← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 21

MILLIGAN ĐẶT LY cà phê xuống và nhìn sang Decker ở phía bên kia bàn.

Cả đội đang ăn tối tại nhà hàng Applebee’s ở Austin. Họ cũng đã chuyển Mars về Austin sau khi anh ta xuất viện. Bên ngoài trời đang mưa như trút nước và cả ngày dài họ đã đi sâu vào những thông tin chi tiết biết từ trước cùng những gì họ tìm hiểu được về Charles Montgomery.

Milligan nói, “Có một hợp đồng bảo hiểm nhân thọ sẽ được thanh toán khi Montgomery qua đời.”

“Nhưng bảo hiểm đó chỉ có giá trị ba mươi nghìn dollas,” Jamison, đang ngồi cạnh Decker, nói.

“Nhưng tôi cá đó là số tiền lớn đối với cô ta,” Milligan đáp lại.

“Không đủ lớn để mua một căn nhà hay để sống cuộc sống không phải lao động.” Davenport chỉ ra.

“Thế thì có lẽ Tommy Montgomery đã phóng đại,” Milligan phản bác.

“Tôi không nghĩ vậy.”

Milligan nói, “Sao anh không đơn giản nói cho bọn tôi biết tại sao anh nghĩ Montgomery nói dối đi? Kìa, Decker, chúng ta là một đội mà, phải không? Chúng ta phải chia sẻ thông tin.”

Decker hạ dĩa và lau miệng bằng khăn ăn.

“Tôi đang khúc mắt về dòng tiền.”

“Xin lỗi, gì cơ?” Milligan nói với giọng điệu hung hăng. “Anh nói cô vợ ý hả?”

“Không, ông chồng.” Decker đã gọi món salad, mặc dù thực ra anh muốn ăn sườn. Ngay khi anh thổ lộ ý định gọi dẻ sườn, Jamison đã trao anh một ánh nhìn khiến anh thấy có lỗi đủ đề chuyển ý định sang gọi một món rau lá. Anh đã giảm hơn 6 cân và đầu gối anh không còn bị đau mọi lúc nữa. Nhưng vẫn cố chấp, anh đã gọi một chai bia Amstel Light.

Anh nốc cạn bia và nhìn sang Milligan với ánh mắt của một người thực sự không muốn làm việc này.

“Montgomery nói với chúng ta là ông ta không có tiền khi ông ta đến thị trấn. Thế nên ông ta mới đến tiệm cầm đồ. Ông ta lái xe đến thị trấn với bình xăng rỗng và chiếc bụng đói. Ông ta bảo là sau khi sát hại nhà Mars, ông ta chạy khỏi thị trấn ngay. Ông ta đã không lấy trộm gì từ họ hay bất cứ ai khác. Không làm công việc gì trước khi rời đi. Ông ta lái xe một mạch đến Abilene, đấy là một chặng đường ba giờ, không nghỉ.”

“Ừ, thì sao.”

“Khi đó ông ta lái chiếc Impala 777 với động cơ V-8. Tôi đã tra cứu nó. Xe mới đi tầm 30km đường quốc lộ thì hết hơn 3 lít xăng. Sau gần 20 năm, tôi ngờ là nó đi được 12km là căng nhất rồi. Ông ta cần tối thiểu khoảng trên 50 lít để đi được như thế. Hồi đó thì 3 lít xăng có giá trị hơn 1dollas. Nên nếu ông ta đến thị trấn với thùng xăng rỗng và 1 cái ví rỗng. Làm sao ông ta đến Abilene mà không hết xăng được? Mà hơn thế nữa, ông ta còn lái xe đến nhà Mars để giết họ. Chặng đường ngốn gần 8 lít đấy. Vậy nói tôi nghe, làm sao mà chuyện đó lhar thi được?”

Davenport và Jamison liếc nhanh sang nhau.

Bogart hắng giọng và nói, “Không khả thi, có nghĩa là ông ta đã nói dối hoặc nhầm lẫn.”

