← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 29

DECKER NÓI VÀO điện thoại, “Đặc vụ Bogart à?”

“Decker. Chuyện dưới đó thế nào rồi? Tôi đồ là anh vẫn ở Alabama.”

“Đúng vậy. Vẫn đang điều tra chậm rãi. Chúng tôi có một manh mối về kẻ đã giết Regina Montgomery. Có người đã thấy hắn. Cảnh sát ở đây đang truy lùng.”

“Tôi mừng cho anh.”

“Tôi rất cảm kích việc anh đã trả tiền khách sạn cho chúng tôi vài ngày. Và cả tiền thuê xe nữa.”

“Không có gì. Tôi cũng không muốn bỏ mọi người giữa chừng mà.”

“Anh về Quantico rồi à?”

“Đúng vậy.”

“Họ đang bắt anh làm gì vậy?”

“Giờ thì không có gì mấy.”

“Sao thế.”

“Tôi không thực sự nhập tâm được.”

“Có liên quan đến chuyện phần lớn đội điều tra của anh quyết định tiếp tục ở lại phá án không?”

“Anh sẽ nghĩ gì nếu tôi nói có?”

“Tôi không muốn làm tổn hại đến sự nghiệp của anh.”

“Tôi nghĩ con tàu ấy cũng đắm rồi.”

“Tôi rất tiếc khi nghe vậy.”

“Đời mà. Có thể ý tưởng tập hợp người từ nhiều nhánh khác nhau ngay từ đầu đã là ngu ngốc.”

“Tôi không nghĩ nó ngốc.” Decker nói thẳng thừng.

“Thành thật đi, Decker, anh chẳng cần có ai làm việc cùng mình. Anh có thể tự mình giải quyết hầu hết mọi chuyện.”

“Hồi ở Burlington, tôi đã cần sự giúp đỡ để có thể tìm ra kẻ đã sát hại gia đình tôi.”

“Anh cũng đã có thể tự giải quyết mà không cần chúng tôi mà.”

“Có thể có. Có thể không. Mọi chuyện khác ổn chứ?”

“Gì cơ, ý anh là cuộc hôn nhân của tôi ý hả? Sáng nay tôi đã nhận được đơn li hôn, hiển nhiên là vậy. Nực cưòi làm sao, sau tất cả mọi chuyện, tôi nghĩ chúng tôi sẽ vượt qua.”

“Vậy là anh bị bất ngờ hả?”

“Phải, bất ngờ. Và vợ-sắp-cũ của tôi dường như đang quen một tay nghệ sĩ khốn đốn, thế nên cô ấy hẳn sẽ đòi tiền chu cấp từ tôi.”

“Anh cần một luật sư giỏi,”

“Tôi có luật sư giỏi. Vấn đề là, cô ấy cũng có. Được rồi, tôi có thể làm gì cho anh? Tôi hiểu anh đủ rõ để biết anh không gọi điện để tám chuyện.”

“Tôi biết nghe có vẻ điên rồ, nhưng liệu anh có thể tìm cho tôi thông tin này không?”

Anh nghe tiếng Bogart thở dài, nhưng anh cũng nghe thấy tiếng bấm bút. “Như là?”

“Như là liệu Roy và Lucinda Mars có nằm trong Chương trình Bảo vệ Nhân chứng không?”

“Gì thế?” Bogart thốt lên.

“Chẳng ai biết về quá khứ của họ. Tôi nghĩ họ đã thay đổi chỗ ở khá nhiều.”

“Nhưng tại sao lại là Chương trình Bảo vệ Nhân chứng?”

“Đó có thể là một động cơ tốt để một kẻ nào đó ngoài con trai họ giết họ.”

“Còn Charles Montgomery?”

“Vợ ông ta đã bị mua chuộc để thuyết phục ông ta nhận tội. Những thứ tôi tìm thấy trong nhà cô ta có tổng giá trị là hơn 50 ngàn. Toàn bộ là trả trước. Nhưng họ đã giết cô nên họ không còn phải trả gì nữa. Và chúng tôi cũng đã tạo áp lực cho cô ta. Cô ta hẳn đã mất bình tĩnh và để lộ ra. Cô ta phải chết.”

