CHƯƠNG 28
PHÒNG TẬP NHỎ, chỉ có một máy chạy bộ, một giá đựng tạ bám bụi, xe đạp tại chỗ và một quả bóng tập trơ trọi.
Decker đi bộ trên máy chạy bộ, tăng nhẹ tốc độ sau vài phút. Vừa bước đi, anh vừa xem TV gắn tường.
TV đang chiếu tin tức, và bản tin lớn nhất là vụ tử hình của Charles Montgomery, rồi cái chết của vợ ông ta cùng căn nhà nổ tung.
“Thật khó tin làm sao!” Một phát thanh viên nói. “Cả hai cùng chết sau nửa đêm, nghĩa là cô qua đời ngày hôm sau.
Nhưng mà cũng không thể chối bỏ nhận định của tay phát thanh viên được. Thật khó tin làm sao!
Họ cũng tinh ý đấy, giả như có kẻ đã ra tay sát hại Regina ngay sau khi chồng cô ta lìa đời.
Cánh cửa phòng tập bật mở và Melvin Mars trong trang phục thể thao bước vào. Anh ta gật đầu với Decker rồi bắt đầu bài tập giãn cơ.
Tiếp đó, anh ấy thực hiện bài tập của mình, Decker quên sạch việc mình đang làm và chỉ đứng đó xem Mars. Anh không thể tin vào mắt mình, cường độ tập luyện thật điên rồ. Đến mức, anh suýt ngã khỏi máy chạy bộ một lần vì quá choáng ngợp trước những gì mà gã đàn ông bốn mươi hai tuổi có thể làm.
Decker cuối cùng cứ thế tắt máy chạy bộ và đứng xem.
Khi Mars tập xong, anh ta lấy một chiếc khăn sạch trên bàn và lau mồ hôi.
“Anh có hay làm thế không?” Decker hỏi.
“Hàng ngày. Trong suốt hai mươi năm qua.”
“Ấn tượng đấy. Xem anh tập mà tôi như muốn lên cơn đau tim luôn.”
Mars nhún vai. “Luyện tập giữ tôi sống qua ngày, giữ tôi tỉnh táo. Anh biết chứ?”
Decker gật đầu. “Tôi có thể hiểu.”
Mars ngồi xuống chiếc ghế dài và ngước nhìn Decker, trông anh ta có vẻ băn khoăn. “Nói thật đi, anh nghĩ chuyện gì đang xảy ra?”
“Có kẻ nào đó ghét anh. Và rồi lại động lòng thương.”
Mars ngạc nhiên. “Gì chứ?”
“Họ đổ tội cho anh, tống anh vào tù, và suýt nữa để anh bị xử tử. Rồi họ trả tiền cho nhà Motngomery để có một lời thú tội giả, đưa anh ra tù.”
“Anh nghĩ là cùng một hội à?”
“Cũng đã hai mươi năm rồi, nhưng có khả năng lắm.”
“Tại sao bỗng động lòng? Chúng đã giết bố mẹ tôi, ném tôi vào tù rồi lại đưa tôi ra ư? Nghe chẳng hợp lý gì cả?”
“Tôi đồng ý. Họ gán tội cho anh vì anh là nghi phạm lớn nhất.”
“Vậy vì lý do gì mà giết bố mẹ tôi?”
“Vì một điều gì đó họ biết, thấy, nghe hoặc làm.”
“Họ chỉ là dân đen trong một thị trấn nhỏ miền Tây Texas thôi mà, Decker.”
“Đấy là anh biết về họ như thế. Nhưng họ có cả một đời dài trước khi anh ra đời, Melvin. Cũng có thể họ chuyển đến miền Tây Texas để trốn tránh.”
Mars gật đầu. “Giả thuyết cũng hợp lý. Anh nghĩ họ đã dính líu đến một chuyện gì xấu xa à?”
“Có khả năng. Người dính líu đến chuyện tốt thì thường không bị sát hại.”
“Thật khó để nghĩ về bố mẹ tôi như thế.”
