CHƯƠNG 17
KHÔNG HỀ RỜI mắt khỏi Mars, Decker nói. “Đặc vụ Bogart, anh làm ơn cho chúng tôi một phút riêng tư được chứ?”
Bogart trông như định phản đối, nhưng Decker nói thêm. “Trò chuyện trực diện về thể thao với tư cách hai cựu cầu thủ bóng bầu dục thôi mà.”
Bogart ngần ngừ đứng dậy, “Tôi sẽ ở ngoài hành lang.”
Khi cánh cửa đóng lại sau lưng, Decker kéo ghế lại sát giường rồi đặt bàn tay to bè của anh lên thanh bên giường.
Mars mở lời, “Được rồi, tôi thấy chuyện gì đang xảy ra ở đây rồi. Anh đến để lừa tôi, tìm cách khiến tôi phải ở lại trong tù. Vậy thì, tôi sẽ không nói gì nữa trừ khi có luật sư của tôi ở đây.”
“Tôi đã nói với anh rồi, Melvin. Tôi ở đây để tìm ra sự thật. Và nếu anh không giết cha mẹ mình, tôi sẽ tìm mọi cách trong khả năng của mình để chứng minh anh vô tội và đưa anh ra tù cùng toàn bộ khoản bồi thường.”
“Tôi không giết cha mẹ mình. Nhưng tôi đã ngồi tù hai thập kỉ và sẵn sàng cho mũi thuốc độc, rồi lại chờ đợi và chuẩn bị. Anh có hiểu cảm giác đó không?”
“Tôi không hiểu được.” Decker nói.
Mars có vẻ ngạc nhiên với câu trả lời này. Hắn nhìn ra cửa. “Sao anh lại yêu cầu cộng sự của mình ra ngoài?”
“Tôi nghĩ anh sẽ thoải mái nói chuyện với tôi hơn là với đặc vụ FBI.”
“Nhưng anh đi cùng FBI mà.”
“Chỉ mới hai tuần trươc thôi tôi còn sống trong một bãi rác giữa Ohio với chỉ khoảng sáu mươi dollas trong túi và không có mấy tương lai.” Anh khựng lại, “Nếu anh vẫn muốn có luật sư của mình. Tôi sẽ rời đi ngay.” Rồi đứng dậy.
“Chờ đã. Anh... anh nói vụ của tôi có điểm gì đó giống với gia đình anh đúng không?”
“Một vài điểm tương đồng, phải.”
“Chuyện gì đã xảy ra với gia đình anh?”
Decker lại ngồi xuống. “Có kẻ sát hại họ. Vợ tôi, con gái tôi, và anh rể tôi. Một tối tôi đi làm về và tìm thấy họ.”
Mọi vẻ thù địch trên gương mặt Mars biến mất. “Chết tiệt, anh bạn à, tôi rất tiếc.”
“Mười sáu tháng trôi qua và không có vụ bắt giữ nào. Rồi một gã đến đồn cảnh sát tự thú.”
“Khỉ thật, hắn có phải thủ phạm không?”
Decker nhìn chằm chằm Mars một lúc lâu. “Chuyện phức tạp hơn thế chút.”
“Được rồi,” Mars bối rối đáp.
“Nhưng chúng tôi đã tóm được những kẻ đứng sau. Và chúng đã phải chịu trách nhiệm cho những gì chúng làm.”
“Chúng vào tù à?”
“Không, chúng xuống mồ.”
Mắt Mars hơi mở to hơn trước câu nói của Decker.
Decker tiếp, “Nhưng đó là quá khứ, và chuyện đã kết thúc rồi. Hãy nói chuyện hiện tại, chuyện của anh đi.”
Mars nhún vai. “Anh muốn tôi nói gì chứ, Decker? Tôi là một thằng da đen bị buộc tội giết cha mẹ mình mà trong đó một người là người da trắng. Và, đây là miền Nam. Đây là Texas. Mọi người đều yêu quý tôi khi tôi là ngôi sao bóng bầu dục. Nhưng khi tôi bị kết tội, tôi chẳng có người bạn nào nữa. Tôi chỉ là một thằng da đen cố bảo vệ mạng sống của mình. Và quỷ thần ơi, Texas đã xử tử nhiều người hơn bất cứ nơi nào khác, và phần lớn trong số họ lại là người da đen.”
“Bản cam kết với cha mẹ anh thì sao?”
