CHƯƠNG 24
DECKER LẠI MƠ giấc mơ có màu 1 . Đó là tập hợp các phòng, các số, các ngày trong tuần, tất cả trải ra trong các màu sắc rực rỡ khác nhau. Đây là một hiện tượng tương đối mới đối với anh. Nhưng một trong các bác sĩ tại Viện Nhận thức đã bảo anh rằng bộ não luôn phát triển và thi thoảng Decker sẽ nhận thấy những trải nghiệm khác lạ.
1 Các cuộc nghiên cứu diễn ra từ năm 1915 đến 1950 cho thấy phần lớn mọi giấc mơ đều chỉ có hai màu đen trắng. Nhưng từ những năm 60 trở đi, hơn 80% mọi người lại mơ các giấc mơ có màu. Điều này được cho là do ảnh hưởng từ sự ra đời của các TV có màu.
Nhưng tiếng ồn cứ cắt ngang. Anh gần như đã thấy rõ căn phòng và đang chuyển tiếp đến một thứ gì mới, tăm tối và bí ần như một câu đố chưa có lời giải. Âm thanh nọ lại vang lên, râm ran quanh tai anh, như có một con ruồi vo ve bên cạnh. Nó phá quấy tất cả những gì anh đang cố làm.
Cuối cùng, giống như một vận động viên bơi lội bơi lên mặt nước sau khi nhìn thấy đáy sâu, Decker rút khỏi những màu sắc kia và hít không khí lại vào phổi. Anh mở mắt ra và thấy một màu khác.
Một ânh sáng trắng phát ra từ chiếc điện thoại trên tủ đầu giường. Chiếc điện thoại đang rung lên liên hồi.
Anh bật dậy, với lấy điện thoại và thấy giờ đã là 3 giờ sáng, cuộc gọi đến từ Bogart.
“Xin chào?”
“Decker à, anh có thể xuống sảnh gặp tôi trong mười phút không?”
“Có chuyện gì thế?”
“Là về Regina Montgomery.”
“Cô ta thì sao?”
“Cô ta chết rồi.”
***
Chỉ sau năm phút, Decker đã xuất hiện dưới sảnh cùng lúc với Davenport, và rồi là Jamison đi xuống. Một lúc sau, Bogart bước vào sảnh.
“Xe đang chờ bên ngoài rồi.”
“Melvin đâu?” Decker hỏi.
“Tôi nghĩ tốt nhất không để anh ta dính líu vào việc này?”
“Anh nói cô ta đã chết. Làm thế nào mà lại vậy?” Decker hỏi.
“Cứ vào xe đi.”
“Còn đứa con trai thì sao, Tommy ấy? Thằng bé ổn không?”
“Ổn. Cậu ta đã không ở nhà. Cậu ngủ lại nhà bạn. Ngay bây giờ huấn luyện viên của cậu bé đang đón cậu.”
Anh dẫn họ ra xe và tất cả trèo lên chiếc SUV. Bogart lái xe, Decker ngồi cạnh. Hai người phụ nữ ngồi ở hàng ghế sau.
Hay khi họ lái ra khỏi khuôn viên khách sạn và lao vào đường lớn, Decker cất tiếng, “Cô ấy chết thế nào?”
“Họ không chắc.”
“Làm thế nào mà họ lại không chắc được.”
“Bởi vì toàn bộ khu nhà đã nổ tung. Họ vẫn đang tìm kiếm trong đống đổ nát.”
“Chúa ơi,” Davenport thốt lên.
“Nhưng họ đã tìm thấy Regina chứ?” Decker hỏi.
“Phải, họ đã nhận dạng được cô ta. Ý tôi là, diện mạo cô ta đã bị hủy hoại tương đối, nhưng họ nói là không đến mức như thi thể hai người nhà Mars. Họ đã nhận dạng được tại chỗ.”
“Được rồi, một vụ nổ. Nổ gas à?”
“Khu đó sử dụng bình propan chôn bên dưới, nên, ừ, có thể lắm.”
