CHƯƠNG 20
“CHARLES MONTGOMERY ĐÃ hầu tòa tại Alabama ngày hôm nay để tuyên bố với thẩm phán rằng hắn ta đã sát hại cha mẹ anh.”
Decker gõ tay vào tay ghế anh rồi, nhìn Melvin Mars. Anh ta sắp trải qua được một tuần điều trị tại cơ sở trong bệnh viện.
Mars trông khá bình thường. Hết sưng tấy, hết đau nhức. Các bác sĩ đã giúp anh ta hồi phục hoàn toàn. Anh ta định sẽ ra viện ngày hôm sau.
Mars đặt quả tạ xuống, ngừng tập và lấy khăn lau mặt.
“Chính xác thì điều đó có nghĩa là gì?”
“Đó là lời tuyên thệ chính thức rằng những gì ông ta nói là đúng. Nó bao gồm các chi tiết cụ thể về vụ án,”
“Và tòa án đồng ý?”
Decker gật đầu.
Hôm nay anh đến đây một mình. Anh muốn có thời gian để nói chuyện riêng với Mars.
“Thế giờ sao?”
Decker lên tiếng. “Lời tuyên thệ được chuyển đến tòa án và Texas có thẩm quyền xét xử trường hợp của anh. Tòa sẽ xem xét kĩ trước khi đưa ra quyết định.”
“Còn những người đã khởi tố tôi thì sao?”
“Họ đã nghỉ hưu rồi. Nhưng các luật sư của bang đang thảo luận và cân nhắc mọi thứ. Nếu họ nghiêng về tin Montgomery và ủng hộ anh, thì tôi không nghĩ tòa án có lựa chọn nào khác ngoài việc trả lại tự do cho anh. Chắc là phải ngay lập tức.”
Mas quấn chiếc khăn quanh cổ, cơ bắp căng lên trên chiếc áo thun bó sát. Anh ta ngồi xuống đối diện với Decker.
“Anh nghĩ sẽ mất bao lâu?”
“Tôi không nghĩ là lâu lắm đâu.”
“Hắn ta như thế nào?” Mas hạ giọng.
“Ai cơ, Montgomery á?”
Mars gật đầu, mắt dán chặt xuống sàn.
“Chắc là như mấy gã anh vẫn gặp trong tù thôi.”
“Vậy là một gã khốn nạn muốn làm hại người khác thôi ý hả?”
“Ông ta là cựu binh. Nói là cuộc chiến đó cho ông ta những cơn đau đầu triền miên. Không chịu đựng được nên đã phạm tội để kiếm tiền mua thuốc phiện vì VA không hỗ trợ ông ta.”
“Nhưng tại sao lại giết cha mẹ tôi”
“Anh thực sự muốn biết à? Nó không thay đổi được gì mấy đâu?”
Mars ngẩng lên nhìn thẳng anh. “Nói cho tôi biết đi.”
“Sai chỗ, sai thời điểm thôi. Motngomery cố cầm đồ ở cửa tiệm của cha anh. Ông ta nói cha anh không chịu cầm, có thể còn móc mỉa anh ta nữa. Ông ta nổi cơn, theo cha anh về nhà, muốn tiền nhưng cha anh nói ông chỉ là nhân viên ở tiệm, rằng chủ tiệm lấy tiền cho vào ngân hàng mỗi đêm. Thế là... ông ta ra tay, dùng súng của anh để trong phòng anh. Và lấy xăng từ trong gara.”
Mars lại nhìn xuống sàn. “Và anh tin hắn à?”
“Hắn biết những chi tiết mà chỉ người trong cuộc mới biết được.”
Mars lại nhìn lên. “Nhưng anh có tin hắn là thủ phạm không?”
Decker không nói gì.
“Thế tức là anh không tin hắn hả?”
“Không quan trọng tôi tin gì. Quan trọng là sự thật.”
“Và điều đó không thực sự trả lời được câu hỏi của tôi,” Mars cáu kỉnh. “Sao anh phải làm mọi thứ trở nên khó khăn như vậy hả Decker?”
“Công việc của tôi là tìm ra sự thật, Melvin à. Tôi đã nói ngay từ lần đầu gặp anh rồi. Lúc này đây, tôi không tin ai cả.”
“Kể cả tôi ư?”
“Với anh, tôi đang đến gần sự tin tưởng rồi. Nhanh hơn tôi bình thường đấy.” Rồi anh nói thêm. “Có lẽ vì anh quá dễ mến.”
