CHƯƠNG 25
MARS LẮC ĐẦU lia lịa, không tin vào tai mình.
“Ai đó đã giết cô ta ư? Làm nổ tung căn nhà nữa?”
Decker gật đầu.
Họ đang ngồi trong sảnh khách sạn cùng Jamison và Davenport.
“Nhưng anh nói là con trai cô ta vẫn ổn đúng không?” Mars hỏi.
“Cậu bé vẫn ổn, ngoại trừ việc mất cả bố và mẹ trong cùng một ngày ra.”
“Anh thật sự nghĩ có kẻ đã ám sát cô ta à?”
“Nếu không, thì đấy là sự trùng hợp to bự nhất tôi từng thấy. Và tôi còn không tin vào những trùng hợp nhỏ nhoi.”
“Anh có biết ai có khả năng đã làm thế không?”
“Kẻ đã trả tiền cô ta, với đống đồng hồ Cartier và quần áo đắt tiền, và hứa hẹn một cuộc sống tốt hơn cho cô ta và con trai.”
“Thế anh có nghĩ là Tommy đang gặp nguy hiểm không?” Jamison hỏi.
“Bogart đã cử người giám sát cậu bé,” Decker trả lời. “Tôi không nghĩ mẹ cậu ta có kể gì cho cậu, nhưng kẻ giết cô ta không thể biết chắc chuyện đó. Vì rõ là Tommy chỉ nghĩ đó là tiền bảo hiểm thôi.”
Mars liếc nhìn anh. “Giờ chúng ta làm gì đây?”
Ngay lúc đó, Bogart xồng xộc vào phòng, vẻ bực bội.
Jamison hỏi, “Có chuyện gì thế? Không phải một vụ án mạng nữa đấy chứ?”
Bogart lắc đầu và ngồi sụp xuống một ghế trống cạnh Davenport, “Không, không phải,” anh nói mà không nhìn ai. “Thực ra phức tạp hơn nhiều.”
Decker lại gần. “Anh muốn kể cho chúng tôi chứ?”
Bogart ngẩng lên nhìn Decker. “Tôi mới nhận được một cuộc gọi từ D.C. Chúng ta đã chính thức bị loại khỏi vụ này.”
“Gì cơ?” Jamison và Davenport đồng loạt kêu lên.
“Cho phép tôi nói lại. Tổng cục không coi đây là một vụ án. Không phải một vụ mở. Anh Mars đã được xóa tội. Kẻ sát nhân thực sự đã nhận tội và trả giá. Vậy đó. Họ muốn chúng ta về nhà.”
“Nhưng còn cái chết của Regina Montgomery thì sao?” Decker quan sát Bogart.
“Không liên quan, ít nhất là họ nghĩ thế. Một vụ tai nạn, không hơn. Và chắc chắn không thuộc thẩm quyền của FBI.”
Mars bối rối nhìn từ người này sang người kia rồi dừng mắt tại Bogart. “Chính xác thì thế nghĩa là gì, Đặc vụ Bogart?”
“Nghĩa là chúng tôi thu dọn và trở về Quantico. Tôi rất tiếc giờ chuyện lại đi hướng này. Tôi không định như thế. Tôi sẽ báo cho Milligan. Anh ấy có thể khởi hành từ Texas luôn.”
“Chà, anh ta sẽ hài lòng lắm đây,” Decker nói khô khốc.
Bogart đứng dậy và giơ tay ra bắt tay Mars, Mars cũng liền đứng dậy và nắm lấy bàn tay.
“Tôi rất tiếc là phải rời đi như thế này, anh Mars. Nếu tôi được lựa chọn, tôi sẽ không làm vậy. Nhưng tôi chúc anh may mắn.”
“Được rồi,” Mars lúng túng. “Chắc chắn rồi, cảm ơn.”
Decker nói, “Chúc một chuyến đi vui vẻ nhé, Đặc vụ Bogart.”
Bogart trông không ngạc nhiên lắm, “Vậy là anh không đi hả?”
“Tôi không bỏ vụ án cho đến khi giải quyết xong. Vậy nên tôi sẽ ở lại đến cùng.”
“Decker, lí trí một tí đi, anh không thể làm vậy được,” Bogart nài.
“Tôi có thể làm vậy, và tôi sẽ làm vậy.”
“Nhưng anh làm việc cho...”
“Tôi xin rút,” Decker cất lời.
Bogart hít một hơi sâu.
“Anh suy nghĩ thấu đáo rồi chứ?”
“Rồi, tôi không mất nhiều thời gian lắm.”
Bogart chuyển hướng sang hai người phụ nữ. “Và còn hai cô đây thì sao?” Anh ta hỏi.
Jamison nói chắc nịch, “Tôi sẽ ở lại cùng Decker.”