Decker nói, “Tôi không tin là ông ta nhầm. Ông ta nhớ rõ từng chân tơ kẻ tóc. Chỉ là một chi tiết nhỏ bị bỏ qua khi ghép câu chuyện bịa đặt lại.”

“Chà,” Milligan nói. “Anh lấy phần câu chuyện bịa đặt từ đâu thế?”

“Ai đó đã dựng nó lên.”

“Đó là một bước tiến đáng kể trong logic và, theo tôi, vô lý đùng đùng.”

“Chà, tôi đoán đấy là điểm khác biệt giữa đầu tôi và đầu anh.”

Milligan nhăn nhó trước câu bình luận này và cầm ly cà phê lên. “Và anh có nhớ là trong xe Melvin có máu của Lucinda không? Bà ấy chưa bao giờ dùng xe “ anh nói. “Thế làm thế nào mà lại có máu ở đó? Môngmery hẳn là không thể vấy máu vào.”

Điện thoại Bogart đổ chuông. Anh ta nhấc máy, nghe một lúc rồi bấm tắt.

Anh ấy nhìn một lượt quanh bàn. “Tòa án Texas đã xóa tôih hoàn toàn cho Mars. Anh ta sẽ được ra tù.”

“Tin tốt thật,” Jamison nói.

“Nếu anh ta vô tội,” Milligan sưng sỉa. “Nếu anh ta có tôi thì lại chẳng tốt nữa đâu.”

“Tôi tự hỏi liệu anh ta có muốn đến Alabama không?” Bogart nói.

“Alabama?” Davenport hỏi. “Vì sao thế?”

“Người nhà nạnn nhân có quyền chứng kiến cuộc hành quyết. Và mặc dù chính xác thì Montgomery không bị kết án về vụ án mạng đó, nhưng ông ta đã nhận tội. Và Mars đâu có cơ hội thứ hai để chứng kiến ông ta bị hành quyết.”

“Chà, đi hỏi anh ta thôi,” Decker nói.

☆☆☆

Mars đang ngồi trong căn nhà được ba đặc vụ FBI ở Austin thuê. Luật sư của anh ta, Mary Oliver, vừa mới đến và đang ôm Mars khi Decker, Bogart và những thành viên còn lại trong đội xuất hiện.

“Tôi đã biết mình sẽ được thả,” Mars nói. “Nhưng vẫn thật khó tin.”

Oliver nói, “Còn quá trình tòa án chính thức xóa hồ sơ tội phạm của cậu nữa, và tôi đã đệ đơn yêu cầu nhà nước bồi thường. Tôi nghĩ cậu sẽ không có khó khăn gì để nhận mức đền bù trợ cấp tối đa.”

Mọi người chúc mừng anh ta. Sau cùng, Bogart thông báo tin Montgomery sắp sửa bị hành quyết. “Tôi đã thực hiện vài cuộc gọi. Nếu anh muốn, họ sẽ cho anh đến xem.”

Mars nhìn sang Decker. “Anh nghĩ thế nào? Tôi có nên đi không?”

Decker suy nghĩ một lúc. “Nếu anh thấy việc đó đem lại hồi kết đối với anh, thì câu trả lời của tôi là có.”

“Nhưng anh có nghĩ là ông ta thực sự đã làm thế không?”

“Và tôi có thể sai mà.” Decker khựng lại giây lát. “Ngoài ra, còn có lý do khác để đến Alabama.”

“Lý do vì thế?”

“Bà Montgomery.”

☆☆☆

Phiên tòa diễn ra ngay ngày hôm sau. Mars mặc comple rẻ tiền, đứng cạnh Mary Oliver khi thẩm phán ra lời xin lỗi về những gì đã xảy ra và chính thức xóa bỏ mọi cáo buộc chống lại anh ta.

“Tôi chỉ có hi vọng thôi, anh Mars à, rằng từ giờ đến cuối đời anh sau này không phải trải qua gì khác ngoài những điều tốt đẹp,” thẩm phán nói. Ông ta gõ búa và phiên tòa kết thúc.

