← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 19

HỌ LÁI THẲNG đến nhà của Regina Montgomery, đúng như Montgomery đã nói, chỉ cách nhà tù khoảng 20 phút.

Bầu trời như chực đổ mưa, nhiệt độ giảm xuống dần, thậm chí còn đổ thêm một chút tuyết, mặc dù hiện tượng đó rất hiếm thấy ở khu vực này của Alabama.

Bogart lái xe và Decker ngồi ở ghế lái bên cạnh. Davenport ngồi ở ghế sau viết ghi chú vào máy tính bảng. Milligan ngồi cạnh cô cũng làm thao tác tương tự trên máy tính bảng của anh ta.

Jamison ngồi bên trái Milligan. Cô lên tiếng. “Người đàn ông đó thật đáng sợ.”

“Chà, ít nhất cộng đồng không còn phải lo lắng về hắn nữa.” Bogart nói.

“Anh có nghĩ là chấn thương trên đầu khiến ông ta làm những chuyện này không?” Jamison giả dụ.

“Tôi chịu,” Bogart tiếp lời. “Theo luật pháp thì điều ấy cũng không phài là vấn đề gì lớn lắm.”

“Tôi đoán vậy,” Cô nói vẻ không chắc chắn lắm.

“Lisa, cô nghĩ thế nào về hắn?” Bogart hỏi, nhìn xuống cô qua gương chiếu hậu.

Cô ngước lên từ cái máy tính bảng. “Giả thuyết xấu của tôi là gã nói thật. Ông ta rõ ràng tinh ranh như ma, nhưng cũng có vẻ gì đó hối hận thật lòng. Và nếu ôg ta mắc chứng PTSD 1 vầ vết thương ở đầu đó ảnh hưởng đến các vùng não quan trọng của ông ta, những gì ông ta làm sau đó có thể hiểu được.”

1 Rối loạn căng thẳng sau chấn thương.

Cô bắt gặp Decker lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng không chú ý nghe cô nói

“Anh thấy thế nào hả Amos?” Cô nói.

Khi anh không đáp lại, cô với tay chạm vào vai anh. Anh giật mình và ngoái lại nhìn cô.

“Tôi xin lỗi,” cô nói. “Tôi đang hỏi ý kiến của anh về gã Montgomery.”