CHƯƠNG 26
CƠN MƯA NẶNG HẠT kéo dài mấy tiếng đồng hồ đã biến căn nhà mới nổ thành một bãi lầy.
Mặc áo mưa và đi bốt, Decker, Jamison và Davenport đến khu nhà để mò tìm manh mối và nói chuyện với dân địa phương. Vì không thuộc FBI hay cảnh sát, Mars chỉ có thể dõi theo từ chiếc xe họ mới thuê.
“Chúng tôi không thể tìm thấy bất kì bằng chứng nào về chất kích nổ hoặc đồng hồ hẹn giờ hoặc vật liệu chế tạo bom hết, Đặc vụ Decker à,” cảnh sát dẫn họ đi khắp xung quanh.
Decker đã không sửa chữ “Đặc vụ”. Và thẻ FBI của anh đang được trưng ra ngoài áo mưa một cách lộ liễu, cả Jamison và Davenport cũng làm vậy.
Decker khảo sát khu vực đổ nát. “Anh có nghĩ là anh vẫn có thẻ tìm ra được gì khác không?”
“Thông thường đến thời điểm này chúng tôi đã có thể xác định nguồn gốc vụ nổ rồi. Chúng tôi không phải không có kinh nghiệm với mấy vụ nổ quanh đây. Người ta thích làm nổ lung tung, nên chúng tôi biết phải nhìn vào đâu. Và chúng tôi biết các kiểu nổ mà có sử dụng thiết bị nhân tạo. Đến giờ, mọi manh mối đều chỉ ra rằng đây là một vụ tai nạn. Khu nhà này đã cũ và trong tình trạng tồi tàn nữa. Tôi có thể hình dung đường ống và van từ bể chứa propan dưới lòng đất không còn trong tình trạng tốt. Chúng tôi chứng kiến những vụ nổ như thế này rồi. Nó cứ thế nổ thôi.”
Decker gật đầu. “Tôi hiểu rồi. Chỉ có điều là tôi sẽ thấy đỡ lấn cấn nếu vụ nổ không xảy ra đúng lúc thế.”
Viên cảnh sát gật đầu vẻ hiểu chuyện. “Ý anh nói đến chuyện chồng cô ấy mới bị hành quyết hả?”
“Đúng vậy.”
“Bằng cách thổi bay mình à?” Decker hoài nghi.
“Không, nhưng cô ấy có thể đã cố nhét đầu mình vào lò hay cái gì đó tương tự và thế là nó nổ. Anh nói cô ấy nghiện thuốc mà. Có thể vì lí do nào đó cô ấy đã châm lửa.”
“Đấy cũng là một giả thuyết, nhưng tôi không nghĩ vậy.”
Decker bỏ lại viên sĩ quan và đi ra chỗ Davenport và Jamison.
“Giờ sao?” Davenport trông ướt nhép và bối rối hơn bình thường.
“Chà, họ không tìm được nguyên nhân vụ nổ, nên giờ chúng ta sẽ hỏi chuyện hàng xóm.”
“Chúng ta có thể ít nhất đợi cho đến khi tạnh mưa không?” Davenport hỏi.
“Cô có thể đợi,” Decker nói.
Anh quay đầu hướng đến căn nhà gần nhất.
Jamison liếc nhìn Davenport. “Cô đi chứ?”
Davenport nhìn theo Decker với vẻ khó chịu hiện lên mặt. “Thực ra, tôi nghĩ tôi sẽ đợi với Melvin. Có thể tôi sẽ có ích hơn.”
Nói rồi, cô quay lại phía chiếc xe, còn Jamison thì vội bước theo Decker.
***
Sáu khu nhà không ai nhìn thấy chiếc Toyota Avalon. Cánh cửa thứ bảy mở ra và một người phụ nữ nhỏ xíu, lưng còng cùng mái tóc bạc trắng xuất hiện. Trông bà phải gần trăm tuổi rồi. Bà dùng một chiếc áo choàng tắm mỏng như một chiếc áo choàng thông thường. Bà phải ngửa đầu ra sau để nhìn hết được hình hài to lớn của Decker. Cặp kính bà đeo dày như hai đáy chai Coca Cola và Decker chẳng mong đợi là bà có thể nói cho họ biết điều gì.
Bà mời họ vào nhà với một vẻ hào hứng vì một “quý ông”, theo lời bà nói, đến nói chuyện với bà.
