← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 18

“ĐƯỢC RỒI, CHÚNG ta đã tìm hiểu được những gì về Roy và Lucinda Mars rồi?” Bogart hỏi. Cả đội đang ngồi quanh bàn họp tại phòng làm việc cho thuê.

Milligan liếc nhìn Decker và nói. “Được rồi, tôi phải thừa nhận, chuyện khá là kì lạ. Chúng tôi tìm được rất ít thông tin về họ. Họ có Sổ Bảo hiểm Xã hội, nhưng khi tôi tra thì không có gì hiển thị cả.”

“Không có gì hết ư?” Bogart nói. “Anh có nghĩ họ đã lấy cắp sổ Bảo hiểm Xã hội không?”

“Có khả năng là vậy. Và họ có bằng lái xe hai mươi năm trước, nhưng tôi không tìm được gì thêm.”

“Roy Mars có việc làm,” Jamison nói. “Lucinda cũng thế. Họ hẳn phải trích lương đóng bảo hiểm, khai thuế và những thứ tương tự.”

Milligan nói, “Chúng ta cũng chẳng tìm ra được. Tiệm cầm đồ nơi ông ấy làm việc đã biến mất từ lâu rồi, nhưng cũng có thể họ trả ông bằng tiền mặt hoặc hiện vật. Có lẽ người vợ cũng tương tự. Cũng có rất nhiều người không khai thuế vì họ không kiếm đủ tiền và không có nghĩa vụ gì.”

“Nhưng vẫn phải khai báo chứ nhỉ, không khai báo sẽ là phạm luật liên bang đấy.” Jamison chỉ ra.

“Nhiều người lờ đi lắm,” Milligan nói. “Và rõ ràng nhà Mars là những người như thế, vì cục lưu giữ thuế liên bang không có thông tin gì về họ. Bang Texas thì không thu thuế thu nhập cá nhân.”

“Thế ngôi nhà thì sao?” Bogart hỏi. “Có thế chấp không?”

“Một lần nữa, tôi không thể tìm ra gì,” Milligan nói. “Nhưng trong hồ sơ bất động sản, Roy và Lucinda Mars được kê khai là chủ sở hữu.”

“Được rồi,” Bogart đáp. “Không có gì mấy để nghiên cứu thêm.”

Milligan liếc nhìn Decker. “Tôi đã đi dò hỏi chút. Cảnh sát không thể cho tôi biết ai đã gọi báo cháy. Mà nếu họ có biết, thông tin đó cũng thất lạc lâu rồi. Tôi cũng hỏi về đồ đạc nội thất trong nhà. Những bức ảnh bị mất trên tường và mọi thứ. Có vẻ họ đã không chụp ảnh hiện trường. Chỉ là những cái xác.”

“Chà, thật là bất cẩn,” Bogart nhận xét.

“Anh có nghĩ anh ta vô tội không?” Milligan hỏi.

“Cũng nghiêng về giả thiết đó,” Decker nói.

“Tại sao thế?” Bogart hỏi.

“Máu trong xe. Tôi đã gợi ý cho Mars hai lời giải thích hợp lí và để bào chữa cho việc tại sao trong xe lại có máu mẹ anh ta. Cảnh sát chẳng thể bác bỏ được giả thiết nào. Chảy máu cam hay máu từ vết cắt. Anh ta bác bỏ hai cái. Nói rằng bà ấy chưa từng dùng xe. Một người có tội hẳn đã chọn một trong hai lời giải thích đó. Nhưng Melvin thì không.”

Mọi người nhìn nhau, nhận thấy những gì Decker nói là hoàn toàn hợp lí.

“Vậy đó là một bài kiểm tra cho Mars à?” Davenport hỏi.

“Anh ta đã vượt qua bài kiểm tra, Decker nói. “Ít nhất thì tôi nghĩ thế.”

Anh giơ ra một tập giấy đã được ghim lại. “Đây là phần còn lại của báo cáo khám nghiệm tủ thi vợ chồng nhà Mars. Nó vừa được gửi đến từ văn phòng điều tra viên. Họ đã để lẫn nó.”

“Làm thế nào mà anh phát hiện ra nó?” Bogart hỏi.

“Mặt trước của báo cáo cho biết độ dài là ba mươi sáu trang. Trong tập cũ chỉ có ba mươi tư trang. Tôi đã gọi cho họ.”

Jamison nói, “Có gì quan trọng trong các trang mới không?”

“Một thứ. Lucinda Mars có u nguyên bào thần kinh đệm Giai đoạn Bốn.”

Mọi người trợn mắt nhìn anh, ngỡ ngàng.

“Ung thư não ư?” Davenport hỏi.

“Theo báo cáo là ung thư não giai đoạn cuối.”

“Melvin chưa từng đề cập đến chuyện này,” Jamison nói.

“Có lẽ anh ấy cũng chẳng biết,” Decker tiếp lời.