Mars cười lớn. “Không ngờ là anh có khiếu hài hước đấy.”
“Tôi không có. Chắc anh lây cho tôi rồi.”
“Vậy tôi phải đi đâu trong khi tất cả những thữ này đang được quyết định?”
“Một ngôi nhà an toàn ở Austin do FBI cung cấp.”
“Chưa từng đặt chân về Austin từ hồi tôi chơi ở trường đại học Texas.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Decker khựng lại. “Tôi còn một câu hỏi cho anh.”
“Được rồi, nói đi.”
“Tôi đã đọc hết báo cáo khám nghiệm tử thi của mẹ anh.”
Mars cứng người, cảnh giác nhìn Decker. “Và sao? Anh thấy gì lạ à?”
“Nhân viên xét nghiệm kết luận rằng mẹ anh bị ung thư não giai đoạn cuối.”
Mars gần như làm lật tung chiếc ghế. Anh ta cố giữ thăng bằng bằng cách chống một tay xuống sàn và tự nâng mình dậy.
“Từ phản ứng của anh, tôi đoán là anh không biết.”
“Chuyện nhảm nhí!” Mars thốt lên.
“Theo báo cáo thì không nhảm nhí đâu. Có hình ảnh của khối u. Tôi sẽ không cho anh xem ảnh vì viên đạn đã hủy hoại tương đối. Giai đoạn 4 cận kề rồi. Ted Kennedy 1 cũng chết ở giai đoạn đấy.”
Mars đang nhìn chằm chằm vào sàn nhà, đôi mắt mở to như chưa thể tin được điều mình nghe. “Bà ấy chưa bao giờ nói gì với tôi. Không gì cả.”
“Bà ấy có dấu hiệu gì là bị ốm không?”
Mars áp chiếc khăn lên mặt và bắt đầu khóc nức nở.
Decker, hoàn toàn không lường trước cảnh này, ngồi dựa lưng và chờ đợi.
Khi tiếng nức nở cuối cùng cũng lắng xuống, Mars xoa mặt cho khô rồi từ từ ngồi dậy, lồng ngực vẫn phập phồng.
“Bà ấy đã sụt cân. Không thèm ăn mấy. Và bà hay bị đau đầu. Bà bảo tôi đấy chỉ là chứng đau nửa đầu thôi.”
“Bà ấy có bao giờ đi khám bệnh ở bệnh viện không? Bất cứ sự khám bệnh hay kê đơn điều trị nào?”
“Tôi không tin được. Bà ấy bị ung thư não và họ không nói cho tôi biết? Bà ấy sắp chết và không nghĩ đến việc cho đứa con duy nhất của mình biết ư?”
“Tôi biết đây là một cú sốc với anh, Melvin. Nhưng nếu bà ấy có điều trị, hẳn anh đã biết, phải không?”
“Tôi không biết. Tôi không ở nhà nhiều. Nhưng bà ấy không bị rụng tóc hay gì cả. Nếu có tôi đã nhận thấy.”
“Bà ấy vẫn làm việc những ngày cuối chứ?”
Mars ngẩng lên. “Không. Cha đã muốn bà nghỉ ngơi chút. Tôi chỉ nghĩ là vì tôi sắp có tiền. Tôi chưa từng...” Giọng anh ta lạc đi.
“Liệu có thể là họ đã khám bác sĩ trong thị trấn không?”
“Tôi đoán thế. Họ có nha sĩ riêng. Và đôi khi mẹ tôi có đi nắn khớp nữa. Công việc khiến bà bị cứng khớp.”
“Anh có biết tên bác sĩ không?”
“Không.” Anh suy nghĩ. “Tôi đoán là hồi đó tôi nghĩ cho mình quá nhiều, Decker à. Tôi thực sự không quan tâm nhiều đến cha mẹ. Tôi luôn bận đi chơi bóng. Nhưng... nhưng tôi vẫn yêu mến họ. Tôi đã định sẽ chăm sóc họ. Nhưng... chết tiệt.”
Anh ta nhìn xuống, nét mặt đầy tội lỗi.
“Ở tuổi đó, anh đã phải trải qua rất nhiều chuyện, Melvin à. Tôi không thể trách anh quá được.”
“Căn bệnh ung thư não này. Anh có nghĩ nó có liên quan gì đến cái chết của họ không?”