“Hoặc có thể là cái gì khác chăng?”
Bogart liếc sang anh. “Cái gì chứ?”
Decker ngoái lại nhìn Jamison rồi quay lại nhìn Bogart. “Chúng tôi đã đến gặp Regina tối nay.”
“Gì cơ?” Bogart kêu lên. “Anh và ai nữa?”
“Jamison, Melvin và tôi. Đấy là ý tưởng của tôi.”
“Tại sao?”
“Tôi đã có một giả thuyết.”
“Và anh không định thông báo với tôi ư?”
“Anh nói hôm nay anh mệt rồi, và tôi thì không muốn đợi.”
Trông Bogart có vẻ tức giận và thất vọng.
Jamison nhanh chóng nói, “Chúng rôi đã định sẽ báo lại mọi thứ cho anh ngay sáng hôm sau, Đặc vụ Bogart à.”
“Chà, cám ơn nhé,” anh ta nói giọng châm biếm.
“Nhưng,” Decker nói, “chúng tôi đã phát hiện ra được rất nhiều điều.”
“Nói đi.”
Decker thuật lại mọi chuyện ở nhà Regina Montgomery.
Decker ngã lưng vào ghế và đăm chiêu nhìn ra cửa sổ. “Phải, giờ tôi đã thấy rồi.”
“Chỉ vì não anh hoạt động nhạy hơn bọn tôi không có nghĩa là anh không thề mắc sai lầm.”
Decker thở dài. “Được rồi, tôi xin lỗi. Tôi đã làm hỏng chuyện.”
“Còn hơn thế. Việc anh làm có thể đã dẫn đến việc Regina Montgomery bị sát hại.”
Decker không nói gì.
Bogart tiếp tục, “Khi tôi lập nên đội này, tôi tưởng châm ngôn làm việc nhóm đã rõ ràng. Tôi không cần anh lừa lọc tôi, Decker. Rốt cuộc thì tôi cũng là người chịu trách nhiệm cho mọi việc. Kể cả chuyện xảy ra với Montgomery.”
“Tôi... tôi không biết phải nói gì nữa,” Decker chẳng dễ chịu chút nào ấp úng.
Bogart nghiêm khắc nói. “Chúng ta sẽ gác chuyện này lại. Nhưng chưa kết thúc đâu. Hiểu chứ?”
Decker gật đầu, trong khi Jamison và Davenport lo lắng dõi theo.
Bogart cứng rắn nói, “Giờ hãy nói tôi nghe anh nghĩ chuyện gì đã xảy ra.”
Decker sắp xếp ý nghĩ rồi cất tiếng, “Ai đó đã theo dõi chúng tôi hoặc Regina đã gọi kể cho ai đó ngay khi chúng tôi rời đi. Và kẻ đó đã giết cô. Và anh nói đúng, việc chúng tôi đến đó chính là chất xúc tác cho cái chết của cô ấy.” Anh dừng lại giây lát. “Nhưng tôi nghĩ dù có thế nào, cô ấy cũng đi đời.”
Bogart tạt xe vào một đoạn đường nối và nhấn ra. “Tại sao lại thế?” Anh ấy hỏi.
“Cô ta là cái gai nhức nhối. Chúng để cô ta sống đến lúc ông chồng bị tử hình trót lọt và không thể thu hồi lời thú tội. Chúng đã đưa cô ta một phần của khoản tiền thỏa thuận, thế nên cô ta sống sau khi mới mua được mấy thứ ấy. Nhưng sao phải để cô ta sống sau khi ông chồng đã chết chứ? Cô ta biết quá nhiều. Tôi nghi là cô ta biết chính xác ai là kẻ giật dây vụ này, nhưng cô ta liên lạc qua người khác. Và nếu lỡ như cô ta nói cho chúng ta danh tính kẻ đó, chúng ta sẽ lần ra tận gốc. Thế là, Regina không thể sống nữa.”
Bogart gật đầu. “Có lý.”