Milligan nói, “Nhưng mà chuyện này thì có liên hệ thế nào tới vụ án chứ?”

“Tôi không biết nó có liên quan không,” Decker trả lời. “Bà ấy sắp chết, nhưng rồi có kẻ giết bà ấy.” Anh nhìn sang Davenport. “Hãy tạm gác chuyện đó và quay sang người con trai. Cô nghĩ gì về tình trạng tâm thần của anh ta?”

Davenport rút ra một tờ giấy viết ghi chú.

“Anh ta thông minh hơn số đông, biết kết hợp kiến thức sách vở vầ kiến thức xã hội. Anh ta tốt nghiệp đại học chuyên ngành kinh doanh. Hoàn toàn không phải một kẻ ngờ nghệch. Anh ta là một tổng thể hài hòa giữa khép kín và rồi lại cởi mở, như khi tuyên bố chắc nịch mình vô tội và bị kết án oan.”

“Cũng không phải điều gì lạ từ một người đàn ông sống hai mươi năm trong tù.” Bogart chỉ ra. “Anh ta phải học cách chơi theo luật.”

“Có thể,” Davenport nói. “Và tôi đã thấy điều đó, tất nhiên, nhưng dường như có điều gì đó khác biệt ở Mars. Tôi thực sự không thể xác định rõ. Anh ta rất tò mò về tay Charles Montgomery. Anh ta muốn biết những chi tiết mà Charles Montgomery khai báo để tự nhận là thủ phạm. Và anh ta cũng lường được rằng giới chức trách sẽ cố liên hệ anh ta với Montgomery trong một kịch bản giết thuê. Anh ta tin rằng kể cả khi anh ta vô tội, anh ta cũng sẽ không được ra tù. Thực tế là anh ta hơi hoang tưởng khi nói về vấn đề đó.”

“Chà, thì anh ta cũng mới suýt chết trong tù, tôi không thể nói chứng hoang tưởng của anh ta là vô lí,” Decker nói, nhìn sang Davenport.

“Nếu hai mươi năm trước Mars đã thuê gã kia giết cha mẹ mình, tại sao đến bây giờ Montgomery lại đầu thú?” Jamison hỏi. “Ngay trước khi Mars chịu hành quyết nữa chứ?”

“Vấn đề thời gian khá là...” Davenport mở lời.

“Tiện lợi.” Decker nói nốt.

Bogart lên tiếng, “Vậy mọi người nghĩ đây là một vụ dàn xếp sao? Kế hoạch của Montgomery ư?”

Decker lắc đầu. “Hắn ta đang là tử tù trong nhà tù ở Alabama. Làm thế nào mà hắn ta thậm chí còn biết được rằng Mars sắp bị xử tử?”

Những người khác chỉ ngây người nhìn anh.

Decker nói, “Vậy nên chúng ta cần nghe từ chính miệng Montgomery.”

“Anh nghĩ hắn ta sẽ nói cho anh nghe sự thật à?” Davenport hỏi, chăm chú quan sát Decker. “Lời cuối cùng từ một gã đàn ông bị kết án tử?”

“Không sớm thế đâu,” Decker trả lời.

☆☆☆

Trại Cải tạo Holman mở từ năm 1969 và luôn chật ních tù nhân với số lượng nhiều hơn mức cho phép của nó. Nằm ở miền Nam Alabama, nơi nhiệt độ mùa hè có thể tăng lên hơn 37 độ C, nơi này khôg có điều hòa mà chỉ dùng quạt công nghiệp, khiến cho không khí nóng nực khômg hề dịu đi mà chỉ di chuyển xung quanh. Nơi đây được mệnh danh là “Trại giam tử thần miền Nam” vì những bạo lực diễn ra trong bốn bức tường cùa nó, hay còn được gọi là “Cái Hố” áng theo vị trí địa lí ở đáy Alabama, ngày nay Holman là nơi giam giữ tử tù.

Decker và những người còn lại trong nhóm đã thực hiện chuyến đi trên một chiếc máy bay thương mại. Tất cả họ đều mặc áo gió FBI, thẻ cài trên áo. Cặp táp của Bogart đập qua đập lại vào đùi anh ta khi cả nhóm bước đến trước nhà tù.

Sau khi Bogart, Decker và Milligan giao nộp vũ khí, họ được một cai ngục dẫn đi qua cổng an ninh và đến phòng chờ dành cho khách.

“Kể cho chúng tôi đôi điều về Montgomey đi,” Decker bảo tay cai ngục trong lúc đi.

“Hắn ta là một kẻ cô độc. Không gây rối gì. Chẳng đụng gì đến ai và không ai đụng đến hắn. Tuy nhiên, điều đó khá kì lạ.”

“Có chuyện gì à?” Bogart hỏi.

