← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 23

“ĐÓ LÀ NHỮNG phút dài nhất đời tôi,” Davenport nói, trông cô vẫn tái mét và chỉ chực nôn.

Họ đang ngồi quanh chiếc bàn ở sảnh khách sạn, nơi họ mới thuê gần nhà tù.

Decker liếc sang cô. “Tưởng tượng xem Montgomery phải thấy thế nào.”

Cô nhìn anh, mặt có chút ửng hồng. “Tôi biết. Tôi không có ý như vậy. Chỉ là... thật khủng khiếp.”

Mặc dù Jamison không đến dự, cô vẫn có vẻ không yên và bàng hoàng như mọi người khác. “Họ có kiểm tra xem ông ta đã chết hẳn chưa không?”

Bogart gật đầu mệt mỏi. “Theo luật thì họ phải làm thế. Bác sĩ vào và kiểm tra. Tuyên bố là Montgomery chết năm phút sau giờ hành quyết. Regina Montgomery đã hồi tỉnh và bác sĩ tại nhà tù cũng đang chăm sóc cho cô ta. Sau đó, một viên chức của bang đã đưa cô ta về nhà.”

Decker quay sang Mars. Kể từ khi rời nhà tù, anh ta vẫn chưa hé nửa lời. Trông anh ấy như thể còn đang không biết mình ở đâu.

“Anh ổn chứ?” Decker hỏi.

Mars lắc đầu. “Gã đã bốc cháy,” anh ấy nói vô hồn.

“Đó là lý do vì sao người ta không dùng ghế điện nữa,” Decker nói. “Quá nhiều sai sót có thể xảy ra. Tôi nghĩ bang Alabama nên dừng việc cho tử tù lựa chọn cách chết.”

Davenport gay gắt nói, “Hoặc tốt hơn hết, chỉ cần bãi bỏ hình phạt tử hình.” Cô ấy nhìn Mars. “Họ suýt chút nữa đã xử tử anh, một ngườ đàn ông vô tội. Thế là đủ lý do để bỏ loại hịn phạt này rồi. Ta chẳng có cơ hội thứ hai nào cả.”

Bogart nói, “Chà, việc đó vượt qua thẩm quyền mà mức lương của tôi cho phép, và tối nay chúng ta cũng đừng bàn về vấn đề này. Ta cần ngủ một giấc và họp mặt lại vào ngày mai.” Anh ta nhỉn sang Decker. “Trong thời gian ở đây, anh muốn làm gì nữa không?”

“Nói chuyện với Regina Montgomery một lần nữa. Chúng ta cần tìm ra nguồn gốc của số tiền.”

“Cô ta sẽ không tự dưng mà nói cho chúng ta đâu.” Jamison chỉ ra. “Lần trước, cô ta gần như đá chúng ta khỏi nhà.”

“Nhưng cô ta có thể sẽ sơ hở, hoặc chỉ bằng cách không trả lời, cô ta có thể cũng đã cho chúng ta lời giải.”

Bogart đứng dậy. “Chà, xin nhắc lại, tối nay sẽ không làm gì nữa. Hãy đi ngủ sớm đi. Tôi không nghĩ giờ tôi làm được gì khác đâu. Chứng kiến một cuộc hành quyết làm con người ta kiệt quệ, ít nhất là với tôi.”

Bogart bỏ đi và Davenport run rẩy theo sau.

Khi Jamison đang chực đứng lên thì Decker túm lấy tay cô.

“Chờ đã, Alex.”

“Chuyện gì thế?”

Decker nhìn từ cô rồi sang Mars. “Hai người định đi đâu thế? Ngay lúc này ư? Bởi vì tôi không nghĩ rằng chúng ta nên chờ đợi thêm nữa.”

Họ gõ cửa hồi lâu, và chỉ đến khi có thể nhận thấy họ sẽ không đi đâu hết, Regina Montgomery mới miễn cưỡng ra mở cửa. Cô ta ra đứng trước ngưỡng cửa với dáng vẻ thách thức, vẫn mặc bộ đồ mà cô mặc đến buổi hành quyết.

“Các người muốn gì?” Cô ta nạt.

Decker đáp, “Chúng tôi có một số câu hỏi nữa cho cô.”

“Chồng tôi mới bị xử tử tối nay. Các người không để tôi yên được ư!” Cô lên giọng.

“Tôi có thể hiểu cô thấy thế nào, cô Montgomery, nhưng nếu chuyện không quan trọng, tôi đã chẳng ở đây. Chúng tôi vào nhà được chứ? Sẽ không mất quá vài phút đâu.”

Cô đưa mắt nhìn Jamison, rồi về hướng Mars và khuôn mặt cô ta cau có vẽ nên ánh nhìn kinh tởm.