“Nhưng giờ thì chúng đã loại bỏ cô ấy, chúng ta mất cơ hội rồi,” Decker nói. Anh đập mạnh tay lên xe, làm mọi người giật nảy mình. “Tôi không nên bỏ cô ta lại như thế. Đã lẽ tôi phải lường trước chuyện sẽ xảy ra.” Anh nhìn sang Bogart. “Tôi đã làm hỏng chuyện rồi.”
“Chà, thực ra, anh là người duy nhất nghi ngờ cô ta ngay từ đầu,” vị Đặc vụ FBI trả lời. “Nhưng hãy cứ đến chỗ của cô ấy và xem chúng ta tìm được gì thêm.”
Decker lơ đễnh gật đầu, nhưng trông anh không mấy lạc quan.
Mình là một thằng ngu. Người phụ nữ đã chết chỉ vì mình là một tên ngu đần.
***
Nếu vụ nổ chưa phá hủy hết mọi thứ, thì đám cháy sau đó đã lo liệu nốt phần còn lại. Cũng may là không ai sống trong mấy khu quanh đó. Mấy căn lân cận cũng đã chịu thiệt hại đáng kể, nhưng may thay, không có trường hợp tử vong nào khác ngoài Regina Montgomery.
Decker đi quanh khảo sát khu vực. Đám cháy đã được dập tắt. Căn nhà của Montgomery bị hư hại nghiêm trọng. Kể cũng là một phép màu khi người ta vẫn nhận dạng được cô ấy. Có vẻ như vụ nổ đã thổi bay cô ra khỏi nhà trước khi ngọn lửa thiêu rụi căn nhà. Lính cứu hóa đã báo cáo lại với cảnh sát rằng họ tìm thấy cô ta ở sân trước.
Bogart đậu chiếc SUV đằng sau khu nhà và họ đi bộ chặng còn lại. Trời đang mưa nhẹ kèm sương mù, khiến cho bãi cháy mới dập đã khói nay càng thêm khói, và họ thì như đi dạo trong sương mù.
Họ cùn vòng ra sau chiếc xe cứu thương và một trong những cảnh sát địa phương nâng tấm khăn phủ khỏi cái xác.
Thi thể nọ rõ ràng là Regina Montgomery. Khuôn mặt bị bỏng nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Có thể chấn động từ vụ nổ đã giết chết cô ta. Cô ta mất một chân, và một phần cánh tay phải.
“Cô ấy vẫn đeo chiếc đồng hồ Cartier kìa,” Jamison quan sát.
Decker lướt mắt một lượt lên thi thể, rồi nhìn sang căn nhà tàn lụi. Dọc theo con phố ngắn, người dân bước ra khỏi nhà đứng, tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra. Một số người còn kịp khoác một cái áo choàng nhàu nhĩ, nhiều người chỉ mặc nội y.
Vì mỗi hộ ở đây đều có bình chứa propan riêng, nên giới chức trách không cần phải sơ tán khu vực, họ có thể cho rằng đó là một vụ nổ khí tự nhiên từ đường ống chính.
Bogart mất vài phút để giải thích cho cảnh sát địa phương giả thuyết của họ về chuyện thực sự đã xảy ra.
Một cảnh sát nói, “Chà, chúng tôi sẽ gọi mấy anh chàng chuyên gia về lửa lại đây, họ có thể sẽ nhận ra nếu có người cố tình gây nổ. Luôn luôn có các dấu vết để lại.”
Nói rồi, anh ta rời đi để viết báo cáo, bỏ lại bốn người họ nhìn quanh đầy bất lực.
“Kể cả khi họ lần ra được nguồn gốc của vụ nổ, nó cũng sẽ không cung cấp bất cứ manh mối nào về thủ phạm hết.” Davenport nói.
Bogart và Jamison gật đầu trước luận điểm hiển nhiên này; tuy nhiên, Decker lại nhìn chằm chằm vào nơi từng là nhà Montgomery, sự chú ý của anh rõ ràng đang hướng về nơi khác.
“Có chuyện gì thế?” Bogart hỏi khi nhận ra Decker đang phân tâm.