“Chà, ở Alabama, có có quyền lựa chọn hình thức hành quyết. Và Montgomery là người đầu tiên tôi thấy chọn ghế điện thay vì hình thức tim thuốc độc. Tại sao lại có người muốn bị nướng khét thay vì một giấc ngủ nhẹ nhàng chứ?”

Bogart và Decker nhìn nhau. Họ đi tiếp và không lâu sau đã ngồi trong một căn phòng trước một Charles Montgomery bị gông cùm nặng trịch với hai lính gác áp giải phía sau.

Montgomery da trắng, cao trên mét tám, và có vẻ như vừa bước sang tuổi bảy mươi hai. Cái đầu cạo trọc của gã có một vết lõm rõ nhận thấy phía bên trái. Gã có đôi mắt nâu, hàm răng đều nhưng ố vàng vì nicotine, và cơ thể của gã chắc đã có thời cường tráng giờ đây đã rệu rã đi vài phần. Cánh tay cơ bắp cuồn cuộn được phủ kín bởi những hình xăm nhưng dấu vết thời gian hằn rõ. Tai hắn có lỗ xỏ nhưng trong này thì khuyên tai bị cấm.

Gã ngước mắt lên nhìn họ, bắt đầu với Bogart, liếc từ trái sang phải rồi từ phải sang trái. Sau đó mắt hắn lại hướng xuống đôi tay bị còng.

Bogart lên tiếng, “Ông Montgomery, tôi là đặc vụ Bogart từ FBI. Đây là các cộng sự của tôi. Chúng tôi đến đây để trao đổi một chút về lời thú tội gần đây của ông, liên quan đến vụ sát hại Roy và Lucinda Mars ở Texas.”

Montgomery không hề nhìn lên.

Bogart liếc nhìn Decker trước khi tiếp tục.

“Ông Montgomery, chúng tôi muốn nghe từ chính miệng ông kể chi tiết đêm mà ông được cho là đã sát hại nhà Mars.”

Montgomery nói cộc lốc, “Chẳng có ‘được cho là’ gì hết. Và tôi đã kể hết với bọn họ rồi.”

Giọng điệu không có vẻ gì thù địch, chỉ đơn giản, không rườm rà.

“Tôi rất ghi nhận điều đó, nhưng chúng tôi cần nghe từ ông cơ.”

“Vì sao thế?” Montgomery hỏi, mắt vẫn nhìn xuống tay.

Decker nhìn người đàn ông một lượt, ghi nhớ những chi tiết nhỏ về ngoại hình và phong thái của ông ta.

“Dấu vết trong tù à?” Anh hỏi. “Hay từ hồi đi lính thế?”

Giờ thì Montgomery ngẩng lên. Và ánh nhìn vô cảm của gã cho thấy rõ đây là một kẻ nguy hiểm.

“Gì cơ?” Hắn hỏi nhẹ nhàng.

Decker trả lời bằng cách chạm lên đỉnh đầu mình.

“Hộp sọ của ông đã bị cắt đi một phần, để lại vết lõm đó. Kết quả của một trận đánh? Hay vết thương trên chiến trường? Ông từng tham gia chiến tranh mà?”

“Vòng súng cối nổ cách tôi 6 mét. Bạn tôi đã chết còn tôi bị thủng một lỗ trên đầu.”

“Hồ sơ của ông cho biết ông đã từng ở trong quân đội,” Bogart nhấn mạnh.

“Bộ binh thứ mười tám, Tiểu đoàn một, ngoài Pháo đài Riley,” Montgomery đọc như một cái máy.

“Sau chiến tranh, ông về nước khi nào?”

“Năm 1967, giải ngũ một tháng sau.”

“Ông không muốn cống hiến đời mình cho quân đội à?” Decker hỏi.

Montgomery lườm anh. “Hẳn rồi, nhập ngũ vui lắm mà.”

Bogart lấy ra một tập tài liệu trong cặp của mình. “Vậy là ông đã ở Texas khi nhà Mars bị sát hại đúng không?”

“Chắc chắn rồi, vì tôi giết họ mà.”

“Thuật lại cho chúng tôi nghe đi. Chuyện xảy ra như thế nào?”

Montgomery nhìn anh ta với vẻ mất kiên nhẫn. “Có hết trong tập tài liệu của anh đấy.”

“Chúng tôi chỉ cố xác nhận mọi thứ thôi. Và chúng tôi muốn nghe từ chính miệng ông. Đó là lí do chúng tôi đến đây.”

“Và nếu tôi không chịu thì sao?”

“Chúng tôi cũng không thể ép được,” Decker nói. “Nhưng chúng tôi tự hỏi tại sao ông lại ra đầu thú.”

“Anh biết bản án của tôi à?”

“Phải.”

“Thế thì có hà gì. Gỡ rối cho tôi đi. Biết đâu giúp được gã đàn ông to xác kia trong tương lai đấy.”

