bầu dục xuất sắc nhất ở mỗi vị trí trong một mùa giải nhất định được lựa chọn từ các tổ chức báo chí.
“Nhưng anh không bao giờ có cơ hội đó.” Decker nói.
“Trông tôi có giống như có cơ hội không?” Mars quát lại.
“Thế cha anh nói gì với anh?”
“Ông ấy muốn được chăm lo. Tôi bảo ông tôi sẽ làm thế.”
“Nhưng?” Decker hỏi.
“Nhưng... nhưng ông ấy muốn một cái gì đó được viết ra. Để, anh biết đấy, ràng buộc pháp lý.”
Bogart nhìn sang Decker. “Chi tiết này không có trong hồ sơ vụ án.” Mắt Decker vẫn dán chặt vào Mars. “Không, không có. Và tại sao thế, Melvin?”
Mars ngồi dậy. “Đó là một trong những lí do tại sao tôi không làm chứng tại phiên tòa. Luật sư của tôi sợ nếu tôi bị tra hỏi, tôi sẽ tiết lộ nó.”
“Tiết lộ cái gì?”
“Rằng tôi đã kí một cam kết dài một trang nói rằng ba mươi phần trăm hợp đồng tân binh của tôi sẽ được chuyển đến tay cha mẹ tôi.”
“Và điều gì đã xảy ra với cam kết này?” Bogart hỏi.
“Tôi nghĩ giờ nó không quan trọng nữa.” Hắn thở dài. “Tôi vứt đi rồi.”
“Bằng cách nào, đốt à?” Bogart nói đầy sắc bén.
“Này, tôi biết việc đó làm tôi trông không vô tôi lắm.”
“ Nói thế còn là nhẹ đấy.” Bogart vặn lại.