“Và một quý cô nữa,” bà nói, gật gù và cười với Jamison khi dẫn họ ngồi xuống quanh chiếc bàn cà phê nhỏ, cũ kĩ. “Tôi đoán là FBI cũng đã nhận ra là phụ nữ được việc hơn đàn ông.”
“Chắc vậy,” Jamison tinh quái liếc nhìn Decker.
“Tôi là Patricia Bray, nhưng cô cậu có thể gọi tôi là Patti. Gia đình và bạn bè tôi đều gọi tôi thế, ờm, ít nhất là khi họ còn sống. Giờ tôi thực sự là nười cuối cùng bị bỏ lại đây. Người cuối cùng trong số chín anh chị em.”
“Tôi rất lấy làm tiếc, Patti,” Jamison nói.
Bỗng một chú mèo mướp béo ú nhảy lên lòng Bray và bà vuốt ve nó. “Nhưng tôi không cô độc mà. Đây là Teddy. Cậu chàng mười sáu tuổi rồi, và ai mà biết được rồi đây tôi hay nó sẽ sống lâu hơn.”
Decker nói, “Bà đã hay chuyện xảy ra với hàng xóm của bà chưa?”
Bray gật đầu, miệng cong lại, “Tôi có quen Regina. Người phụ nữ đó đã sống một đời sóng gió. Nhưng ơn giời, tôi nghe nói Tommy vẫn ổn. Đó là một cậu trai tốt bụng. Cậu bé vẫn hay giúp tôi mấy việc vặt quanh nhà. Tôi đã chứng kiến cậu trưởng thành. Họ chuyển đến đây khi chồng cô ấy bị chuyển đến cái nhà tù cuối đường.”
“Chúng tôi biết.”
“Người ta vừa mới cho anh ta lên ghế điện,” Bray nói thêm. “Và giờ là chuyện này.” Bà bắt đầu. “Lạy Chúa tôi, thế nghĩa là Tommy trở thành trẻ mồ côi. Rồi đây ai sẽ chăm sóc cho thằng bé? Nó vẫn còn đang học trung học.”
“Chính quyền sẽ giải quyết chuyện đó ngay mà,” Decker nói. “Cậu bé đang ở tạm nhà huấn luyện viên.”
“Ồ, thế thì tốt. Cậu nhóc chơi bóng hay lắm. Regina cứ khoe mãi không ngừng. Một người mẹ tự hào vì con.”
“Vậy hai người có hay nói chuyện không?” Decker hỏi.
“Ồ có chứ. Chúng tôi từng nướng bánh và đem đồ ăn cho nhau. Giờ thì tôi quá già cho việc ấy rồi, nên Regina hay đi chợ giúp tôi, giúp tôi làm chút việc nhà. Cô ấy cũng hay bảo Tommy sang giúp tôi. Người phụ nữ tốt bụng nhất quả đất đấy.”
Decker liếc nhìn Jamison với ánh mắt tội lỗi. “Tôi đã không biết cô ấy tốt thế.”
“Ồ phải. Như tôi đã nói, cô ấy có một cuộc sống khó khăn. Nhưng gần đây cô ấy có vẻ vui tươi hơn. Ý tôi là, chắc cô ấy đã có thể nhìn thấy ánh sáng cuối con đường. Sau tất cả những chuyện xảy ra, và chuyện với chồng cô ấy. Cô ấy vẫn còn Tommy phải chăm sóc mà. Tôi nghĩ cô ấy níu giữ vào thằng bé để sống. Chứng kiến thằng bé vào một trường đại học tốt. Ở bên chăm sóc thằng bé.”
“Cô ấy có kể gì với bà về kế hoạch tương lai không?” Jamison hỏi.
“Ồ, chắc chắn rồi. Cô ấy định sẽ chuyển đi, tôi tôn trọng quyết định của cô ấy nhưng cũng buồn. Nhưng cuộc đời cô ấy còn dài và còn nhiều việc để làm, còn đời tôi thì chẳng còn mấy. Cô ấy định sẽ theo Tommy đến đại học. Không phải để đi học, mà là đến sống gần đấy. Cô cậu hiểu mà, để trông nom thằng bé ý. Nó là tất cả những gì cô có.”
“Cô ấy có kể xem cô ấy sẽ quản lí tài chính thế nào không?” Decker hỏi.
“Cô ấy nói là có tiền bảo hiểm. Tôi nghĩ cuối cùng chồng cô ta cũng giúp ích được gì đó.”
“Đêm qua bà có thấy gì khả nghi không?” Decker hỏi.
“Khả nghi à? Tôi tưởng đó là một vụ nổ ga thôi.”