“Tôi có thể hiểu được. Nhưng để loại anh Mars hoàn toàn khỏi câu chuyện chúng tôi cần xác thực vài điều đã. FBI có thể giải quyết mọi chuyện nhanh hơn người của Bang đấy. Vậy nên nếu hai ta cùng chung một mục đích, tại sao không hợp tác chứ?”

“Anh trông hơi béo để gia nhập FBI đấy.”

“Họ đã ra ngoại lệ cho tôi.”

“Tại sao thế?”

“Vì tôi thích tìm ra sự thật. Ông giúp tôi được chứ?”

Montgomery thở dài cam chịu. “Chuyện quái quỷ gì đây? Được rồi.” Ông ta xoa mặt bằng đôi bàn tay vẫn bị xích rồi ngồi thẳng dậy trên ghế.

“Anh có hay về chứng PTSD 1 chưa?” gã hỏi Decker.

1. Rối loạn căng thẳng sau chấn thương.

Decker gật đầu. “Rồi.”

“Ừm, họ chưa bao giờ chẩn đoán cho tôi, nhưng tôi bị chứng đó. Do tất cả những thứ chết tiệt lộn xộn nơi chiến trường ý? Bom, đạn, vũ khí hóa học. Chất độc màu da cam chúng thả xuống đầu chúng tôi? Và ai mà biết được phe địch đang chế nhạo chúng tôi thế nào. Hít những thứ đó vào phổi, ngày này qua ngày khác. Nó phá hủy tôi. Cũng may mà nó chưa làm tôi bị ung thư. Rồi cái đạn cối nổ tung cạnh tôi.” Ông ta chỉ lên đầu mình, dây xích kêu leng keng khi ông ta cử động. “Và thế là người ta phải cắt đi một phần sọ của tôi. Quỷ thần ơi, có thể là một mảng não nữa, VA 2 chưa bao giờ nói gì với tôi. Và rồi sau đó những cơn đau bắt đầu.”

2. Bộ Cựu chiến binh Hoa Kỳ.

“Ông đã nhận được huân chương Trái tim Tím.” Bogart nói.

“Cục của khỉ to bự. Đấy là tất cả những gì tôi nhận được.”

Decker xen vào, “Vậy là cơn đau đầu bắt đầu, rồi sao?”

“Phải. Và VA không muốn biết gì về vấn đề đó. Tôi chẳng được điều trị gì. Nhưng tôi cố gắng tiếp tục cuộc sống. Tôi đã lập gia đình, cố giữ một công việc, nhưng cũng chẳng tốt đẹp gì. Cơn đau không bao giờ dứt. Và khi lũ bác sĩ không kê đơn thuốc cho tôi nữa tôi đã phải tự lo liệu vấn đề của mình.”

“Ý ông là kiếm thuốc phiện ý hả?” Davenport hỏi. “Để giảm đau hả?”

“Phải. Khởi đầu lẻ tẻ thôi. Kiếm tiền mua thuốc. Rồi tôi bắt đầu lấy thuốc từ chính những người có thuốc mà tôi biết. Bỏ qua trung gian và đến tận nguồn.” Gã cười u ám. “Quân đội đã dạy tôi cung cách làm việc năng suất.”

Davenport nói, “Các loại thuốc ông dùng có thể gây nghiện nặng. Thế là, ông đã bị cuốn theo và không thể dừng lại?”

“Phải. Tôi thành một tay nghiện thực thụ. Làm mọi thứ để có thêm thuốc.”

“Sau đó thì sao?” Decker hỏi.

“Sau đó là hiệu ứng quả cầu tuyết 1 . Tôi như trở thành con người khác. Những điều mà trước đó tôi chẳng bao giờ làm, tôi cũng làm. Hại người, trộm cướp. Tôi chẳng quan tâm. Bị bắt vài lần vì những chuyện vặt vãnh nhưng chưa bao giờ phải ngồi tù chính thức. Nhưng rồi cuộc hôn nhân đầu tiên của tôi tan vỡ và tôi mất việc, mất nhà, mất tất cả. Sau đấy, tôi bắt đầu lang thang nay đây mai đó, tìm mọi cách làm cho cơn đau đầu dừng lại.”

1 Khi một khối tuyết lăn tròn từ trên cao xuống, nó sé làm cho tuyết tích tụ càng lúc càng to hơn ám chỉ một hành động nào đó có thể gây ra những hậu quả khó lường theo thời gian.

“Và làm thế nào mà chuyện đó dẫn ông đến nhà Mars?”

Montgomery lại nhìn xuống hai ngón tay cái đang áp vào nhau, lông mày nhíu lại.

“Thế đấy, lúc đầu còn còn chẳng biết đó là tên họ.”

“Được rồi, nhưng hãy kể lại trình tự những gì xảy ra đêm đó cho chúng tôi.” Decker nói.