“Tôi không thấy được mối liên kết. Nhưng những gì tôi không thấy có thể lấp đầy một thư viện mất.”
Mars ngồi thẳng dậy và gạt nước mắt. “Rồi tôi sẽ làm gì đây, khi mà họ thả tôi ra hả Decker?” Anh ta nói trống rỗng. Anh ta nhìn sang Decker như thể mình là một cậu bé lạc giữa thế giới mà cậu còn không biết có tồn tại.
Trước câu hỏi này, Decker thấy không thoải mái và giữ im lặng.
Mars lại sụp xuống và tiếp tục, “Tôi gần hai mươi hai tuổi khi tôi rời thế giới. Giờ tôi gần bốn mươi hai rồi. Khi đó tôi là một đứa trẻ, giờ tôi là một gã đàn ông. Nhưng hồi đó tôi có kế hoạch. Rất nhiều kế hoạch. Giờ thì, tôi chẳng biết phải làm... cái quái gì cả?”
Anh ta ngước nhìn Decker, thấy khuôn mặt vô hồn đang nhìn lại mình và quay đi chỗ khác. “Quên đi. Tôi sẽ tìm ra cách thôi. Tôi luôn vậy.”
“Từng bước một thôi, Melvin à.”
“Phải rồi,” Mars lơ đãng nói.
Decker nghiêng người về phía trước. Đã đến lúc thảo luận về những gì anh ta chủ tâm nói ở đây.
“Giả sử như cả anh và Charles Montgomery đều không phải thủ phạm, thì sao?”
Mars ngơ ngác ngẩng lên. “Gì cơ?”
“Lựa chọn thứ ba?”
“Quá khứ của cha mẹ anh quá mờ nhạt. Hồi đó chẳng ai để ý đến nó vì họ đã gắn tội giết người cho anh. Nhưng có quá nhiều lỗ hổng. Có thể có thứ gì đó ở một trong những lỗ hổng đó có thể giải thích tại sao họ bị giết.”
“Như là gì?”
“Tôi không biết.”
“Nhưng tại sao anh không tin Montgomery? Hắn ta biết mấy thứ ở nhà tôi mà.”
“Bất cứ ai đã gây án có thể đã nói cho hắn.”
“Nhưng tại sao hắn ta làm thế? Nhận một tội ác mà mình không gây ra.”
“Vì hắn có án tử sẵn rồi. Hai nạn nhân nữa thì có là gì? Họ không hành quyết hắn hai lần được. Và nếu ai đó nhờ hắn nhận tội để đổi lại cuộc sống sung túc suốt đời cho vợ con hắn thì sao?”
Mars ngồi phịch xuống ghế. “Cuộc sống sung túc suốt đời cho vợ con hắn à? Nhiều tiền lắm đấy. Cha mẹ tôi thì... ai nhiều tiền lại để mắt đến họ chứ? Hay để ý đến chuyện đưa tôi ra tù sau ngần ấy thời gian nữa?”
“Tôi không có câu trả lời cho điều đó. Giờ tôi chỉ có những câu hỏi thôi.”
Mars xoa mặt mình với bàn tay đẫm mồ hôi. “Anh làm tôi quay cuồng trong mớ hỗn độn này đấy, anh bạn. Đầu tiên là mẹ tôi bị ung thư và giờ là chuyện này.” Anh ta tức giận nói.
“Tôi nghĩ đã có thể anh sẽ muốn biết chân tướng sự việc. Chân tướng thực sự ý. Nếu tôi mất hai mươi năm ngồi tù vì một tội ác tôi không gây ra. Tôi sẽ muốn biết ai đã khiến tôi lâm vào hoàn cảnh ấy. Và tại sao.”
Mars nhìn anh chằm chằm trong vài giây và sau đó gật đầu. “Ừm, tôi cũng vậy. Thế tôi có thể giúp thế nào?”
“Bằng cách cố nhớ lại bata cứ điều gì về cha mẹ mình. Họ có nói gì đó kì quặc. Những lá thư, những cuộc điện thoại mà họ có thể đã nhận được mà có vẻ không bình thường. Khách đến nhà. Bất cứ điều gì có thể cho chúng ta biết họ thực sự đến từ đâu.”
“Tôi sẽ phải suy nghĩ về điều đó.”
“Chà, tôi không định đi đâu cả. Và anh cũng vậy.”