“Cảnh sát vẫn đang điều tra. Ở thời điểm hiện tại, họ phải cân nhắc mọi khả năng.”
“Ồ, chắc chắn rồi, tôi hiểu. Chà, tôi đã định đi ngủ cho sớm. Nhưng có vẻ tôi đã ăn phải cái gì đó không hợp dạ. Ngay khi đó, một tiếng nổ mà tôi nghe tưởng là tiếng bom. Tôi choàng áo lên người và ra cửa trước và...” Giọng bà nhỏ dần và bàn tay đang vuốt ve Teddy bắt đầu run rẩy.
Jamison nhanh chóng đặt một bàn tay lên lưng bà Bray. “Không sao đâu. Bà không cần kể đoạn đó. Chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra mà.”
Decker nói, “Vậy là bà không thấy gì bất thường hả?”
“Không, tôi không nhớ có gì bất thường.” Rồi bỗng bà nhìn quanh. “Ôi, phép tắc đâu hết rồi? Cô cậu có muốn uống gì không? Cà phê nhé? Mới nén đấy.”
“Không, cảm ơn,” Decker nói. “Chúng tôi ổn.” Anh ngừng lời, suy nghĩ câu hỏi tiếp theo. “Được rồi, bây giờ...”
Jamison nói, “Hay là cháu pha chút cà phê nhé, như bà nói, cà phê tươi mà.”
Trong khi Decker bối rối trước sự gián đoạn, Bray mỉm cười ấm áp với cô. “Ôi cô gái đáng yêu, điều đó thật tuyệt đấy. Tôi vừa mới nhặt một hủ đầy thì hai người gõ cửa.”
“Bà có thích dùng kèm gì không?”
“Ồ, cà phê đen thôi.”
Bray cười khúc khích còn Jamison cố nén lại, Decker ngồi yên tại chỗ với vẻ mất kiên nhẫn.
Jamison đổ cà phê và đưa bà cụ một tách, bà nhấp một ngụm rồi đặt cái chén xuống bàn nhỏ cạnh ghế. Bà hướng sự chú ý về Decker. “Giờ thì, cậu mới định nói gì nhỉ, chàng trai?”
“Bà có từng trông thấy một chiếc Toyota Avalon đậu trước căn nhà cách đây hai cánh cửa không?”
“Avalon?”
“Đúng vậy.”
“Ý cậu là cái thứ bốn cửa màu vàng nâu ý hả?”
Decker ngồi bật dậy. “Chính nó.”
Tôi không biết nó gọi là Avalon. Hôm qua nó có đậu ở đây.”
“Tầm mấy giờ thế?”
Bray tháo kính ra và dùng tay áo xoa một chút vết ố trên mắt kính. “Ồ, tôi nghĩ là tầm 6 giờ. Hẳn là thế vì lúc đó bản tin buổi tối vừa mới phát sóng. Tôi biết ngày nay người ta không xem tin tức trên TV nữa. Người ta dùng máy tính và điện thoại các thứ! Nhưng tôi thích xem Walter Cronkite, và dù trên sóng truyền hình không còn ai như Cậu Walt nữa, tôi vẫn xem. Vậy là, tầm 6 giờ, tôi thả cho Teddy đi chơi loanh quanh chút. Thế là tôi thấy nó. Đậu ngay trước sân.”
“Chắc là bà không thấy biển số xe nhỉ?” Decker hỏi, quan sát cặp kính dày bà mới đeo lại.
“Có một chữ ‘A’ và một chữ ‘R’ và số 4. Ồ, biển số vùng Georgia.”
Decker ngạc nhiên. “Một tấm biển số Georgia à, bà chắc chứ?”
“Chắc mà. Hồi còn nhỏ tôi chơi đủ nhiều trò đếm xe để nhớ. Anh biết trò đấy không, đếm biển số các bang ý? Đấy là từ hồi người ta còn lái xe đường dài với một cái giường phía sau xe cho trẻ con có chỗ ngủ và dùng dây an toàn để buộc đồ tạp hóa. Tôi đã thấy đủ biển Georgia. Có hình quả đào Georgia ngay giữa. Chẳng có bang nào có hình đó trên biển cả, nhỉ?”
“Không, không có,” Decker vừa nói vừa liếc nhanh sang Jamison. “Bà có thấy người lái xe không?”