“Tôi đến thị trấn vào đêm trước đó, chỉ đi qua thôi. Chẳng quen ai và cũng chẳng ai biết tôi là ai. Đó là đoạn đường chỉ có một đèn giao thông.”

“Ông nói ‘đêm trước đó’. Ông có qua đêm ở đâu không?” Bogart hỏi.

Montgomery nhìn xéo anh ấy. “Rồi trả bằng gì? Ví tôi rỗng tuếch. Tiền lẻ cũng không. Tôi đói cũng chẳng có tiền mua gì ăn chứ nói gì đến kiếm chỗ ngủ. Tôi đã ngủ trong xe.”

“Tiếp đi.” Decker nói.

Tôi đã lái xe ngang qua một tiệm cầm đồ nọ vào ngày hôm sau. Nó nằm ở khu trung tâm nhỏ. Lúc đầu, tôi chẳng để ý, nhưng rồi tôi nảy ra một ý tưởng. Tôi vào trong, nghĩ sẽ có thể đem cầm gì đó. Tôi có cái huân chương và một khẩu súng lục cũ. Nếu cầm được tôi có thể mua cái gì đó để ăn. Và xe tôi cũng gần cạn xăng rồi. Tôi có thể kiếm tiền đổ chút xăng để đi đến một chốn bẩn thỉu tiếp theo. Dù sao thì, trong tiệm có một nười đàn ông. Cao, da trắng.”

“Đấy là Roy Mars,” Jamison thốt lên. “Ông ấy làm ở đó.”

Montgomery gật đầu. “Nhưng khi đó tôi chẳng biết tên anh ta. Tôi lôi ra mấy món của mình cho ông ta xem. Nhưng ông ta bảo tôi tiệm cầm đồ không hứng thú với mây thứ vớ vẩn ấy. Ở Texas có nhiều cựu binh, ông ta nói vậy, và rồi chỉ sang một cái rương chất đầy súng với huân chương cũ mà người ta đem cầm rồi chăng bao giờ qua chuộc lại.”

Bogart và Decker nhìn nhau.

Montgomery tiếp tục. “Dù sao thì, điều đó làm tôi bực mình. Tôi hỏi ông ta có phải cựu binh không, ông ta nói rằng đó không phải là việc của tôi và nếu tôi đang tìm kiếm sự cứu trợ thì tôi đến nhầm chỗ rồi vì khi đó họ hầu như không thể kiếm ăn được. Sau đó cánh cửa bật mở và một vị khách khác bước vào. Tôi liền đi ra góc phòng và quan sát. Khi người đàn ông mở két tiền, tôi thấy tất cả số tiền ông ta có ở đó. Đó là khi tôi biết ông ta nói dối tôi. Ông ta có tiền. Ông ta không hề gặp khó khăn. Và tôi cáu hơn cả lúc trước.”

“Sau đó ông làm gì?” Bogart hỏi.

“Quay lại xe và chờ đợi. Quân đội dạy cả tính kiên nhẫn. Tôi đang săn gã này và chẳng quan tâm sẽ mất bao lâu. Ông ta đóng cửa tiệm lúc 9 giờ, lên xe và lái đi. Tôi đi theo chiếc xe về nhà ông ta. Căn nhà ở chốn đồng không mông quạnh. Chẳng có nhà nào khác quanh đó. Cũng tốt cho tôi. Ông ta vào nhà. Tôi cho sẽ đậu lại và bước ra.”

“Ông đã lái loại xe gì?” Decker hỏi.

Montgomery không hề lúng túng. “Một đống sắt gỉ Pontiac Grand Prix 77 V8, màu xanh đậm, to bằng một cái nhà. Anh có thể hạ cánh cả một cái trực thăng trên mui.”

“Cũng ngạc nhiên là ông nhớ được rõ thế.”

“Tôi sống trong cái xe đó trong khoảng một năm.”

“Ông có sở hữu nó không?” Decker hỏi.

Montgomery ngước nhìn anh. “Tôi đã trộm nó đâu đó và đổi biển số khi lái qua một bãi để xe vùng Tennessee. Không nhớ ở đâu.”

“Vậy là ông đã chờ bên ngoài ngôi nhà?” Decker nhắc lại.

“Đúng. Tôi theo dõi chỗ đó. Một lần nữa, đó là những gì tôi học được trong Quân đội. Tôi đã có thể nhìn vào vài cái cửa sổ mà không để bị nhìn thấy. Chỉ có hai người họ trong nhà. Ngườ đàn ông và vợ gã, tôi đoán vậy. Tôi nhớ bà ta là người da đen, tôi khá ngạc nhiên vì gã kia da trắng.”

“Được rồi,” Decker nói. “Sau đó thì sao?”

“Tôi đợi đến tầm 11 giờ rưỡi hoặc muộn hơn chút.”

“Ông chắc chứ?” Decker hỏi.