Bogart im lặng trong giây lát. “Anh biết các Cảnh sát Tư pháp Hoa Kỳ chưa bao giờ để mất người trong danh sách bảo vệ trước đây mà.”

“Có thể họ không muốn ai biết họ đã để mất nhà Mars.”

“Một lời buộc tội lớn đấy.”

“Và đây là một vụ án khá lớn, tương xứng cho anh luôn.”

“Nếu như họ từng là đối tượng bảo vệ, tại sao các Cảnh sát Tư pháp không làm gì trong vụ tuyên án Mars?”

“Chà, thì không ai biết nạn nhân là đối tượng bảo vệ để mà hỏi họ cả, và tôi ngờ là họ cũng chả hơi sức đâu mà bỗng dưng tự động làm gì cả.”

“Nhưng họ phải biết về vụ án. Họ phải biết một người vô tội có lẽ sẽ phải vào tù.”

“Bằng chứng chống lại Mars khá vững chắc. Hẳn họ cũng nghĩ anh ta là thủ phạm, vả lại, nó cũng chẳng liên quan đến lý do nạn nhân nằm trong Chương trình ngay từ đầu.”

“Được rồi, cứ cho là tôi sẽ kiểm tra dùm anh đi. Nhưng tôi không chắc chắn là tôi có thể đâu. Làm thế không khác gì dọ cỗ mời các Cảnh sát Tư pháp xơi.”

“Tôi hiểu.”

“Nhưng nếu tôi kiểm tra được, và đúng là họ bị kẻ nào đó từ quá khứ sát hại, thì chuyện Montgomery được trả tiền để nhận tội, trả lại tự do cho Mars, anh giải thích thế nào?”

“Tôi không giải thích được. Bây giờ thì chưa thể.”

“Mars gợi ý điều này à?”

“Không, là ý tưởng của tôi. Anh ta chả biết gì về quá khứ của hai bậc phụ huynh cả.”

“Không chắc được đâu, bố mẹ anh ta có thể đã kể.”

“Có thể,” Decker thừa nhận. “Nhưng nếu họ đã trong Chương trình bảo vệ, thì chúng ta sẽ có được manh mối tìm ra hung thủ thực sự.”

“Có vẻ thế,” Bogart nói. “Tôi sẽ cho anh biết kết quả sau.”

“Đặc vụ Bogart, tôi rất tiếc về những gì đã xảy ra. Tôi không cố ý.”

Anh nghe tiếng thở dài bên kia đầu dây. “Tôi biết. Anh chỉ quan tâm đến vụ án thôi.”

“Thực ra, tôi quan tâm đến sự thật.”

“Chà, chúc may mắn nhé.”

Bogart tắt máy và Decker hạ điện thoại xuống.

Anh đã có ý nghĩ về Chương trình Bảo vệ Nhân chứng được vài ngày rồi, nhưng trong lúc tắm sau khi tập luyện, anh đã quyết định nhờ Bogart thực hiện một cuộc điều tra chính thức với các Cảnh sát Tư pháp.

Nếu Roy và Lucinda Mars nằm trong danh sách Bảo vệ Nhân chứng, vụ án sẽ gỡ được rất nhiều khúc mắt, như là lai lịch bí ẩn của họ, rồi việc họ đến định cư tại một thị trấn nhỏ miền Tây Texas, vết sẹo sau mặt Roy Mars, và cuối cùng là vụ án mạng.

Nhưng với những chuyện xảy ra gần đây thì vẫn chưa có được lời giải thích chính đáng. Ai đã trả tiền cho Montgomery để giúp Mars thoát tù.

Ai lại làm như vậy? Những kẻ đã giết bố mẹ Mars rồi đổ tội cho anh ấy, tống anh ta vào tù và suýt nữa hành quyết anh ta sau hai mươi năm?

Không, không thể là chúng.

Vậy thì là ai?

Nếu không thể trả lời câu hỏi đó, Decker sợ rằng anh sẽ không thể kết thúc cuộc điều tra một cách thỏa mãn được.