Bogart nhìn sang Davenport. “Còn cô?”
Davenport trông không chắc chắn lắm, nhưng sau khi liếc nhìn Decker, cô nói mà không nhìn Bogart, “Tôi cũng ở lại.”
Bogart chậm rãi gật đầu. “Có vẻ như đội điều tra và dự án của tôi kết thúc rồi.”
“Chúng tôi rất tiếc, Đặc vụ Bogart,” Jamison nói.
Bogart mỉm cười. “Có thể cô tiếc thật. Nhưng anh ta thì không đâu,” anh hất đầu ám chỉ Decker.
“Không phải vấn đề cá nhân đâu nhé,” Decker nói. “Nhưng Charles Montgomey đã không giết Roy và Lucinda Mars. Tôi sẽ tìm ra kẻ đã làm điều đó.”
“Chúc anh may mắn. Và giá mà tôi có thể ở lại giúp mọi người. Nhưng không như anh, tôi không được lựa chọn.”
Anh quay người và bước đi.
Mars nhanh chóng quay sang Decker. “Này, anh bạn, anh không phải làm thế đâu. Tôi không muốn mọi người đều mất việc vì tôi.”
“Lúc này thì công việc của tôi là tìm hiểu xem thực sự thì chuyện gì đã xảy ra với bố mẹ cậu, Melvin à, cho dù nó có dưới sự bảo trợ của FBI hay không thì cũng không quan trọng đối với tôi.”
“Nhưng anh ấy là bạn anh.”
“Đặc vụ Bogart vẫn sẽ là bạn tôi. Và anh ấy hoàn toàn ổn thôi. Anh ấy chỉ đang tuân theo mệnh lệnh.”
“Nhưng có khả năng họ sẽ không cho anh trở lại làm việc sau khi chuyện này kết thúc.”
Decker liếc mắt nhìn Jamison trước khi quay lại đối diện Mars. “Đó là vấn đề của chúng tôi, Melvin, không phải của anh.”
Davenport lên tiếng, “Giờ chúng ta làm gì đây?”
Decker đáp, “Giờ chúng ta khôg thuộc FBI nữa cảnh sát sẽ không có nghĩa vụ phải hợp tác với chúng ta.”
“Điều đó chỉ làm khó chúng ta hơn,” Davenport nhận xét.
“Vậy nên chúng ta sẽ không cho cảnh sát biết về vụ này,” Decker tiếp tục.
“Nói dối cảnh sát ư?” Davenport kêu lên. “Nghe này, tôi biết tôi quyết định ở lại, nhưng tôi sẽ không lao vào rắc rối đâu.”
“Chúng ta sẽ không nói dối. Chúng ta sẽ không nói gì cả. Chúng ta sẽ cứ điều tra như thể không có gì thay đổi. Nếu bên cảnh sát tưởng chúng ta làm cho FBI, đấy là nhầm lẫn của họ.”
“Nhưng Decker à,” Davenport nói. “Rõ ràng là Bogart sẽ thông báo cho họ biết rằng FBI đang rời đi.”
Decker nhìn về hướng Bogart đi, anh ta đang đứng trên thang máy và nhìn họ từ xa.
“Không, tôi không nghĩ anh ấy sẽ làm thế.”
Jamison nói, “Được rồi, quay về câu hỏi của Lisa, giờ chúng ta làm gì?”
Decker hướng sự chú ý sang cô. “Bắt tên sát nhân.”
“Nhưng làm thế nào?”
“Chúng ta có manh mối, chỉ cần lần theo thôi.”
“Manh mối nào?” Davenport nói.
“Một căn nhà nổ tung. Một chiếc Toyota Avalon bốn cửa màu nâu. Và bất cứ điều gì những người hàng xóm có thể cho chúng ta biết về kẻ hoặc những kẻ trong căn nhà đó. Và chúng ta sẽ lần lại số tiền gửi đến Regina.”
Mars nói, “Anh thực sự nghĩ rằng những thứ đó sẽ cung cấp đáp án à?”
Decker đứng thẳng. “Chìa khóa để dẫn đến chiến thắngtreen sân bóng là gì?”
“Sự chuẩn bị,” Mars nói luôn.
“Đúng vậy. Chà, quá trình chuẩn bị điều tra nghĩa là xem xét tất cả các chi tiết nhỏ với hi vọng rằng chúng sẽ đưa ra câu trả lời cho câu hỏi lớn. Và theo kinh nghiệm của tôi, để tìm được tội phạm, phải mò sâu vào những thứ thối tha. Vì đó là nơi chúng cư ngụ. Đi thôi nào.”
Anh sải bước ra khỏi phòng.
Mars nhìn sang Jamison. “Chết tiệt, anh ta thực sự luôn như vậy.”