“Tôi vô tội mà, nhưng tôi đã nghe theo lời luật sư. Tôi có thể chơi bóng và ghi điểm. Nhưng hồi đó tôi đâu biết gì về luật sư với tòa đâu.”
“Vậy là luật sư của anh biết về bản cam kết à?”
“Phải, tôi đã kể với ông ta. Nhưng ông ta bảo ta không cần cho bên công tố viên biết. Đó là việc của họ.”
“Về cơ bản thì cũng đúng.”
“Nhưng về mặt đạo đức, tôi biết, là rất tồi. Tôi muốn đứng thẳng nghiêm trang kể câu chuyện của tôi. Tôi muốn mọi người lắng nghe quan điểm của tôi. Nhưng gã luật sư đã thuyết phục tôi đừng làm thế. Vì vậy cuối cùng tôi đã không làm. Sau đó chúng tôi thua kiện và dù sao thì tôi cũng bị đá đít đi.”
“Anh đã làm gì với bản hợp đồng?”
“Tôi xả nó xuống bồn cầu rồi. Nhưng nghe này, tôi không có vấn đề gì với việc cho cha mẹ tôi khoản tiền đó cả. Tôi sẽ còn kiếm nhiều hơn mà. Tôi đã nghiên cứu dự định đi kiếm các hợp đồng quảng cáo mà có thể đem về cho tôi nhiều hơn cả tiền chơi bóng.”
“Và rồi mọi thứ đi tong.”
Mars lắc đầu mệt mỏi. “Nhanh hơn cả tôi chạy tới mốc 40 trên sân.”
“Kể cho tôi nghe về cha mẹ anh đi.”
“Anh muốn biết gì?”
“Tôi muốn biết về quá khứ của họ. Họ đến từ đâu? Họ sinh ra ở Texas hay ở nơi nào khác?”
Mars lúng túng. “Tôu không chắc tôi nói gì với anh được. Họ không kể gì với tôi hết.”
“Thế họ hàng thì sao? Anh có thăm viếng ai bao giờ hay có ai từng đến thăm nhà không?”
“Chưa bao giờ.”
“Không họ hàng thân thích luôn?”
“Không. Chúng tôi chưa từng đi đâu. Cũng chẳng có ai từng đến thăm chúng tôi cả.”
“Việc đó khá là bất thường đấy.”
“Giờ nghĩ lại, tôi cũng thấy thế. Nhưng nhà tôi là như vậy. Và cha mẹ tôi, có thể gọi là rất yêu thương tôi. Nên mọi thứ đều ổn. Tôi đã thích cuộc sống này.”
“Kể tôi nghe về cha anh đi.”
“Cao lớn. Tôi thừa hưởng ngoại hình và chiều cao này từ ông. Khỏe như voi. Mẹ tôi khá cao so với phụ nữ thông thường, tầm mét bảy lăm. Và bà ấy chạy rất nhanh nữa. Chúng tôi hay đi chạy với nhau hồi tôi còn nhỏ. Bà ấy có thể chạy nước rút và có sức bền. Vẫn luôn cho tôi hít bụi cho đến khi tôi lên cấp ba.”
“Vậy là anh thừa hưởng tốc độ từ bà ấy.”
“Tôi đoán vậy.”
“Có lẽ hồi trẻ bà ấy là vân động viên. Có lẽ cả cha anh nữa.”
“Tôi không biết. Họ chưa bao giờ kể gì.”
“Trong nhà cũng không có ảnh của họ. Hồi trước có không?”
Mars dựa lưng vào gối. “Họ không thích chụp ảnh lắm. Tôi nhớ là có một cái trên tủ ngoài phòng khách, chụp hồi tôi học trung học. Thế thôi.”
Decker quan sát Mars thật kĩ.
Mars lên tiếng. “Này, tôi biết giờ nói ra nghe kì, nhưng hồi đó là như thế. Tôi không nghĩ gì nhiều cả.”
“Tôi đã thấy một bức ảnh cũ của cha mẹ anh, khá là mờ. Nhưng miêu tả mẹ anh cho anh đã.”
Khuôn mặt của Mars nở ra một nụ cười. “Bà ấy rất đẹp. Mọi người đều nói như vậy. Bà ấy có thể làm một người mẫu hoặc gì đó đại loại thế. Cha tôi vẫn luôn nói ông ấy đã cưới được người hơn mình.”
