CHƯƠNG 27
“CHÚNG TÔI SẼ lùng sục con Avalon và gã này,” viên cảnh sát Alabama nói, ông ta đang đứng canh hiện trường vụ án thì Decker đến và kể ông ta nghe về câu chuyện của bà cụ Bray. “Hơi sơ sài, nhưng cũng đáng để thử. Chúng tôi cũng đang không có gì mấy để mà làm.”
Decker chẳng đặt nhiều kì vongk là gã đàn ông nọ vẫn còn nán lại Alabama. Kể cả khi ông ta ở quanh đây lúc nhà Regina Montgomery nổ tung, thì ông ta bây giờ cũng đã cao chạy xa bay rồi.
Anh quay lại chiếc SUV mới thuê, nhập hội cùng Davenport, Mars và Jamison. “Ở đây không còn việc gì cho chúng ta nữa,” anh nói. “Quay về khách sạn thôi.”
Trên đường lái xe về khách sạn, Mars bỗng nói, “Kể tôi nghe về con trai cô ta đi, tên Tommy hả?”
“Thằng bé học trường địa phương. Năm sau vào đại học rồi. Nó cũng đã có vài lời mời. Thằng bé cũng chơi ở vị trí trung vệ giống anh hồi xưa.”
“Sau chuyện này tương lai cậu bé sẽ ra sao?”
Decker đáp, “Nếu cậu bé còn họ hàng đâu đó, có lẽ cậu ấy sẽ chuyển đến sống với họ. Hoặc có thể huấn luyện viên sẽ cho cậu ở nhờ đến khi tốt nghiệp.”
Mars gật đầu và nhìn ra cửa sổ nơi cơn mưa cứ trút xuống không ngớt. Không khí dần trở nên lạnh lẽo.
“Sao thế?” Decker hỏi, dò xét Mars.
“Không lí do gì cả. Chỉ là... tôi muốn biết. Cũng khá khó khăn cho một đứa trẻ, mất đi ba mẹ mình.”
“Khó cho cả người lớn nữa là,” Decker đáp.
***
Trở về khách sạn, họ phát hiện ra Bogart đã thanh toán tiền phòng cho họ thêm mấy ngày tới. Và cho cả chiếc xe thuê trong khoảng thời gian tương ứng nữa.
“Tôi mong là anh ấy không gặp vấn đề gì,” Davenport nói. “Anh ấy làm thế là mạo hiểm lắm, nhất là khi anh ấy đã được lệnh rút khỏi vụ án.”
“Chúng ta đều được lệnh rút khỏi vụ án,” Jamison nói.
“Thật đáng tiếc là đội điều tra không trụ lâu,” Davenport nói. “Sắp thành công đễn nơi rồi.”
“Nếu giờ cô rời đi, có thể cô vẫn thuộc về đội điều tra đó đấy,” Decker nói. “Giả như họ có định giữ nó.”
Cô nhìn anh chằm chằm. “Anh muốn tôi đi à?”
“Tôi muốn bất cứ ai ở lại phải đặt toàn tâm toàn ý vào việc phá giải vụ án.”
“Tôi có thể hiểu là anh đang ám chỉ tôi không muốn điều tra dưới trời mưa à?” giọng Davenport sắc lạnh chất vấn.
“Tôi ám chỉ chính xác những gì tôi nói ra.” Decker đáp lại, giọng đều đều.
Davenport sẵn sàng đáp trả lại, nhưng rồi biểu cảm trên gương mặt cô thay đổi. “Anh đúng. Tôi xin lỗi.” Cô bối rối nhìn xuống tay mình. “Chỉ là tôi không thể xóa đi kí ức về cuộc hành hình đó khỏi tâm trí tôi. Đã có nhiều thay đổi... rất nhiều đối với tôi. Khiến tôi lung lay quyết định tham gia điều tra.”
Jamison đặt tay lên cô. “Tôi hiểu mà, Lisa. Tôi cũng sợ lắm nhưng tôi không từ bỏ.”
Davenport cười trống rỗng. “Ước gì tôi thông minh như anh và có thể làm nên chuyện.” Cô quan sát Decker. “Hẳn là anh nghĩ tôi thảm hại lắm.”
Decker lắc đầu. “Tôi biết rất nhiều gã tự cho mình cứng rắn nhưng sẽ không bao giờ đến xem một buổi hành quyết.”
“Nhưng tôi đã mất bình tĩnh.”
“Tôi không đánh giá cô qua chuyện đó đâu. Chúng tôi cần tài năng của cô để phá án.”
Davenport liếc nhìn Jamison và nhận được một nụ cười ủng hộ, cô quay lại nhìn Decker. “Tôi rất coi trọng điều đó. Và tôi sẽ cố dốc hết sức mình giúp đỡ. Vậy bước tiếp theo là gì?”