“Đó, vấn đề là cái căn đó thường bị bỏ không. Chủ chỗ đó cho thuê nó, nhưng mà, bất cứ ai sống ở đây thì đều là vì họ không chi trả nổi cho một chỗ khác tốt hơn thôi. Như tôi này. Tôi chỉ có An sinh xã hội. Tôi chú ý cái xe ngay vì đấy là xe đẹp, tương đối mới. Phần lớn dân ở đây không có ô tô. Họ bắt xe bus trên đường chính hoặc đạp xe đi làm. Đúng là, Regina có xe ô tô, nhưng cái đó phải hai mươi lăm tuổi vầ gần hết đời rồi. Anh nói đấy là xe Avalon à?” Decker gật. “Chà, trông xe mới phết đấy.”
“Và tài xế thì sao?” Decker nhắc lại.
“Ồ, phải rồi. Ờm, tôi có thấy ông ta.”
“Vậy là một người đàn ông hả?”
Bà ngước lên nhìn anh. “Chà, chẳng phải tôi vừa nói thế sao?”
Jamison, cố không cười, nói, “Bà có thể cho chúng tôi biết ông ấy trông như thế nào không?”
“Ông ta cao lớn. Nhưng không to bằng anh,” bà nói thêm, nhìn Decker từ trên xuống dưới. “Nhưng cũng suýt soát, ít nhất về chiều cao.”
“Tuổi tầm bao nhiêu?” Decker hỏi.
“Không trẻ như anh, không già như tôi. Chắc bảy mươi. Hói đầu, hoặc gần như hói. Tóc bạc trắng hết rồi. Không có râu hay gì trên mặt cả. Một khuôn mặt nghiêm nghị.”
“Béo hay gầy?”
“Không béo không gầy. Trông vừa vặn, chắc nịch. Hết sức bình thường.” Bà vỗ lòng bàn tay vào đầu gối của mình. “Anh nhìn thấy một người già trên cái đất nước này và điều đầu tiên anh nghĩ đến là gì thế hả? Ông ta bị ung thư à, phải thế không, tôi nói đúng hả? Kiểm soát khẩu phần ăn thôi. Luôn hiểu quả với tôi. Ở thời của tôi, bữa tối chỉ là bữa tráng miệng thời nay. Và người ta cứ tự hỏi sao mình bị béo phì cơ đấy. Chà, đừng bắt tôi nói về chuyện đó.” Bà lại nhìn Decker, dù anh giảm 13 cân rưỡi rồi thì trông anh vẫn thừa cân. “Ồ, xin lỗi nhé, con trai. Không có ý gì đâu. Tôi chắc là cậu vẫn ổn, nhưng có thể cậu sẽ muốn giảm bớt khẩu phần tinh bột đấy.”
Decker lờ đi và nói, “Bà bảo ông ta có một gương mặt nghiêm nghị. Lúc bà thấy ông ta, bà đứng cách tầm bao xa? Bà có nói khi đó là 6 giờ tối, nên chắc lúc đó cũng khá tối trời rồi.”
Đáp lại, bà chỉ vào cặp kính. “Nếu cậu băn khoăn là tôi mụ như dơi và không thể nhìn rõ vào ngày như đêm, thì bác sĩ bảo tôi là, thứ này cho tôi thị lực mười trên mười luôn. Tôi chưa từng bị đục thủy tinh thể. Và ông ta khi đó đứng ở hiên trước, có đèn ngoài hiên mà, nên tôi nhìn rõ. Ồ, ông ta bước đi hơi khập khiểng nữa.” Bà suy nghĩ một lúc. “Có vẻ chân phải của ông ta có vấn đề.”
“Và có thấy ông ta gặp ai không?”
Bà cụ lắc đầu. “Nói thật, tôi chỉ nghĩ ông ta hẳn định nghỉ lại. Từng có chuyện như vậy xảy ra rồi đấy. Người ta đi qua nhìn thấy nhà trống và cứ thể thả neo rồi vào ở. Chẳng có chút gì là tôn trọng tài sản tư cả.”
Jamison lo lắng, “Patti, ông ta có thấy bà đang quan sát ông ta không? Đó có thể là một mối nguy hại đấy.”
Đáp lại, Bray rút từ trong túi áo choàng ra một khẩu súng lục Beretta 9mm, nhỏ gọn, xinh xắn.
“Trông ta có thể mù lòa và già yếu, nhưng ta có thể hạ gục bất cứ ai trong bán kính ba mét với cục cưng này đấy. Rất được việc. Nhắm chuẩn vào là được, nhất là nếu cô cậu muốn nhắm bắn vào bi.”
“Tôi chắc là nó được việc,” Decker nói.