Kha khá phóng viên tụ tập bên ngoài phòng xử án, tất cả đều muốn một mẩu tin về Mars và câu chuyện của anh ta. Nhưng đến lúc này, cả Bogart, Decker và Milligan đều nhảy vào đám đông hỗn loạn, và Decker sử dụng thể xác vam vỡ của mình như một trái bowling rẽ lối cho Mars đi ra chiếc xe SUV đang đợi, qua hàng loạt những chiếc mic vẫy gọi.

Khi xe bắt đầu lăn bánh, Decker nói, “Anh sẽ trở thành tin hot của bản tin quốc gia trong ngày ấy chứ.”

“Tôi ngạc nhiên là mọi người vẫn còn hứng thú với chuyện này đấy.” Mars nói.

“Họ sẽ hứng thú, nhưng chỉ trong chu kì tin tức kéo dài hai mươi tư giờ thôi.”

Bogart đưa ra một thứ gì đó. Mars nhìn xuống.

“Điện thoại di động à?”

Jamison trả lời, “Chính xác là điện thoại thông minh. Anh có thể kết nối mạng. Sử dụng hộp thư, nhắn tin, tạo tweet, dùng Instagram, Snapchat, chụp ảnh và xem TV hoặc phim. À, và anh có thể dùng nó để gọi điện nữa.” Cô nói thêm với một nụ cười tươi, “Nhưng chat sex có thể gây rắc rối cho anh đấy. Nên bỏ qua vụ đó nhé.”

Mars lướt ngón tay lên màn hình điện thoại. “Hẳn tôi còn nhiều thứ để theo kịp lắm.”

“Chà, vẫn là một viễn cảnh tốt,” Decker nhận xét.

☆☆☆

Giờ đây Mars không còn là tù nhân nữa, anh ta có thể đi thăm thú đó đây mà không cần lính canh đi kèm, không còn xiềng xích gông cùm nữa. Anh ta ngồi cạnh Decker trong chuyến bay United Airlines. Bogart ngồi hàng ghế kế bên kia. Jamison và Davenport ngồi sau Bogart. Milligan tình nguyện ở lại Texas để tiếp tục nghiên cứu vụ việc tại địa phương.

Mars nhìn ra ngoài cửa sổ. “Lâu rồi không đi máy bay. Trông không khác gì lắm.”

Decker điều chỉnh chỗ ngồi, cho ngã ghế hết cỡ. “Có một điểm khác biệt. Giờ chỗ ngồi nhỏ hơn. Hoặc có thể tôi phát tướng ra.”

Mars vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. “Chưa từng nghĩ có ngày tôi sẽ rời Texas.”

“Tôi chắc anh đã nghĩ anh sẽ không làm rất nhiều điều.”

“Tôi chưa từng chứng kiến một cuộc hành quyết.”

“Nói anh biết nhé, Montgomery đã chọn ghế điện thay vì mũi tiêm thuốc độc.”

Mars liếc nhanh sang Decker. “Chuyện quái gì thế?”

“Tôi không nói chắc được. Alabama cho lựa chọn phương cách ra đi và hắn đã chọn thế.”

“Liệu vợ hắn có xuất hiện ở đấy không?”

“Cô ấy có quyền ở đó. Tôi không biết cô ta có đến không. Nhưng nếu có, cô ta cũng chẳng đem theo con trai đâu.”

“Và nếu như hắn đã không giết cha mẹ tôi thì sao?”

“Rõ ràng là hắn đã lấy đi vài mạng khác. Bản án dành cho hắn là hoàn toàn thích đáng theo pháp luật.”

Mars gật đầu. “Anh có biết bao nhiêu người bị xử tử oan?”

“Một là quá nhiều rồi. Và tôi khá chắc là có nhiều hơn một tử tù bị oan.”

“Chỉ cách vài phút thôi, là tôi suýt nhập hội rồi.”

“Như tôi nói ở lần đầu gặp anh, anh là một anh chàng may mắn, sau thời gian dài dưới vai một anh chàng cực kì xấu số.”