“Gì cơ, cả hắn ta á?”

“Đặc biệt là anh ta,” Decker nói. “Anh ấy...”

“Tôi biết hắn là thằng quái nào! Tôi chỉ... ý tôi là tôi không có...”

Decker nói, “Chỉ vài phút thôi. Và vì chuyện này liên quan đến anh Mars, anh ấy cũng sẽ tham gia. Làm ơn đấy, cô Montgomery.”

Jamison tiến lên trước và nắm tay người phụ nữ. “Hãy vào nhà và ngồi xuống đàng hoàng. Cô đã ăn gì chưa? Có lẽ một tách trà nóng sẽ giúp cô thư giãn nhỉ? Tôi chỉ có thể tưởng tượng về điều cô phải đối mặt ngày hôm nay. Tôi rất lấy làm tiếc.”

“Tôi... chuyện đó cũng... Tôi chẳng ăn được gì cả, nhưng chút trà nóng cũng được.”

“Cứ chỉ chỗ cho tôi và tôi sẽ pha trà ngay.”

Jamison uyển chuyển đưa Montgomery vào nhà, Decker và Mars liền theo sau. Khi Jamison ngoái lại, Decker trao cô một cái nhìn biết ơn.

Sau khi Regina Montgomery chỉ cho Jamison nơi để đồ trong bếp, cô ta và Mars ngồi xuống bàn cà phê trong phòng khách nhỏ và bừa bộn. Ở trong bếp, Jamison đặt một ấm nước trên bếp để đun nóng lên. Rồi cô lấy một cái tách và một hộp trà túi lọc. Cô cho gói trà vào ấm nước đang đun.

Jamison ngồi xuống đối diện với Montgomery, ánh mắt thấu hiểu và giữ chặt lấy cổ tay cô ta. Cô ta có vẻ ngạc nhiên.

Montgomery đang nhìn chằm chằm vào Decker. “Vậy, chuyện gì?” Cô ta gắt gỏng.

“Con trai cô có ở đây không?” Decker hỏi.

“Không,” cô nói sắc lạnh. “Thằng bé đang ở nhà bạn. Tôi nghĩ tốt hơn hết là vậy. Chẳng lý gì lại để nó trải qua... việc này.”

“Làm vậy là phải.”

Cô ta liếc nhìn Mars bên cạnh Decker và miệng cô ta cong lên cau có.

Mars nhìn thẳng lại. Anh ta mở miệng định nói gì đó nhưng Decker đã lên tiếng trước.

“Tommy đã kể cho chúng tôi biết về số tiền bảo hiểm.”

Cô ta giật mình. “Gì cơ? Từ khi nào mà các người... Làm sao các người tìm được chỗ thằng bé?”

“Howling Cougara,” Decker nói, chỉ vào bức ảnh trwen bàn đối diện.

“Chà, vậy thì sao? Chuck có bảo hiểm nhân thọ. Tôi là người thụ hưởng. Chẳng có gì sai trái cả.”

“Với con số ba mươi nghìn dollas?”

Cô ta lại giật nảy mình. “Ai đã nói với anh điều đó?” Cô ta tra hỏi.

“Chúng tôi là FBI, cô Montgomery, chúng tôi có thể lùng sục mọi thứ.”

Ấm trà sôi rít lên. Jamison đứng dậy và vào bếp để chuẩn bị trà. Cô đổ nó vào một cái cốc và sau đó, tìm xung quanh kiếm chút bánh quy, cô kéo một tấm màn nhỏ che khuất một khoang bếp. Thứ cô tìm thấy bên trong làm cô giật mình nhẹ. Cô lấy ngay một hộp bánh quy giòn và ít bơ đậu phộng trên kệ, rồi quay lại bồn rửa.

“Này, Decker!” Cô gọi với ra. “Anh giúp tôi chút được không? Tôi biết cô Montgomery không cần chúng ta ở đây lâu hơn mức cần thiết.”

Lưỡng lự chút, rồi Decker đứng dậy và đi vào bếp. Jamison đang phết bơ đậu phộng lên bánh quy, thấy anh vào, cô hất đầu về phía tấm màn kéo mở. “Anh nhìn đi,” cô thì thầm.

Decker quay lại, nhìn vào trong và lập tức ngoái lại nhìn Jamison. Cô nhíu mày, “Còn nữa cơ.”

Một phút sau họ trở vào phòng, Jamison bưng trà và Decker cầm đĩa bánh quy bơ đậu phộng. Họ đặt trà bánh xuống trước mặt Montgomery, cô ta vẫn đang lạnh lùng nhìn Mars chằm chằm.