Decker giơ điện thoại ra. “Tôi đã chụp cái này trong tủ quần áo phòng cha mẹ anh. Anh có biết nó có nghĩa gì không?”
Mars đọc mấy kí tự. “AC và RB? Tôi chẳng hiểu nó có nghĩa là gì. Trong tủ quần áo của họ à?”
“Phải.”
“Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ nhìn vào tủ đồ của họ.”
“Được rồi. Cha anh làm ở tiệm cầm đồ và mẹ anh dạy tiếng Tây Ban Nha và may vá các thứ, phải không?”
“Phải.”
“Bà ấy hay may cho ai?”
“Một công ty địa phương nào đó đặt may số lượng lớn. Trả lương không cao lắm, nhưng đổi lại thì bà ấy có thể làm việc ở nhà.”
“Còn tiếng Tây Ban Nha thì sao? Bà ấy dạy ở trường à?”
“Không, bà ấy không dạy trẻ con. Bà dạy người lớn. Hầu như là dân da trắng. Có nhiều người qua biên giới để làm việc mà. Người thuê nhân công cũng cần biết tiếng để còn sai bảo người làm nữa. Thế là mẹ tôi dạy họ.”
“Thế bà ấy học tiếng Tây Ban Nha từ đâu? Đó có phải tiếng mẹ đẻ của bà không?”
“Không. Ý tôi là, tôi không nghĩ vậy. Bà ấy không phải là người Tây Ban Nha, nếu anh đang băn khoăn. Bà ấy da đen. Tối màu hơn tôi nhiều. Tôi khá chắc bà ấy là người Mỹ.”
“Dựa trên cái gì chứ?”
“Qua cách nói chuyện. Bà ấy không có âm giọng nước ngoài.”
“Anh cũng học tiếng Tây Ban Nha từ bầ ấy à?”
“Chút chút thôi, nhưng chúng tôi hầu như chỉ nói tiếng Anh. Cha tôi rất kiên định. Chúng tôi không phải người Tây Ban Nha. Ông ấy luôn nói, chúng ta là người Mỹ. Ông không thích khi mẹ tôi nói tiếng Tây Ban Nha ở nhà.”
“Và bà ấy có làm công việc gì khác không?”
“Ừm. May vá và tiếng Tây Ban Nha không kiếm được mấy. Bà ấy còn làm cho công ty lau dọn trong vùng. Và bà nhận ủi quần áo. Và tôi nói anh nghe, người phụ nữ ấy có thể ủi quần áo như một cái máy. Bà vẫn hay ủi quần áo tôi mặc đi học.”
“Anh có bao giờ hỏi về quá khứ của họ không?”
“Tôi nhớ có lần tôi muốn biết về ông bà mình. Lúc đó tôi học lớp ba, ở trường có ngày ông bà 1 . Chỉ là mọi đứa trẻ khác đều có ông bà đến trường. Tôi đã hỏi cha tôi. Ông nói họ đều đã qua đời. Và ông không nói gì thêm sau đó.”
1. Tổng thống Jimmy Carter ngày 06/09/1979 chỉ định Chủ nhật 09/09/1979 (ngày Chủ nhật đầu tiên của tháng 9 sau ngày Lê Lao động ở Mỹ) là Ngày cùa Ông bà.
“Ông ấy có nói họ qua đời như thế nào không?”
Mars đập tay vào thanh giường, “Chết tiệt, có liên quan gì chứ? Anh nghĩ cha tôi giết ông bà tôi chắc? Và anh nghĩ tôi giết cha mẹ mình.”
“Không, tôi không nghĩ anh giết cha mẹ mình. Tôi không chắc cha anh có giết cha mẹ ông ấy hay không. Cũng có thể.”
Mars mở miệng định nói gì đó nhưng lại thôi. Hắn nhìn thẳng vào Decker. “Anh ám chỉ cái quái gì?”
“Anh không biết gì về ông bà mình, Melvin à. Anh không biết một họ hàng nào. Chỉ có một bức hình chụp cha mẹ anh trong nhà. Họ cũng chưa từng kể về bản thân họ với anh. Anh nghĩ tại sao?”
“Ý anh là họ giấu giếm gì đó ư?” Mars chậm rãi thốt lên.
“Ít nhất cũng đáng để tìm hiểu. Vì nếu đúng là họ đã giấu gì đó, đấy có thể là lí do để kẻ nào đó giết họ.”