“Phải, hừm, hãy hi vọng là may mắn của tôi kéo dài.”

Mars nhìn ra phía trước máy bay và quan sát cảnh tiếp viên chỉnh xe đồ làm rào chắn trước buồng lái khi một trong các phi công bước ra để sử dụng nhà vệ sinh.

“Họ bắt đầu làm thế từ khi nào thế?” Anh ta hỏi.

“Sau sự kiện ngày 9 tháng 11.”

“Ồ, phải rồi.”

Mars rời ánh nhìn khỏi phía trước máy bay và quay sang Decker, “Anh đã nói chúng ta đến đây vì bà Montgomery nữa.”

“Đúng vậy.”

“Tại sao thế?”

“Mấy năm qua, cô ta là người duy nhất vào tù thăm chồng mình.”

“Được rồi, thế thì có sao chứ?” Mars hỏi.

“Nếu tất cả chuyện này là một màn dàm dựng, hắn sẽ không bàn bạc trên điện thoại. Sẽ phải là gặp mặt đối mặt. Cô ta là người duy nhất. Cô ta đến nhà tù và chỉ dẫn chồng mình. Bao gồm tất cả những chi tiết, để gã có thể kể lại câu chuyện trôi chảy. Có thể cô ta đã nói đi nói lại nhiều lần để đảm bảo câu chuyện ngấm vào đầu gã kia.”

“Vậy là cô ta hẳn đã liên lạc với thủ phạm thực sự sát hại cha mẹ tôi à? Không phải chồng cô ta, mà chính cô ta khởi xướng vụ này?”

“Phải, đó là điều tôi nghĩ.”

“Nhưng cô ta sẽ không nói cho chúng ta biết danh tính kẻ đã liên hệ với cô ta đâu.”

“Không, tôi không nghĩ cô ta sẽ nói,” Decker đáp.

“Vậy chúng ta phải làm gì đây?”

“Chúng ta sẽ tự đi thu thập nhiều thông tin nhất có thể rồi sau đó mới đối chất cô ta.”

“Và hi vọng cô ta sẽ sa bẫy?”

“Đúng vậy. Anh có nhớ những điều tôi đã hỏi anh không?”

Mars lại nhìn ra cửa sổ, máy bay đang hạ cánh xuống Alabama. “Tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Thực lòng, chỉ có một điều tôi thực sự nhớ đến.”

“Và?”

Mars chỉ tay vào sau tai. “Cha tôi có sẹo ở ngay chỗ này. Hồi tôi còn nhỏ, tôi đã thấy nó trong lúc chúng tôi chơi đùa trong nhà, anh biết đấy, vật lộn kiểu con trai ý mà. Tôi chạm tay vào vết sẹo và hỏi ông về nó. Ông đã nổi cơn thịnh nộ. Ý tôi là, tôi đã nghĩ ông thực sự sẽ cho tôi một trận. Rồi mẹ tôi vào phòng, nhận thấy chuyện gì đang xảy ra và bà giữ ông lại, nói dịu ông. Sau đó, ông cư xử khác với tôi. Và ông bắt đầu nuôi tóc dài hơn nhiều.”

“Để che đi vết sẹo à?”

“Đúng vậy. Ít nhất là tôi nghĩ thế.”

“Anh đã bao giờ hỏi mẹ mình về nó chưa?”

“Không. Tôi đã quá sợ. Tôi chưa từng thấy cha tôi như vậy. Ý tôi là, ông ấy đã rất đáng sợ.”

Decker dán chặt mắt vào hàng ghế trước mặt mình, “Trông nó nó giống một vết thương không? Kiểu vết thương bởi súng hay dao ý?”

“Không phải vết đạn. Nó giống như một vết cắt dài.”

“Thế là dao à?”

“Phải, đó là điều tôi nghĩ. Tôi biết nó không nhiều nhặn gì.”

“Chà, nhiều hơn những gì chúng ta có đấy, Melvin. Chúng ta chỉ cần tìm ra vết sẹo ấy có ý nghĩa gì thôi.”