“Chỉ có một lối đi ở đây. Bất cứ ai mạo hiểm làm chuyện này đều không có chỗ trốn. Chỗ này cũng cách xa đường lớn, nên thủ phạm sẽ phải mạo hiểm bỏ xe lại đó và đi bộ vào. Nếu không, sẽ có người nghe thấy tiếng động. Hoặc thấy gì đó.” Anh quay lại và đối mặt Bogart. “Có ai nhìn hay nghe thấy gì không thế?”
“Tôi có thể đi tìm hiểu.”
Bogart bước nhanh đến chỗ một nhóm cảnh sát đang tụ tập gần căn nhà đổ nát, họ đang quan sát lính cứu hỏa phun thêm nước lên đống than hồng còn vương lại. Anh ta nói chuyện với đám cảnh sát một lát, sau đó quay lại chỗ Decker.
“Ngay sau khi đến nơi, họ đã đi hỏi từng nhà và lấy lời khai từ tất cả mọi người. Không ai nghe hay thấy gì cho đến khi tiếng nổ vang lên.”
Decker nhìn lên xuống dãy nhà và những vị chủ hộ đứng trước mỗi nhà. “Tòa nhà gắn liền nhà Montgomery bị bỏ trống đúng không?”
Bogart gật đầu.
Decker lại đưa mắt một lượt phía dãy nhà. “Còn nhà nào trống không?”
“Tôi không biết.”
“Chà, cổng nhà nào ở đây cũng có người đứng trừ cái đó.”
Anh chỉ vào căn nhà thứ tư bên trái. Đèn tắt, đúng như Decker nói, không có ai đứng ngoài cổng.
“Ở đó không có xe nữa, nhưng thế cũng chưa có nghĩa lý gì lắm. Không phải ai ở đây cũng có xe hơi,” Bogart nhận xét. “Và chỗ đó có thể bị bỏ hoang.”
Decker nhớ về lần họ đến gặp Regina Montgomery. Anh đã không thấy gì khi anh ở đây với Bogart. Nhưng tối hôm qua, anh đã thấy căn nhà đó sáng đèn, và có ô tô đỗ trước sân.
Anh kể điều này với Bogart và nói thêm, “Đó là một chiếc Toyota Avalon bốn cửa màu nâu. Từ chỗ tôi đứng không nhìn rõ biển số xe. Tuy nhiên anh có thể tìm ra những vết đất nứt do bánh xe ô tô gây ra trước nhà. Chúng còn mới đấy.”
Bogart nói, “Được rồi, chi tiết đó làm mọi việc khác đi đấy. Có thể có ai đó ở đây.”
“Hãy đi xem nào,” Decker nói. “Mang theo vài người yểm trợ là hợp lý.”
Anh rút súng ra, Bogart ra hiệu với một viên sĩ quan, viên sĩ quan liền chạy ra ngay. Sau vài lời chỉ dẫn thầm thì, viên sĩ quan cùng đồng đội rút súng ra và tiến bước về phía căn nhà tối. Họ lại gần, bao vây căn nhà. Decker và Bogart đi sau ba viên sĩ quan phía trước căn nhà, một cảnh sát dẫn đội tiến tới gõ cửa, anh ta nêu tên mình và yêu cầu được vào bên trong. Không có tiếng phản hồi.
Anh ta lại nói một lần nữa, rồi sau đó co chân đá vào cánh cửa. Tấm gỗ mỏng manh bật tung ra ngay sau cú đá đầu tiên. Cùng lúc đó, cửa hậu cũng bật mở và hai nhóm cảnh sát ập vào trong căn nhà.
Một phút sau, tín hiệu báo an toàn vang lên.
Decker và những người khác được phép vào trong căn nhà.
Chẳng có gì mấy. Căn nhà trống không. Chẳng chút nội thất hay bất cứ thứ gì khác.
“Trông không có vẻ như là có ai đang ở đây,” Davenport nói.
“Nhưng ai đó đã ở đây,” Decker trả lời.