“Chúng ta cần một đầu mối ở ít nhất một đầu. Hoặc ở đây, hoặc ở Texas. Vụ ám sát Regina chứng tỏ là chúng ta đã đi đúng hướng. Cô ấy đã được trả tiền để bảo chồng mình nói dối, nhận tội giết bố mẹ Melvin. Điều đó cũng có nghĩa là có kẻ ở ngoài kia bằng cách nào đó có liên quan đến vụ án hai mươi năm trước. Có thể, trong số nhưunxg kẻ đó, có kẻ sát nhân thực sự.”
Mars đứng ngồi không yên. “Nhưng tôi không thể hiểu nổi tại sao lại có kẻ tốn nhiều công sức như thế để giải cứu tôi sau ngần ấy năm.”
“Điều đó có thể nói lên động cơ gây án nữa,” Decker nói.
Davenport gật đầu tán thành. “Thực ra đó là một điểm quan trọng đấy.” Cô nhìn Mars. “Có thể anh có quân đồng minh ngoài kia mà anh không biết.”
“Nhưng sao có thể chứ?” Mars hỏi. “Và tại sao lại là lúc này?”
Decker nói, “Chúng ta cần tìm hiểu các mốc thời gian.”
Lúc đó là tầm ăn tối và cả bốn người đều đã đói. Họ cùng đi đến một nhà hàng cách khách sạn một khu nhà để ăn một bữa tôi nhanh gọn. Trở về khách sạn, sau khi Decker dặn mọi người suy nghĩ về vụ án và chuẩn bị ý tưởng cho sáng hôm sau, họ chúc nhau ngủ ngon và về phòng ngủ.
Decker đi thang máy lên phòng, tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị cởi quần áo và trèo lên giường thì có tiếng gõ cửa phòng anh.
Anh đứng dậy và gọi với ra, “Vâng?”
“Anh có đang rảnh vài phút không, Amos? Tôi muốn nói chuyện.”
Là Davenport.
Anh suy ghĩ một lúc.
Cảm nhận được sự do dự ấy, cô nói, “Thực sự sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
Anh ra mở cửa. Cô đang đứng đó, hai tay hai chai bia.
Anh đứng lặng một lúc rồi nhìn sang cô. “Tôi đang kiêng.”
“Thế nên tôi chọn bia nhẹ thôi. Chỉ chín mươi calo. Sau hôm nay có khi anh còn cần thêm tinh bột.”
Họ cùg ngồi xuống và nhấp bia.
“Chuyện gì thế?”
“Chuang ta đã có một khởi đầu tồi tệ.”
Anh nhún vai. “Ổn thôi mà.”
“Tôi nghĩ tốt nhất là nên cởi mở và thành thật.”
“Được thôi.”
“Vậy nên sau đây là tuyên bố cởi mở và thành thật của tôi. Tôu quyết định gia nhập đội điều tra chỉ sau khi nghe Bogart kể về anh.”
Decker nhấp thêm ngụm bia nữa, dựa lưng vào ghế và lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài. “Và tại sao Bogart kể chuyện về tôi lại là một yếu tố quyết định?”
“Xin đừng hiểu lầm, tôi thành thực có hứng thú với lời đề nghị của Ross. Nó nghe rất lí thú, mà tôi thì đã làm gần hết những gì có thể trong lĩnh vực của mình rồi. Tôi thích nắm bắt cơ hội. Kiểu người loại A kinh điển mà. Con một, bố mẹ giới trí thức, yêu thương con. Xuất sắc ở mọi cấp độ. Tôi cũng từng là một vận động viên chạy dài hồi học đại học Stanford trước khi chuyển đến Columbia.”
“Ấn tượng đấy. Nhưng chuyện đó khôg trả lời cho câu hỏi của tôi.”
“Tôi không định khoe khoang đâu. Chỉ là, anh là lý do chính tôi nhận lời gia nhập đội khi Ross mời.”
“Cô có đề cập đến chuyện ấy hôm chúng ta gặp nhau lần đầu.”
“Tôi nhớ mà.”
“Và cả sự tương đồng giữa vụ của tôi và của Melvin nữa. Cô đã cho đấy là một nghiên cứu hấp dẫn.”
“Chính xác.”
“Và tôi đã bảo cô là chuyện đó không liên quan gì đến cái đầu bất thường của tôi hết. Rằng trọng tâm là tìm hiểu xem Melvin có tội hay không.”
Davenport uống bia. “Và tôi có bảo anh rằng như thế thì bỏ phí cơ hội lắm.”
“Tôi nhớ, nhưng cơ hội gì chứ?”
“Tôi muốn xem liệu anh có cho phép tôi đưa anh vào một nghiên cứu chuyên môn không. Việc anh sử dụng khả năng tâm lý độc đáo của mình để chống tội phạm chỉ làm tăng thêm tính độc đáo. Tôi nghĩ nó sẽ đúc kết nên một bài viết hấp dẫn tuyệt vời, hay thậm chí là một quyển sách. Có thể là một quyển bán chạy luôn,” cô nói thêm.