Anh xuống sảnh khách sạn và thấy Jamison đang đợi mình.

“Anh ăn gì chưa?” Cô hỏi.

Anh lắc đầu. Họ cùng bước vào nhà hàng ngay ngoài hành lang.

Khi Decker định gọi một suất bữa sáng kiểu thuần Mỹ, với trứng rán, bánh kếp, xúc xích và thịt xông khói, yến mạch và bánh nướng, anh nhận được một ánh nhìn như thấu tâm can từ Jamison.

Thế là, anh đành gọi nước cam, bánh mì trắng và một quả trứng tráng lòng trắng.

Anh kể về giả thuyết của mình trong bữa ăn.

“Chương trình Bảo vệ Nhân chứng á?” Cô nói. “Thú vị đấy. Nó có thể giải thích một số câu hỏi.

“Nhưng không giải thích được câu hỏi chính. Tại sao Melvin lại được tự do.”

“Không, nó không giải thích được điều đó.”

Anh không đề cập đến cuộc đụng độ với Mars trong phòng tập của khách sạn và việc anh ta đột ngột không muốn biết chân tướng sự việc. Mars nghĩ gì thì cũng không ảnh hưởng đến Decker. Nếu anh ta muốn từ bỏ thì cũng tốt thôi. Decker sẽ tiếp tục một mình nếu cần thiết.

Anh có kể cho Jamison về cuộc nói chuyện với Davenport.

“Chà, ít ra cô ấy mua bia nhẹ,” Jamison nói. “Vậy là, một hợp đồng xuất bản sách luôn á? Tư tưởng lớn gặp nhau rồi.”

Decker nhìn cô, hơi ngạc nhiên. “Sao cơ?”

Cô có vẻ không thoải mái.

“Sao cơ?” Anh hỏi lại.

“Vì hồi ở Burlington tôi cũng từng có ý nghĩ tương tự khi chúng ta điều tra vụ thảm sát gia đình anh.”

“Thì sao, cô định viết một quyển sách à?”

“Về chuyện đó. Về anh. Anh rất lôi cuốn, Amos à, anh chẳng thể chối bỏ điều đó được.”

“Nếu tôi lôi cuốn, thì cũng chỉ vì vụ chấn thương sọ não trên sân bóng thôi. Không nên khuyến khích bất kỳ ai lặp lại vụ đó.”

“Nhưng trí óc của anh, khả năng ghi nhớ của anh?”

Anh đặt nĩa xuống. “Vậy, cô vẫn muốn viết một cuốn sách về tôi à?”

Cô nhìn anh, vẻ khó chịu kèm theo cảm giác tội lỗi hiện rõ trên khuôn mặt cô.

“Không, không còn nữa.”

“Tốt, vì nếu cô làm thế, cô sẽ không nhận được giúp đỡ nào từ tôi đâu.”

“Tôi hiểu, ý tôi là, giờ tôi biết rõ anh hơn rồi.” Cô nhìn quanh phòng. “Vậy chúng ta làm gì đây? Ở lại Alabama và chờ xem cảnh sát tìm được gì à?”

Decker lắc đầu. “Các sự kiện ở Alabama chỉ là hậu phần thôi. Charles Montgomery bị xử tử và Regina Montgomery bị giết. Nguồn căn của mọi chuyện nằm ở Texas. Đó chính là nơi chúng ta sẽ đến.”

“Nhưng chẳng phải chuyện bắt đầu trước cả Texas à? Ý tôi là, giả như ông bà Mars có thuộc Chương trình Bảo vệ Nhân chứng?”

“Chính xác, Jamison. Nhưng để đến được đó, chúng ta phải qua Texas trước. Vì, với Melvin, thì đó là nơi khởi nguồn mọi chuyện.”

Bỗng dưng, Decker đứng hình.

“Gì thế, Amos?”

Decker lầm bầm, “Heisman?”

“Cái gì, cúp Heisman á?”

Decker đứng dậy. “Không, tất cả những ồn ào quanh nó.”

“Có gì liên quan à?” Cô nói.

“Tôi nghĩ nó có thể là chất xúc tác cho tất cả những chuyện còn lại.”