Montgomery trao anh một ánh nhìn ngạc nhiên. “Phải, sao chứ?”

“Chỉ muốn xác thực lại thôi. Tiếp tục đi.”

“Vậy là tôi lẻn vào cửa sau. Cửa không khóa. Tôi rút súng ra.”

“Súng loại gì?” Bogart hỏi.

“Súng quân dụng của tôi, cái mà tôi đã cố đem cầm.”

Decker gật đầu. “Rồi sau đó thế nào?”

“Họ không ở tầng dưới. Tôi đã thấy đèn tầng dưới tắt rồi tầng trên lên đèn. Nên biết chắc họ đi ngủ. Tôi lẻn lên tầng, nhưng nhầm phòng. Tôi bước vào một phòng ngủ nhưng cái phòng trống trơn. Áp phích gái gú trên tường, đồ thể thao khắp nơi, tôi đoán là phòng con họ. Tôi đã lo có thể đứa con đang ngủ trên giường, nhưng cái giường trống không.”

“Đó là khi ông nhìn thấy nó hả?” Decker hỏi, thu về phía mình ánh nhìn sắc bén của Jamison và Davenport.

Montgomery liếm môi và gật đầu. “Phải. Khẩu súng nằm trên giá treo tường. Tôi đã nghĩ nếu tôi định làm điều này, tôi không thể dùng khẩu súng của mình. Người ta có thể lần ra tôi, anh biết đấy, thông qua đạn đạo.”

“Không đâu nếu họ không có súng của ông.” Bogart chỉ ra.

“Đúng vậy, nhưng họ có thể bắt được tôi và rồi họ lấy được súng tôi.” Montgomery phản bác.

“Tiếp tục đi,” Decker nói.

“Tôi lấy khẩu súng, tìm đạn trong một ngăn kéo nhỏ gắn vào giá, và nạp đạn. Sau đó tôi vào phòng ngủ của họ. Họ đang ngủ trên giường, nhưng tôi đã đánh thức họ dậy. Họ sợ chết khiếp, gã đàn ông nhớ tôi. Tôi đã nói với ông ta là tôi muốn tiền từ tiệm cầm đồ. Nếu ông ta lấy nó cho tôi, tôi sẽ để họ sống. Ông ta nói rằng, không thể bởi vì chủ tiệm rút két tiền mỗi đêm và bỏ nó vào khe gửi tiền ban đêm của ngân hàng. Điều đó đã làm tôi điên lên. Mấy người thấy đấy, tôi đã tưởng ông ta là chủ, nhưng ông ta chỉ là một nhân viên nhỏ mọn. Vậy mà ông ta lớn tiếng như thể ông ta sở hữu cái nơi chết tiệt ấy. Tôi không thích ai nói dối tôi. Không chịu nổi. Cá là thằng khốn ấy chẳng bao giờ mặc đồng phục. Và ông ta mà đòi coi thường tôi ư? Nói là tôi không giúp được gì cho ông ta?” Montgomery lắc đầu dứt khoát. “Ông ta nghĩ ông ta là ai chứ? Không đời nào tôi cho qua chuyện đó. Thế là tôi bắn tung đầu ông ta. Bà vợ gào thét. Tôi không thể để bà ta sống được, đúng không? Thế là tôi bắn cả bà ta luôn.”

Montgomery đột ngột ngừng lại và nhìn quanh về phía Jamison và Davenport.

“Có vấn đề gì à?” Decker hỏi.

“Tôi cảm thấy rất tệ khi ra tay với phụ nữ, nhưng tôi không thể làm khác.” Ông ta nhún vai. “Tôi đã giết người, trên chiến trường và ngoài đời thường. Nhưng trước đó tôi chưa từng giết người phụ nữ nào. Đó là lỗi của ông ta, không phải bà ấy.”

“Và sau đó ông đã làm gì?” Decker hỏi, cố giấu vẻ kinh tởm trước cách người đàn ông đổ trách nhiệm cho cái chết của Lucinda Mars lên chồng bà.

Milligan đang bận viết tất cả những điều này vào máy tính bảng của mình, nhưng anh ta cũng có vẻ khó chịu với những gì mình đang nghe.

“Tôi đã phát hoảng. Ý tôi là, việc đó làm adrenaline trong người tôi tăng lên. Nhưng khi mọi thứ xong xuôi, cảm giác như thể sau khi đạt đến đỉnh cao, rồi sụp đổ. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là chạy trốn. Nhưng rồi tôi nhìn xuống hai thi thể và nghĩ đến một thứ khác. Trong lúc dò xét quanh căn nhà, tôi đã nhìn và gara và thấy can xăng. Tôi liền chạy xuống lấy nó, đổ lên người họ và châm lửa đốt.”

“Nhưng tại sao chứ?” Bogart hỏi.

