← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 22

THỨ NĂM, HỒI 5 giờ 30 phút chiều.

Charles Montgomery còn sống được nửa giờ đồng hồ nữa.

Gã đã ăn bữa ăn cuối cùng từ máy bán hàng tự động.

Một chiếc bánh kẹp thịt nướng và một lon coca.

Dạ dày của gã sẽ chẳng cần tiêu hóa chỗ thức ăn đó.

Bogart, Decker và Mars đang ngồi ở hàng ghế đầu của một trong những phòng quan sát. Jamison đã quyết định không đến. Davenport ngồi hàng thứ hai, ngay sau Decker. Có ba người khác trong phòng. Hai người là nhà báo và một người được bang Alabama cử đến. Và bên gia đình nạn nhân không có ai khác ngoài Mars.

Cánh nhà báo đã nhận ra Mars ngay và tìm cách phỏng vấn anh ta, nhưng Bogart đã giơ phù hiệu ra và nhanh chóng ngăn cuộc phỏng vấn lại.

Phòng hành quyết hiện đang bị che lại bởi một tấm rèm. Căn phòng liền kề là chỗ cho gia đình tử tù. Ở phía bên đó, rèm cũng kéo kín lại, nên họ hông biết được liệu Regina Montgomery có đến hay không.

Mars trông có vẻ bồn chồn, mặt anh ta lấm tấm mồ hôi dù căn phòng khá mát.

Decker nhận thấy điều này và đặt một bàn tay lên vai anh ấy. “Anh có chịu được khômg? Hay anh muốn ra khỏi đây?”

Mars cúi xuống và hít thở sâu. “Tôi chỉ đang nhớ lại mình cũng suýt chút nữa trải qua chuyện này.”

Decker bỏ tay ra. “Nhưng trong đó không phải là anh, Melvin à. Đó là một người khác. Nhưng chúng ta có thể rời đi nếu anh muốn.”

Mars thẳng người. “Không, tôi ổn.”

“Anh chắc chứ?”

“Phải.” Bogart nghiêng người và nói, “Họ tới kìa.”

Một tá sĩ quan cải huấn vây quanh Montgomery khi gã bước ra khỏi buồng giam, nơi hắn bị đưa vào từ Thứ Ba tuần trước. Họ dẫn theo một mục sư cầm cuốn Kinh thánh đến phòng hành quyết và cầu nguyện. Một bài thánh ca cũng đang được phát trên hệ thống loa đài.

Người ta lấy ra một chiếc băng ca và cả cái ghế điện từ trong kho. Biệt danh là “Yellow Mama”, vì màu của nó đến từ màu sơn vàng được sử dụng trên các tuyến đường cao tốc, nó được một tù nhân người Anh chế tạo vào những năm 1920. To lớn và cứng cáp.

Đầu cúi xuống, vị mục sư đã xong việc và bước đến khu vực quan sát cùng với Decker và những người khác. Mục sư ngồi xuống hàng ghế cuối và bắt đầu nhẩm đọc Kinh thánh.

Các viên sĩ quan cải huấn hộ tống Montgomery vào phòng. Đến lúc này, rèm mỡi được kéo mở, cho phép Montgomery thấy được phòng dành cho khách.

Decker và mọi người giờ đã có thể thấy là Regina Montgomery có đến tham dự. Con trai cô không đi cùng cô.

Montgomery nhìn chằm chằm vào vợ mình trong giây lát nhưng không nói ra lời nào, thậm chí không mấp máy môi trao đổi. Cuối cùng, Regina quay đi.

Người quản giáo đọc to lệnh tử hình và Montgomery được hỏi liệu ông ta có muốn nói lời cuối cùng nào không.

Ông ta lại nhìn vợ, chuẩn bị nói điều gì đó, nhưng rồi lắc đầu và quay mặt đi chỗ khác. Sau đó, ánh mắt của ông ta tìm đến Melvin Mars. Hai nười đàn ông nhìn nhau như đang áp bức đối phương trong một khoảnh khắc dài.