“Vết sẹo trên đầu bố anh thì sao?”
“Phải, tôi biết. Cũng nghĩ về nó khá nhiều. Ông ấy đã nổi điên. Chưa bao giờ thấy ông già tôi như thế.”
“Có lẽ đó là tính khí của ông hồi trẻ.”
“Anh nghĩ ai đó đã chém ông ấy à? Kẻ xấu mà sau cùng lùng ra họ và giết họ?”
“Không nhất thiết là như vậy.”
“Vậy thì gì?”
“Vết sẹo có thể đến từ một cuộc phẫu thuật thẩm mỹ không thành công lắm.”
Mars suýt ngã khỏi ghế. “Cái quái gì cơ?”
“Nếu bố anh khi đó đang chạy trốn, ông ấy có thể muốn thay đổi diện mạo. Phẫu thuật thẩm mỹ là một giải pháp. Nhưng có thể ông không có tiền hoặc có thể không có cơ hội đến gặp một bác sĩ phẫu thuật hẳn hoi. Nên ông luồn lách một giao dịch vụng trộm khu chợ đen. Thế là có vết sẹo.”
“Thế còn mẹ cô thì sao? Bà không có vết sẹo nào.”
“Có thể ông ấy gặp bà sau khi đã trốn chạy. Có lẽ bà cũng chẳng can dự đến cái thế giới xấu xa ông từng sống.”
“Ừm, được rồi. Tôi cũng chẳng nghĩ về mẹ tôi như một tội phạm được. Bà ấy thực sự rất đáng mến. Chưa từng lên giọng với tôi. Luôn bình tĩnh.”
“Câu hỏi là, làm thế nào mà chúng ta lần được nguồn gốc câu chuyện của họ?”
Mars thấm mồ hôi trên mặt. “Có phải làm thế không?”
Decker bối rối nhìn anh ấy. “Phải làm gì?”
“Đẩy chuyện này đi xa hơn. Ý tôi là, bố mẹ tôi đã chết. Tôi đã ra khỏi tù.”
“Vậy là anh không muốn tìm ra chân tướng sự việc à?”
“Tôi không muốn nếu...”
“Nếu bố anh là một người xấu?”
“Nếu là anh thì anh có muốn không?” Mars nói với vẻ cảnh giác.
“Những kẻ đó đã tước đi của anh hai mươi năm cuộc đời mà, Melvin. Chúng đã giết bố mẹ anh. Anh khôg muốn chúng phải trả giá à? Anh không muốn nhìn những kẻ đã sát hại bố mẹ anh nhận quả báo à?”
“Tôi biết, tôi biết,” Mars đau khổ nói. Nghe này, tôi không muốn ai thoát tội, chỉ là...”
“Là gì?” Decker nghiêm giọng. “Rằng anh có mối bận tâm lớn hơn trong đời mình?”
“Sao anh quan tâm nhiều quá thể vậy?” Mars lên giọng. “Có phải gia đình anh quái đâu.”
“Nhưng nó giống với gia đình tôi,” Decker đáp. “Có kẻ đã giết họ. Tôi đã có thể bỏ qua và sống tiếp. Nhưng tôi có thể nói với anh điều này, Melvin. Anh có thể cho qua, nhưng cuộc đời anh sau đó, nó không đáng sống.”
Decker giật lấy chiếc khăn của mình, bước khỏi máy chạy bộ và rời khỏi phòng tập. Đến ngưỡng cửa, anh nán lại, quay lại nhìn Mars.
“Dù sao, năm đó anh đáng ra phải thắng giải Heisman. Gã giành giải đó thay anh chỉ trụ được vài năm và không thực sự có được thành tựu gì khác. Anh đáng lẽ cũng đã là Tân binh của năm. Không bàn cãi gì được. Chỉ vì anh mất cơ hội không có nghĩa anh không phải một ngôi sao. Vì anh đã là một ngôi sao.”
Anh rời đi và đóng cửa lại sau lưng.
Mars ngồi lại trên ghế dài, nhìn vô định xuống sàn nhà.