“Tôi đã nghĩ...” Gã ấp úng. “Tôi đã nghĩ nếu họ cháy cùng với ngôi nhà, người ta sẽ nghĩ là ngọn lửa đã giết họ. Chứ không phải có người đã bắn họ.”

“Ông đã làm gì với khẩu súng?” Decker hỏi.

“Để nó lại lên giá.”

“Rồi ông bỏ đi.”

“Phải. Tôi nhảy lên xe và lái đi ngay lập tức.”

“Anh có thấy phương tiện giao thông nào khác khi rời đi không?” Decker hỏi.

Montgomery lắc đầu. “Tôi đã loạn trí đến mức có đi qua một đoàn xe tăng tôi cũng chẳng nhận ra.”

“Khi đó ông có đeo găng tay không?”

“Găng tay?”

“Khi ông cầm khẩu súng săn.”

“Ồ có. Tôi đã đeo găng tay. Không muốn để lại dấu vân tay ý mà. Tôi từng trong Quân ngũ, người ta lưu lại vân tay tôi.” Gã dừng lại và nhìn Decker. “Và đó... là tất cả.”

“Không hẳn. Làm thế nào mà ông biết về Melvin Mars?”

“À, chuyện đó,” Montgomery tỉnh bơ. “Chỉ là tầm năm ngoái. Tôi đang ở đây, trong tù. Một gã kể tôi nghe về Mars. Hắn nói hắn nghe được từ một gã ở Texas.”

“Gã có tên không?” Bogart hỏi.

“Donny Crockett,” Montgomery nói ngay.

“Và giờ hắn đang ở đâu?”

“Trong quan tài. Cũng đã chịu án tử. Họ xử gã bốn tháng trước.”

Bogart và Decker trao đổi ánh nhìn trong khi Davenport nhìn thẳng vào Montgomery.

Cô nói, “Tại sao hắn ta lại đề cập đến Melvin Mars với ông?”

“Cô không biết à?” Montgomery nhếch mép nhẹ. “Tôi đã từng chơi bóng ở Ole Miss. Tôi chơi vị trí hậu vệ. Tức là húc người vào lũ đối thủ trong suốt cuộc chơi để thằng Trung vệ được đẹp mặt. Đúng là, tôi chưa từng chơi với Mars, vì tôi nhiều tuổi hơn nhiều, nhưng về sau tôi có nghe về anh ta. Tôi đã chẳng liên hệ gì về chuyện ở Texas. Nhưng rồi anh bạn kia kể tôi nghe chi tiết, tôi nhờ vợ mình tra Google hộ. Khi tôi nhìn thấy bức ảnh chụp cha mẹ anh ta, tôi biết rằng họ chính là những người tôi giết.”

“Và tại sao ông quyết định ra thú tội?” Decker hỏi. “Vì Chúa có thể sẽ khoan hồng với ông ư?”

Montgomery nhún vai. “Nhìn này, dù sao thì tôi cũng sẽ chết. Đời tôi bung bét hết rồi. Và anh chàng Mars này thì đã mất rất nhiều vì tôi. Tôi đoán là tôi chỉ cố sửa chữa lỗi lầm thôi. Làm một việc tốt cuối cùng trước khi lìa đời.” Gã dừng lại và nhìn Decker đầy dò hỏi. “Họ sẽ thả anh ta đi chứ? Anh ta không giết cha mẹ mình mà. Tôi đã làm thế.”

“Chúng tôi sẽ xem xét việc đó.” Decker đáp. “Đó là lí do chúng tôi ở đây mà.”

“Tôi đã nói với cảnh sát địa phương những gì tôi biết về ngôi nhà và tất cả. Những chi tiết họ không để lộ ra với công chúng. Là tôi mà. Còn biết nói gì nữa.?”

“Tôi nghĩ ông đã nói rất nhiều,” Decker trả lời.

Bogart nói, “Và ông chưa từng gặp Melvin Mars phải không?”

Montgomery lắc đầu. “Chưa, thưa ngài, tôi chưa từng gặp anh ta. Nếu đêm đó anh ta ở nhà có khi tôi cũng giết anh ta rồi.”

Tất cả bọn họ đều im lặng trong giây lát. Decker cố gắng phân tích Montgomery, Bogart thì cúi xuống viết ghi chú. Jamison và Davenport đều quan sát Decker.

Cuối cùng Decker lên tiếng. “Vậy là cuối cùng ông có tái hôn hả?”

Montgomery gật đầu. “Vài năm sau đó. Tôi đã ngoài năm mươi, còn Regina thì trẻ hơn tôi hai mươi tuổi. Và thế là chúng tôi có con. Tôi cố ổn định cuộc sống, rửa tay gác kiếm, nhưng mọi việc vẫn không tốt đẹp hơn.” Gã lại lắc đầu. “Những cơn đau quay lại. Khi đó lúc nào tôi cũng đau. Tôi phát điên lên. Làm những chuyện đáng nguyền rủa. Regina ẵm con chúng tôi bỏ đi. Tôi bắt đầu cướp ngân hàng và bán thuốc phiện, giết vài thằng cha tôi từng giao dịch cùng. Rồi giết một tên quân nhân của bang. Và thế là tôi ngồi đây.”