Montgomery lại ngoảnh mặt đi mà không nói gì. Vẻ mặt của ông ta không phải là sự hối hận; đối với Decker, nó trông giống sự ghê tởm hơn.

Quản giáo đi vào một phòng liền kề khác, nơi có một người đàn ông đang nghe điện thoại. Cuộc gọi nhằm đảm bảo rằng thống đốc sẽ không ân giảm án tử hình vào phút cuối.

Không có gì thay đổi cả, và viên quản giáo ra hiệu tiến hành.

Mười người trong số các sĩ quan rời khỏi phòng, đi ngang qua quản giáo khi ông ta trở lại phòng hành quyết. Hai sĩ quan còn lại đã chuẩn bị sẵn sàng cho Montgomery bằng cách tháo còng tay và xích chân của ông ta, đặt ông ta vào ghế, trói tay, chân ông ta xuống và kê đầu ông ta vào “Yellow Mama.”

Chiếc mũ kim loại nối dây điện được đặt lên đầu gã, sau đó người ta trùm lên một cái mũ trùm. Tay và chân gã cũng được nối các điện cực. Ghế đã được cắm điện.

Quản giáo đi vào phòng máy phát điện, gạt hàng loạt núm gạt để khởi động ghế điện.

Mars ghì chặt tay vịn ghế ngồi, nhịp thở bắt đầu dồn dập.

Decker vòng tay qua vai Mars. “Gần xong rồi,” anh thì thầm. Anh liếc qua chỗ Regina Montgomery. Cô ta đang dán mắt xuống sàn nhà. Decker quay lên phía Montgomery. Anh không nhìn được mặt gã qua tấm trùm, nhưng anh nhận thấy toàn thân ông ta căng cứng lên trên lớp gỗ vàng. Ông ta trông giống như một hình nhân bằng đá đang ngồi trên ngai vàng vậy.

Một trong những sĩ quan nhặt một tấm biển có nội dung ‘Sẵn sàng’ và áp nó lên mặt cửa sổ kính ngăn cách với phòg phát điện.

Hai viên sĩ quan rời căn phòng và đóng sầm cửa lại.

Một trong những sĩ quan ra hiệu bằng cách gõ cửa hai lần. Quản giáo liền đưa hai luồng điện đến chiếc ghế, 8 Ampe và 1850 Volts, kéo dài ba mươi tư dây mỗi luồng.

Decker nhìn Montgomery đập lưng vào ghế khi luồng điện chích vào người gã như đạn súng xe tăng. Gã gồng người lại. Một điện cực văng khỏi chân gã khi gã giãy mạnh. Khói bắt đầu bốc lên trên đầu. Mùi thịt cháy lan ra khắp phòng khán giả.

Có một tiếng hét và họ quay sang lúc Regina Montgomery ngất xỉu và ngã xuống sàn. Có tiếng bước chân, rồi một nhân viên chạy đến đỡ cô ta dậy.

Luồng điện thứ hai ập đến và Montgomery bắt đầu giãy giụa không kiểm soát. Gã hét lên, thở hổn hển, rồi lại hét, và rồi ngã gục ra phía trước, thanh chắn giữ chặt gã trên ghế.

Mùi thịt cháy càng nồng nặc hơn; dường như len lỏi vào tận lỗ chân lông mọi người.

Và rồi, một ngọn lửa lập lòe bốc lên từ chiếc mũ trùm vải, trước khi nhanh chóng vụt tắt cùng với sự sống của người ngồi trên ghế.

“Lạy Chúa tôi!” Davenport rít lên. Cô bật dậy và lao ra khỏi phòng. Họ có thể nghe thấy tiếng cô nôn khan ngoài hành lang.

Theo sau đó là âm thanh máy phát điện tắt đi, rồi im lặng.

Rèm lại kéo kín và hình ảnh thi thể người đàn ông, với lớp khói bốc lên, biến mất. Họ ngay thấy tiếng chân gấp gáp hơn và sau đó là tiếng xịt bình cứu hỏa.

Vậy là đã kết thúc.