“Cảm ơn,” cô nói. Cô nhấp một ngụm trà và nhấm nháp một chiếc bánh quy giòn, ánh mắt của cô giờ trở nên u ám.

Trong khi Montgomery thưởng trà, Jamison đưa mắt quanh phòng rồi dừng lại ở một cột treo áo cạnh cửa trước. Lần này cô không còn ngạc nhiên nữa.

Montgomery đặt cốc trà xuống. “Sao các người lại quan tâm đến số tiền bảo hiểm?”

Decker nói, “Tommy cũng kể là cô định chuyển đi khi cậu bé đi học đại học. Rằng cô sẽ mua một căn nhà và cô sẽ không phải làm việc nữa.”

Montgomery im lặng hồi lâu. Rồi cô ta vẫy tay chối. “Thằng bé chỉ là một đứa trẻ. Nó không biết mình nói gì đâu. Tôi định chuyển đến gần chỗ nó học đại học. Nhưng tôi vẫn sẽ phải làm việc. Và tôi chắc chắn là tôi sẽ không mua một căn nhà nào cả. Ba mươi nghìn dollas không đủ để tôi ngồi nhà bẻ khớp tay.”

“Vậy là cô vẫn sẽ phải làm việc?”

“Anh nghe không rõ à? Phải, tôi vẫn phải làm việc. Anh trông tôi giàu lắm chắc? Cả đời tôi phải làm việc quần quật đấy. Cho đến khi không làm được nữa thì thôi, trừ khi Tommy vào được Giải Quốc gia, và rồi thằng bé chăm sóc được cho tôi.”

Mars lên tiếng, “Tôi sẽ không trông chờ vào điều đó đâu. Cơ hội chỉ một trên một triệu đấy.”

Cô ta liếc xéo sang anh ta, “Tôi nghe là anh từng chơi bóng nhỉ.”

“Đấy là một bộ môn khó nhằn. Bảo Tommy học làm bác sĩ hay luật sư đi. Thằng bé rồi sẽ được an hưởng tuổi già tốt hơn nhiều.”

“Tôi chắc rằng anh tức giận với chồng tôi, nhưng ít nhất anh ta đã đầu thú. Lý do duy nhất anh được ra tù đấy.”

“Ông ta là lý do tôi ngồi tù,” Mars cãi lại. “Gã đã giết bố mẹ tôi. Nên thứ lỗi là tôi không thấy biết ơn đâu.”

Cô ta lắc đầu và lẩm nhẩm gì đó như “Lũ các người.”

Decker đặt một bàn tay giữ chặt vai Mas, vì có vẻ như anh ấy sắp sửa nhảy dựng lên. “Khi nào thì cô nhận tiền bảo hiểm thế.?” Anh hỏi.

“Hỏi làm gì?”

“Tôi đã bảo tôi chỉ có vài câu hỏi thôi, cô Montgomery. Cô trả lời càng nhanh thì chúng tôi càng sớm đi khỏi đây và ngược lại.”

Cô ta cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, ăn một chiếc bánh quy giòn, rồi nói, “Tôi phải nộp đơn. Có thể mất vài ngày hoặc có thể là một tuần. Đâu phải họ khó khăn gì để tìm bằng chứng là anh ấy đã chết.”

“Phải rồi.” Decker nhìn sang Jamison và gật đầu.

Jamison chỉ vào cổ tay Montgomery. “Đồng hồ đẹp thế. Cartier, phải không?”

Montgomery lập tức lấy tay còn lại che nó đi. “Không, không phải.”

“Có chữ Cartier trên mặt đồng hồ mà,” Jamison tiếp tục.

Cô ta nhìn xuống tay. “Tôi mua nó giá mười dollas thôi.”

“Ở đâu thế?”

“Tôi quên rồi.”

“Mua bán hàng giả hàng nhái là vi phạm pháp luật đấy.”

“Thế thì tìm cái thằng đã bán nó cho tôi và bắt hắn đi.”

Decker đứng dậy, đi vào bếp, kéo tấm rèm sang một bên, vén những chiếc hộp xếp chồng lên đó, mang chúng trở lại phòng và đặt chúng lên sàn.

Montgomery nhảy dựng lên. “Các người đang làm cái quái gì vậy? Anh không thể làm thêz. Chúng là của tôi.”

“Chanel. Neiman Marcus. Saks. Bergdorf Goodman. Jimmy Choo. Toàn là đồ hiệu sang. Và rất đắt.”

Jamison chỉ tay vào một chiếc túi treo ở cột treo đồ cạnh cửa. “Và đó là một chiếc túi Hermès. Giá mà tôi cũng có tiền mua một cái.”

Montgomery tái mặt. “Toàn là đồ giả thôi. Tôi không mua được cái nào thật cả.”