Decker uống hết chai bia của mình. “Tôi không hứng thú.”
Cô nhìn anh vẻ cam chịu. “Tôi cũng nhận ra điều đó chỉ năm phút sau khi gặp anh.”
“Thế cô kết luận gì?”
“Tôi đã bảo anh tôi sẽ ở lại đến cùng mà. Tôi sẽ dùng toàn tâm toàn sức để phá án.”
“Tại sao vậy?”
Cô định nói gì đó nhưng rồi lại ngập ngừng, tay bứt vỏ chai bia. “Tôi có thể cho anh một câu trả lời mô phạm mà nghe sẽ khá là vô nghĩa với anh. Hoặc tôi có thể nói thật lòng với anh.”
“Tôi chọn vế sau.”
Lần đầu tiên cô ngồi về phái trước và nhìn thẳng vào anh. “Là cuộc hành quyết. Cái cách mà người đàn ông đó chết. Có lẽ hắn ta đáng bị vậy. Tôi sẽ không tranh luận về được và mất của hình phạt tử hình. Nhưng Melvin Mars vô tội và suýt bị tử hình. Bao nhiêu người vô tội khác đã bị xử tử.”
“Như tôi đã nói trước đây, một là quá nhiều rồi.” Decker đáp. “Thế tại sao cô đến đây tối nay cơ?”
“Như tôi nói, chúng ta khởi đầu hơi tệ. Đừng hiểu lầm, đó là lỗi của tôi. Tôi chỉ muốn giải quyết mọi việc trước khi chúng ta tiếp tục điều tra vụ án đến cùng.”
“Được rồi, coi như chúng ta hòa nhé.”
Cô mỉm cười yếu ớt. Chỉ thế thôi ư?”
“Chỉ thế thôi. Nhưng ngày mai sẽ là một ngày mới.”
Davenport gật đầu khi cô hiểu ý anh. “Tôi đoán tất cả chúng ta đều phải chứng tỏ bản thân. Hằng ngày.”
“Đó là cách tôi nhìn đời mỗi ngày.” Anh nâng chai bia lên. “Cảm ơn vì chai bia nhẹ nhé.”
Cô đứng dậy. “Cảm ơn đã lắng nghe.” Cô quay lưng bỏ đi nhưng rồi lại ngoái lại nhìn anh. “Ross đã kể tôi nghe chuyện gia đình anh. Tôi hực sự rất tiếc, Amos à, thực sự rất tiếc.”
Anh chỉ nhìn cô mà không nói gì.
“Không bao giờ có thể quên khó khăn đến nhường nào?” Cô nói, biểu cảm gương mặt cô tương xứng với những lời cô nói ra.
“Khó khăn hơn cô tưởng đấy.”
Cô quay người bước đi.
Decker đặt cái chai xuống và lại gần cửa sổ. Ngoài trời đang mưa như trút.
Những khung hình trong bộ nhớ chính xác của anh chiếu lại đêm họ đến nhà Regina Montgomery.
Đồng hồ Cartier.
Ba hộp Neiman Marcus.
Hai hộp hiệu Chanel.
Hai hiệu Saks.
Một Bergdorf Goodman.
Một đôi guốc Jimmy Choo.
Rồi ví Hermès.
Anh lấy máy tính ra, lên mạng tìm từng nhà bán lẻ của từng nhãn hiệu, tìm những món đồ và định giá chúng.
Anh cộng tổng chúng trong đầu.
Bốn mươi tư nghìn dollas có lẻ.
Chỉ riêng chiếc túi Hermès đã có giá hơn mười chín nghìn. Đồng hồ là mười bốn nghìn khác. Jimmy Choos một nghìn nữa.
Decker lắc đầu.
Những thứ dùng để chứa đồ, xem giờ và làm đẹp cho đôi chân, chỉ tiêu tốn có ba mươi tư nghìn dollas.
Nhưng điều đó cho thấy kẻ giật dây có rất nhiều tiền. Regian Montgomery hẳn phải trông đợi nhiều tiền hơn nữa được gửi đến.
Phần thưởng lớn cho một cuộc đời khốn khổ với Charles Montgomery.
Chỉ có điều cô chưa kịp tận hưởng nó. Chỉ khi Charles chết, Regina mới có tiền tiêu xài. Thật tàn nhẫn. Thật vô cảm.
Decker cũng không mong đợi gì hơn từ những kẻ đã để một người đàn ông vô tội mục rỗng trong tù hai mươi năm ròng.
Anh cởi đồ và trèo lên giường.
Anh đã nghiên cứu vụ án này một thời gian rồi và anh vô cùng lo sợ rằng những bước tiến nhỏ nhoi của họ rồi đây cũng sẽ chỉ đến thế.