“Người vợ thứ hai của ông giờ đang sống ở đâu?”

Lông mày của Montgomery nhướn lên trước câu hỏi này. “Sao hỏi thế?”

“Chúng tôi cần phải nói chuyện với cô ta.”

“Tại sao phải làm thế?” Gã tiếp tục tra hỏi.

“Cô ấy là một phần của chuỗi này. Chúng tôi phải xem xét mọi liên kết.”

Montgomery cân nhắc một hồi lâu. “Cô ấy sống cách đây hơn 30km. Nhà tù có lưu địa chỉ đấy. Tôi đã đến đó khi bị chuyển vào đây.”

“Và ông đã kết hôn được bao lâu?”

“Khoảng mười tám năm. Tuy nhiên tôi ngồi tù 9 năm cuối. Như tôi nói, cô ấy đã bỏ tôi khi tôi mất kiểm soát. Chết tiệt thật, khi đó Tommy chỉ là một đứa trẻ. Chúng tôi chưa bao giờ li hôn chính thức. Tôi nghĩ cô ấy thấy thương tôi.”

“Ông có bao nhiêu người con?” Decker hỏi.

“Chỉ có Tommy thôi. Thằng bé sống cùng mẹ nhưng chưa bao giờ vào đây thăm tôi. Tôi không trách nó. Tôi đã không ở bên thằng bé, thằng bé cũng chẳng có nghĩa vụ phải đến thăm tôi. Cô ấy kể với tôi là thằng bé chơi bóng rất cừ.”

“Cô ấy có thăm ông thường xuyên không?” Davenport hỏi.

Montgomery hướng ánh nhìn về phía cô. “Mỗi tuần, chính xác như kim đồng hồ vậy.”

“Thật tốt.” Davenport nói, Montgomery cảnh giác nhìn cô.

“Có ai khác từng đến gặp ông không?” Decker hỏi.

“Tôi không có ai khác.”

“Không có luật sư hay gì à?”

“Họ đã cố. Và thất bại. Rồi bỏ đi.”

Decker hỏi, “Bao giờ thì đến ngày hành quyết.”

“Ba tuần nữa tính từ ngày hôm qua.”

Davenport hỏi, “Tại sao ông lại chọn ghế điện thay vì hình thức tiêm thuốc độc?”

Mọi người quay lại nhìn cô.

Montgomery nhe răng cười. “Biết trước nơi tôi sẽ đến sau đó, tôi nghĩ tốt nhất nên làm quen với cái nóng. Và sao không ra đi bùng nổ chút chứ?”

“Vợ ông định làm gì sau khi ông đi?” Decker hỏi.

“Bắt đầu lại ở một nơi khác.”

“Phải rồi,” Decker nói. “Chúng tôi sẽ gửi lời chào khi gặp cô ấy.”

“Tôi đang làm điều đúng đắn, phải không?” Montgomery lo lắng nói.

“Câu trả lời nằm ngoài thẩm quyền của tôi,” Decker đáp. “Một điều nữa. Ông có lấy chút tiền hay tài sản nào từ nhà Mars không?”

Montgomery nhìn anh chăm chú, vẻ mặt cảnh giác. “Không, cảnh sát nói thế à?”

“Ông có phạm tội gì khác trong thời gian ở trong thị trấn không?” Decker hỏi tiếp.

“Không, tôi đã nói rồi. Tôi giết họ rồi chuồn khỏi đó luôn.”

“Vậy là ông không nán lại để làm bất cứ việc gì hả?”

Montgomery nhìn Decker như thể anh ta đã mất trí.

“Sau khi giết hai mạng người ư?”

“Vậy là không hả?”

“Hoàn toàn không.”

“Và ông đã lái xe bao xa sau khi rời khỏi thị trấn?”

“Tôi không nhớ.”

“Ông có nhớ có một thành phố không?”

Montgomery nghĩ một lúc. “Có lẽ là Abilene. Phải, đúng rồi. Tôi đã lên Xa lộ liên tiểu bang 20 và chỉ lái về hướng Đông. Chạy thẳng vào Abilene.”

“Chỗ đó cách bao xa nhỉ, gần 300km à? Chắc là ba giờ lái xe?”

“Tầm khoảng đó, tôi đoán thế.”

“Được rồi, cảm ơn nhiều.”

Khi họ bắt đầu rời đi, Montgomery bỗng gọi với theo. “Mấy người có thể nói với anh Mars là tôi xin lỗi được không?”

Decker quay lại nhìn gã. “Tôi thực sự không cho đó là một ý kiến hay.”