Decker nói, “Tôi không biết là bọn buôn lậu bán hàng có cả hộp kèm nhãn mác đấy. Họ thường chỉ bán ngoài phố thôi mà.”

Montgomery không nói gì. Cô nhấp một ngụm trà và ăn một cái bánh nữa.

“Tôi có thể nhìn vào bên trong hộp không?” Decker hỏi.

“Không?”

“Tại sao thế?”

“Anh có lệnh lục soát không?”

“Thực ra thì, tôi không cần có lệnh.”

Cô ta mở tròn mắt. “Tại sao không?”

“Tôi từng là cảnh sát nhưng tôi đã đem trả phù hiệu rồi.”

“Nhưng anh ở bên FBI.”

“Với tư cách một công dân, không phải một đặc vụ. Chưa từng nhận huy hiệu hoặc tuyên thệ.”

Bất chấp sự phản đối của Montgomery, Devker mở hộp và chụp ảnh lại bằng điện thoại. Sau đó, anh cúi xuống để mặt của mình chỉ còn cách mặt Montgomery vài phân.

“Chúng tôi có thể dễ dàng lần ra tất cả các giao dịch mua bán. Và vì cô bảo là cô chưa nhận được tiền bảo hiểm, nên chắc đấy không phải là nguồn tiền cho chỗ này rồi. Sao cô không cho chúng tôi biết sự thật, cô Montgomery? Làm thế nào mà cô có tiền?”

“Tôi không hiểu anh đang nói cái quái gì?”

“Cô thực sự muốn chơi kiểu này à?”

“Cút khỏi nhà tôi.”

Mars nói, “Kẻ nào đó đã trả tiền cô để chồng cô nói dối là hắn đã giết bố mẹ tôi. Kẻ đó là ai?”

Cô nhìn sang anh ta và quát. “Mày nghĩ mày là ai chứ, nói chuyện với tao như vậy à? Mày chẳng là cái thá gì ngoài...”

“Ngoài gì?” Mars cắt ngang. “Một thằng da màu nên biết ngậm miệng khi ở cạnh công dân da trắng tốt bụng như cô à?”

“Cút khỏi nhà tao!” Cô ta hét lên.

“Tôi đã mất hai mươi năm cuộc đời đấy!” Mars gào lại.

Montgomery quay sang Decker. “Ra khỏi đây ngay trước khi tôi gọi cảnh sát.”

Decker nói, “Cô cứ gọi cảnh sát đi. Rồi chúng tôi sẽ nói những gì chúng tôi biết. Và chúng tôi sẽ tìm ra nguồn tiền và lý do thực sự. Và rồi cô sẽ vướng vào một mớ rắc rối. Thực tế thì, cô sẽ đi tù.”

Cô ta sững người. “Tôi chẳng làm gì sai cả.”

“Cản trở tư pháp. Thông đồng. Tiếp tay cho kẻ sát nhân.”

“Tôi không làm thế!”

“Tiếp tay cho kẻ đã thực sự sát hại nhà Mars, cô đã làm thế đấy. Và hình phạt cộng dồn cho tất cả những tội ác đó có nghĩa là cô sẽ không phải lo lắng về việc theo con trai mình đi học đại học. Nơi ở của cô sẽ được chính phủ cung cấp.” Anh dừng lại giây lát. “Đến hết đời.”

Regina Montgomery trông như thể cô ta chuẩn bị ngất xỉu một lần nữa. Cô thở sâu vài lần rồi nói, “Ra khỏi nhà tôi ngay.”

Decker nói, “Cứ làm những gì cô muốn. Ngày mai chúng tôi sẽ quay lại. Cùng với cảnh sát.” Anh lại giơ điện thoại ra. “Cười nào.” Anh chụp một tấm ảnh với chiếc đồng hồ Cartier.

“Cút ngày!” Cô ta gào lên. Cô ta định ném cốc trà vào Decker nhưng Jamison nắm cổ tay cô ta lại và cốc trà rơi xuống sàn nhà, vỡ toang. Khi họ ra cửa, Decker chụp thêm một tấm chụp chiếc túi Hermès.

Ra đến phía ngoài, Jamison nhìn Decker.

“Cô ta chắc chắn có tội.”

“Đúng vậy. Mà này, trong đó cô làm tốt lắm, Alex,” Decker nói.

Cô mỉm cười. “Tôi cũng có đất dụng võ, nhất là khi có liên quan đến thời trang cao cấp.”

Mars chén vào, “anh đã đúng, Decker à, có kẻ nào đó đã trả tiền cho cô ta.”

“Giờ chúng ta chỉ cần phải tìm ra kẻ đó là ai thôi.”